Tam Thốn nhân Gian

Chương 728

Chương 728Chương 728
Sư HUYNH ĐẾN
ếế Ạ myến...”
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt xem xét toàn bộ kế hoạch này, sau đó tâm trạng của hắn cũng trở nên nặng nề hơn.
Cái gọi là ám yến đó thực tế chính là ẩn nấp!
Có điêu không phải ẩn nấp ở Liên bang hay Thương Mang Đạo Cung, mà là... thế giới bên ngoài.
Trước khi kỷ Linh Nguyên tới thì Liên bang đã thông qua một vài phương thức đặc thù mà biết rõ xung quanh hệ Mặt Trời có vài nền văn minh khác tồn tại.
Phương thức đặc thù này có cái là phù ván hạch tâm của trận pháp hệ Mặt Trời mà Lý Hành Ván đã từng đề cập với Vương Bảo Nhạc, những cái còn lại chính là vài di tích
khác trên Trái Đất. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn thấy ghi chép của Lâm Hữu, cha của Lâm Thiên Hạo trong những tư liệu về kế hoạch ám yến này.
Trong ghi chép này có ghi lại việc Lâm Hữu từng mất tích trong một di tích, mãi cho tới một năm sau mới xuất hiện lại trong di tích đó. Đồng thời, dựa theo những gì Lâm Hữu kể lại thì ông đã bị truyền tống tới một nền ván minh khác, lại mang về một vài tin tức đơn giản của một phàn các nền ván minh khác trong vũ trụ.
Ngoài ra, cũng có một cái tên khiển đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, ấy chính là... Tạ Hải Dương.
Trong tư liệu có nhắc tới việc mọi người để ý tới sự quỷ dị của Tạ Hải Dương là sau khi hắn mất tích ở Đạo viện Phiêu Miễu. Sau khi Tạ Hải Dương xuất hiện lại ở Thương Mang Đạo Cung thì Liên bang lại cho ràng sự quỷ dị của hắn có liên quan tới đạo cung, bởi vì khi đó quan hệ giữa đạo cung và Liên bang không như bây giờ nên chẳng
thể điều tra được gì.
Nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt, theo ám bộ của Liên bang truy tra thì lai lịch của Tạ Hải Dương lại khiển cao tầng của Liên bang coi trọng cao độ. cả trò chơi mà Tạ Hải Dương đã hợp tác với Vương Bảo Nhạc trước đó cũng nằm trong phạm vi điêu tra, nếu không phải do thân phận của Vương Bảo Nhạc quá cao quý và đặc thù, không ai dám nghi vấn thì e là cũng sẽ bị âm thầm điêu tra.
Cuối cùng, dù ám bộ không tìm ra được đáp án, nhưng bọn họ vẫn cho ra suy đoán rằng Tạ Hải Dương là thí luyện giả đến từ một nền ván minh lớn hơn.
Ngoài ra, số người bị ám bộ âm thầm điêu tra mấy năm gần đây cũng có rất nhiêu, Vương Bảo Nhạc nhìn thoáng qua thì thấy có không dưới trám người. Những người này nằm rải rác trong đủ các bộ môn, thân phận khác nhau, nhưng bọn họ lại có hai điểm tương đồng, hoặc là từng có trải nghiệm mất tích rồi lại quay về kỳ dị như
Lâm Hữu... Hoặc chính là đủ loại dấu hiệu cho thấy bọn họ không phải là người của nền văn minh Liên bang.
Trong đó còn bao gồm cả tên của Trác Nhất Phàm và Trác Nhất Tiên, theo như ám bộ điêu tra thì bọn họ đã bị sức mạnh nào đó chuyển ra khỏi hệ Mặt Trời.
Những chuyện này khiến Liên bang không thể không xem trọng, nên mới có thêm kể hoạch mới sau kế hoạch bách tử và đạo cung, ấy chính là... kế hoạch ám yến.
Trọng điểm của kế hoạch này chính là an bài những người đáng tin và có sở trường đặc biệt nhất định ra ngoài hệ Mặt Trời, tìm kiếm những nền văn minh khác.
Cách ra ngoài cũng tương tự như Lâm Hữu nám đó, trong tư liệu có nhắc tới mấy năm gần đây ám bộ đã tìm ra 43 nơi có khả năng truyền tống.
