Tam Thốn nhân Gian

Chương 861

Chương 861Chương 861
ĐẠO TỬ? •
Vương Bảo Nhạc rời khỏi cửu u minh giới đã biết rõ tu vi của mình cao đến đâu, nhưng lại không biết chiến lực cụ thể của mình mạnh bao nhiêu. Hắn chỉ mượn kinh nghiệm lúc trước để phán đoán, đáp án có được chính là... mặc dù mình không phải Hành Tinh, nhưng Hành Tinh muốn giết mình cũng không phải chuyện đơn giản!
Bởi vì khác biệt duy nhất giữa Vương Bảo Nhạc và Hành Tinh chính là... hắn không có uy áp của Hành Tinh. Dù sao trong cơ thể của hắn vẫn chưa dung hợp hành tinh nào cả, cho nên từ góc độ nào đó thì linh lực của hắn vẫn là Linh Tiên, so với linh lực do Hành Tinh phát ra vẫn có chênh lệch khá lớn về chất lượng.
Loại chênh lệch này vốn dĩ gần như không thể thay đổi, nhưng... mức độ linh lực của
Vương Bảo Nhạc lại hùng hậu ngoài sức tưởng tượng của nhiêu người. 50% linh lực của hắn đã có thể sánh với Linh Tiên đại viên mãn bình thường, 70% linh lực là đủ để dễ dàng giết chết Linh Tiên đại viên mãn. Nếu như bây giờ hắn bộc phát toàn bộ linh lực, lại có thêm Đế Hoàng Khải lẫn thần thông Yểm Mục Quyết tăng cường và giúp đỡ thì sẽ giống như phóng đại năng lực của hắn lên, khiến cho dao động tu vi hùng hậu đến kinh người của Vương Bảo Nhạc bộc phát rực rỡ nhất từ trước đến nay.
Loại hùng hậu này khiến cho Vương Bảo Nhạc có được... tư cách dùng linh lực cấp thấp để đối kháng với linh lực cấp cao.
Nên trong mắt của đám người trên chiến trường, dòng xoáy hình thành bên ngoài thân thể của Vương Bảo Nhạc lại làm nổi bật thân ảnh của hắn, cao lớn chẳng khác gì chưởng ấn Hành Tinh. Nhất là lúc này theo một trảm của hắn giáng xuống, vũ trụ cũng nổ vang, hư vô vỡ nát, thần binh của
Vương Bảo Nhạc cũng ầm ầm đánh xuống.
Cùng lúc đó, sức mạnh Yểm Mục Quyết cũng bất ngờ bộc phát, phối hợp cùng trăm vạn âm hồn và mười hai hoàng đế ở xung quanh, con mắt biến ảo ra trong chưởng ấn kia cũng đồng loạt nổ tung. Chưởng ấn kia cũng rung chuyển, nhưng Hành Tinh dù sao cũng là Hành Tinh. Thực tế đây là một kích toàn lực vị Tả trưởng lão kia, nên dù Yểm Mục Quyết này không hề tăm thường, nhưng nếu muốn rung chuyển nó hoàn toàn thì vẫn không đủ. Do tu vi của người thi triển là Vương Bảo Nhạc không đủ nên chằng thể làm cho hoàn mỹ được, chỉ có thể làm nó suy yếu đi mà thôi!
Theo chưởng ấn 'âm 'âm đánh xuống, trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc lại có một cỗ sức mạnh Hành Tinh bộc phát ra từ trong chưởng ấn với xu thế dời non lấp bể, như muốn hủy diệt bản thân mình giáng xuống. Mới đó đã phá hủy hơn phân nửa sức mạnh từ đòn phản kích của Vương Bảo Nhạc.
Lại còn thúc đẩy thân thể Vương Bảo Nhạc, khiến cho thẫn binh do hắn chém ra không thể hoàn toàn hạ xuống. Thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng không tự chủ được mà lùi lại trước lực đẩy của chưởng ẩn Hành Tinh kia.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này khiến cho tâm thần của mọi người chấn động. Thứ đập vào trong mắt bọn họ chính là Vương Bảo Nhạc không ngừng lùi lại trước chưởng ẩn kia, như sắp bị nó bóp nát tới nơi!
Nếu như phải so sánh thì chưởng ấn Hành Tinh lúc này cũng giống như một ngọn lửa nóng muốn thiêu cháy toàn bộ dấu vết của Vương Bảo Nhạc.
Nếu linh lực của Vương Bảo Nhạc không tới trình độ đậm đặc như nước thì không thể nào dập tắt ngọn lửa kia được, linh lực của hắn chủ yếu giống với sương mù hơn. Nhưng dù không phải nước thì sương mù của Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng kinh người, một làn sương không đủ thì thêm
một luồng lớn, một luồng sương không đủ thì dùng một biển sương!
Chỗ sương mù dùng biển làm đơn vị tính chỉ nháy mắt đã 'âm 'âm tản ra, bao phủ về phía chưởng ấn ẩn chứa sức mạnh Hành Tinh hệt như liệt hỏa kia. Cho dù trình độ không đủ, chỉ va chạm nhẹ một cái đã lập tức tán loạn, nhưng linh lực của Vương Bảo Nhạc lại hùng hậu cứ như vô tận vậy, một biển không đủ thì ta lại thêm mười, thậm chí là một trăm biển!
Linh lực giống như có thể bao phủ bầu trời 'âm 'âm trỗi dậy từ trên người Vương Bảo Nhạc!