Bởi vì không thể tùy tiện thử nên cuối cùng Liên bang cũng không rõ có thể truyền
tống bao nhiêu. Nhưng nhiệm vụ của người tham gia kế hoạch ám yến chính là dò xét tin tức, nếu như truyền tống thành công thì tốt nhất là nên ẩn nấp, nếu không thể ẩn nấp thì cố gắng thu thập tin tức trong điêu kiện đảm bảo an toàn cho bản thân, giúp Liên bang có cái nhìn và hiểu biết toàn diện hơn về các nền văn minh khác.
Dựa theo án lệ của Liên bang, tuy phần lớn những người truyền tống biến mất đều không quay về, nhưng ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy nám vẫn có một số ít sẽ quay về.
Trước kia, chỉ với sức của Liên bang thì khó mà làm được điều này. Để đảm bảo an toàn thì người tham gia kế hoạch ám yến còn cần có đủ pháp thuật hoặc pháp khí để che giấu và thay đổi hình thái sinh mệnh của bản thân, chưa kể còn có yêu càu ở phương diện ngôn ngữ và trình độ tu vi nhất định.
Nhưng sau khi dung hợp cùng Liên bang thì tất cả những khó khăn này lại được giải quyết vô cùng dễ dàng. Trước đó Liên bang đã nghiên cứu được hơn phân nửa về pháp khí có thể che giấu và thay đổi hình thái sinh mạng. Sau khi hấp thu hệ thống Thương Mang Đạo Cung thì Triệu Phẩm Phương đã sắp sửa hoàn thành. Phía Thương Mang Đạo Cung cũng có thể giải quyết vấn đề ngôn ngữ.
Thế nên, kế hoạch này lại được triển khai lãn nữa, thoạt nhìn có vẻ chóng vánh, nhưng thực tế Liên bang đã tiến hành chuẩn bị rất nhiêu năm.
Xem tài liệu xong, Vương Bảo Nhạc cũng im lặng. Hắn rất muốn ngăn cản đám người Triệu nhã Mộng, nhưng lại không thể mở miệng được. Cách làm của Liên bang không hề sai, bọn họ thật sự cần biết thêm về bên ngoài, cùng cần biết rõ về những tinh hệ xung quanh. Dù là thiết lập quan hệ ngoại giao hay vấn đề xâm lấn sẽ có trong tương lai đều giúp Liên bang không bó tay bó chân giống như cuộc
chiến với Thương Mang Đạo Cung trước đó.
Mà sự tiến bộ của một nền ván minh cũng không phải việc mà một cá nhân có thể làm được, cằn vô số người cùng nhau cố gắng thì mới có thể đạt được. Nhất định sẽ có rất nhiều người tỏa sáng trên con đường phát triển của nền ván minh này.
Kế hoạch này thoạt nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng Vương Bảo Nhạc chú ý tới Liên bang đã chuẩn bị cho mỗi người tham gia nhiệm vụ này rất đầy đủ và cực kì xa hoa. Thậm chí, ngay cả bom Phản Linh đời F2 có thể sinh ra uy hiếp nhất định đối với Thông Thần cũng được chia cho mỗi người mười quả.
Đồng thời, còn giữ lại một phẫn gen của mỗi người, dùng thuật pháp của đạo cung để giữ lại một phần linh hồn của họ. Như vậy, một khi bọn họ bỏ mạng ở bên ngoài, đợi đến khi khoa học kỹ thuật của Liên bang đột phá thì vẫn có thể khiến bọn họ sống lại Lân nữa.
Thế nên, điều Vương Bảo Nhạc có thể làm chính là tặng Pháp Binh mình tự chể tác cho đám người Triệu Nhã Mộng. Đồng thời còn dung sức mạnh tu vi của bản thân để ngưng tụ ra mấy phân thân giao cho đám người Triệu Nhã Mộng để họ dùng như đòn sát thủ.
Để phân thân của mình không tỏa ra dao động tu vi mang tới phiên toái không cần thiết cho đám người Triệu Nhã Mộng, khi tặng phân thân thì Vương Bảo Nhạc đã cố gắng áp súc và phong ấn nó lại. Hắn dùng cái giá là giảm bớt cảm ứng của mình để khiển dao động khí tức của các phân thân gần như biến mẩt, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc biến nó thành đòn sát thủ.
Sau khi làm xong những việc này, trong mấy ngày tiếp theo, Vương Bảo Nhạc cũng cảm nhận được có hơn một nửa phân thân mà mình đã tặng lần lượt biến mất khỏi cảm ứng. Hắn biết rõ điêu này có nghĩa là những phân thân đã biển mất đó đã rời khỏi hệ Mặt Trời.
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc lại trở nên nặng nề, sau khi rời khỏi nhà thì hắn lại một mình tha thẩn khắp thành Phiêu Miễu. Nhìn đám đông và xe cộ qua lại trên đường, nghe những tiếng ồn ào, huyên náo trên phố, hắn lại lang thang đến cạnh hồ ở Đạo viện Phiêu Miễu. Dõi mắt nhìn mặt hồ cùng lá sen trên đó, Vương Bảo Nhạc lại suy nghĩ về vô số chuyện.
Nhớ đến chuyện khi mình còn bé, về cuộc sống và những kinh nghiệm trong đạo viện, cuối cùng trong đầu lại nhớ đến hồn chủng của Tử Nguyệt và sợi dây vươn vào vũ trụ trong trận chiến cùng với Du Nhiên Đạo Nhân.
Thời gian từ từ trôi qua, khi hoàng hôn tắt nắng và tráng sáng lên cao, trong mắt Vương Bảo Nhạc cũng dần ngưng tụ ánh sáng. Hắn không biết rằng đã có một bóng người xuất hiện sau lưng mình tự lúc nào. Đó là một thanh niên lưng đeo kiếm gỗ, tay cầm bầu rượu. Người nọ đứng dựa vào gốc cây kế bên, vừa uống rượu vừa nhìn về
phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt sâu xa, giống như đang cân nhắc xem nên mở miệng an ủi hắn như thế nào.
Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không phát hiện ra người nọ, ánh sáng trong mắt cũng càng lúc càng mãnh liệt, miệng cũng thấp giọng thì thào.
“Bọn họ có sứ mệnh của họ, ta cũng vậy... Năng lực càng mạnh thì trách nhiệm lại càng lớn. Dù Vương Bảo Nhạc ta không màng danh lợi, ưa ngắm mây nuôi hạc, tiêu dao khắp nơi, nhưng vì Liên bang, ta chỉ có thể nhận lấy gánh nặng làm Tổng thống Liên bang này!”
“Đành chịu thôi, ai bảo Vương Bảo Nhạc ta tu vi nghịch thiên, nội tâm chính trực có thể khiến thiên địa cảm động, nhan sắc lại xuất chúng hơn người. Dân chúng cần ta, Liên bang cần ta. Đúng vậy, cả liên minh đều cần ta trở thành tổng thống!”
Sau khi nghe thấy câu này, vẻ mặt của thanh niên tựa mình bên đại thụ lập tức
trở nên quái dị. Hắn chán nản ôm trán, nuốt hết mấy lời vốn định an ủi Vương Bảo Nhạc vào trong bụng.
“Ta không thể đắm chìm trong nỗi đau ly biệt được, ta phải phấn chấn lên, phải bùng nổ khí thế của người đẹp trai nhất Liên bang ra mới được!”
Vương Bảo Nhạc vừa lẩm bẩm vừa đứng phắt dậy, còn ngẩng đầu nhìn lên trời toan hét lớn vài câu để tự cổ vũ cho bản thân. Nhưng hắn vừa mới há miệng ra, còn chưa kịp nói gì thì đã có một tiếng ho khan cùng với một giọng nói đầy bất đắc dĩ vang lên sau lưng hắn.
“Tiểu sư đệ, cách cổ vũ bản thân của ngươi đúng là... đặc biệt thật đấy!”
Vừa nghe thấy câu này thì thân thể của Vương Bảo Nhạc run bắn lên, sau đó lập tức quay đầu nhìn lại. Tiếp theo, hắn cũng nhìn thấy thanh niên đang tựa vào đại thụ nọ, người này... đúng là sư huynh Trần Thanh Tử của hắn.
Nhìn Trăn Thanh Tử, Vương Bảo Nhạc lại không liến thoáng nữa mà trở nên im lặng.
Trần Thanh Tử cũng không nói gì, hai sư huynh đệ im lặng đứng bên bờ hồ, để mặc từng cơn gió lướt qua người mình, thổi tung làn tóc và vạt áo.
Hồi lâu sau, Trần Thanh Tử mới thở dài xoa trán, ném bầu rượu trong tay về phía Vương Bảo Nhạc, thấp giọng lên tiếng với ánh mắt vô cùng chân thành.
“Bảo Nhạc, người thông minh cũng khó tránh khỏi có giây phút nhạy cảm. Sau khi tới đây sư huynh mới biết chuyện này nên đừng hiểu lầm, khúc mắc trong lòng ngươi không phải do ta làm đâu.”
"filepos0015599629">

Bạn cần đăng nhập để bình luận