“Diệt cho ta!” Theo một tiếng rống lớn kinh thiên động địa của Vương Bảo Nhạc, thân thể của hắn khựng lại ở giữa tinh không. Trong lúc toàn lực chống cự, hai mắt của hắn hiện dãy tơ máu, linh lực trong cơ thể điên cuồng bộc phát nhiều hơn nữa để đối kháng với ngọn lửa của chưởng ấn Hành Tinh kia.
Như vậy cũng giống như kiến đông có thể cắn chết voi vậy, ngọn lửa Hành Tinh kia không dừng lu mờ, chưởng ấn cũng ngày càng mờ nhạt. Đến cuối cùng, sát khí bộc phát trong mắt của Vương Bảo Nhạc. Hắn hét lớn một tiếng, tu vi trong cơ thể tăng vọt, thẫn binh tay phải đang trong thế chém xuống của hắn cũng phát ra ánh sáng chói mắt.
“Trảm!!!” Vương Bảo Nhạc hét lớn, thân thể bắn ra, thần binh trực tiếp chém đứt tất cả. Tiếng nổ vang vọng khắp vũ trụ, thần binh cũng trực tiếp chém chưởng ẩn đang mờ dần kia thành hai nửa!
Xung quanh ầm ầm nổ mạnh, chưởng ẩn Hành Tinh cuối cùng cũng bị đánh nát, tạo thành từng dao động cuồng bạo quét ra xung quanh. Tu sĩ hai bên vốn đã rời xa chiến trường cũng bị ảnh hưởng mà hộc máu, tất cả đều hoảng sợ tiếp tục lùi lại. Dõi mắt nhìn qua, một khu vực lớn trong chiến trường đã bị dọn trống.
Trong khu vực trống trải này chỉ có thân ảnh Vương Bảo Nhạc đang đứng, hắn ngẩng đàu lên, trong mắt là chiến ý ngút ngàn. Cảnh tượng này đã in dấu vào sâu trong tâm thần của tất cả mọi người có mặt ở đây, e là cả đời cũng khó mà xóa nhòa.
Cổ Mặc Đạo Nhân và đại quản gia, cùng với hai vị đại viên mãn của Thiên Linh Tông lúc này cũng nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt run rẩy đầy hoảng sợ. Giết chết Linh Tiên đại viên mãn và đỡ được một kích toàn lực của Hành Tinh là hai khái niệm khác nhau. Cái trước khiến cho bọn họ giật mình kinh ngạc, cái sau thì là kính sợ, mà sợ lại nhiêu hơn hết!
Chẳng riêng gì họ, người giật mình khó tin nhất lúc này chính là lão tổ Chưởng Thiên, Thiên Linh chưởng tọa cùng với vị Tả trưởng lão vừa ra tay kia. Trong lòng cả ba người đều dậy sóng, nhất là Tả trưởng lão, gần như hét lên xưng hô truyền thuyết trong ký ức của mình theo bản năng!
Đạo Tử!!
“Đạo Tử? Không thể nào là Đạo Tử được! Đây chỉ là một vùng hoang vu trong mười chín vực của chúng ta. Một ván minh Thăn Mục thấp kém ở nơi như thế này làm sao lại xuất hiện Đạo Tử trong truyền thuyết được chứ!!” Chưởng tọa Thiên Linh Tông ở bên cạnh nghe vậy cũng biến sắc, thất thanh hét lớn.
Ông ta biết rõ, Hành Tinh vẫn chưa đủ tư cách để chạm tới xưng hô Đạo Tử này. Cho nên Đạo Tử đương nhiên không phải chỉ một người nào đó sáp đạt tới Hành Tinh cảnh, xưng hô này là để chỉ những vị thiên chi kiêu tử trong các gia tộc siêu cấp của tộc Vị Ương và thể lực bá chủ nào đó trong đạo vực Vị Ương!
Những thiên chi kiêu tử này chính là niềm tự hào, được các gia tộc siêu cấp và thế lực bá chủ kia dùng vô số tài nguyên bồi dưỡng thành. Tương lai bọn họ sẽ kế thừa mọi thứ trong gia tộc của mình. Ở trong đạo vực Vị Ương, những thiên chi kiêu tử như thế được thống nhất gọi là... Đạo Tử!
Bởi vì bọn họ không phải là người mà tu sĩ bình thường có thể sánh bằng, cũng vì mỗi người trong số đó đều có bản lĩnh giao đấu vượt cảnh giới, cũng vì tu vi của họ vô cùng hùng hậu. Một khi bọn họ lột xác thành công, bước lên đỉnh cao ở thế lực hoặc gia tộc của mình thì... bọn họ sẽ thành Đạo Thánh của thế lực hoặc gia tộc đó, sẽ dẫn dắt mọi người đi lên một tầm cao mới!
Cho nên mới có tên là Đạo Tử!
Mà bây giờ, sau khi vị Tả trưởng lão kia thấy một kích toàn lực của mình lại bị Vương Bảo Nhạc đỡ được, cũng phát hiện Vương Bảo Nhạc rõ ràng chỉ là Linh Tiên hậu kỳ mà lại có lượng linh lực hùng hậu đến mức khiến cho bản thân ông ta cũng phải hoảng sợ thì trong đàu lại bất giác hiện ra hai chữ này.
Về phàn lão tổ Chưởng Thiên, mặc dù trong lòng ông ta cũng vô cùng rung động, nhưng do thân đứng ở phe bị tấn công nên ông ta lại quan tâm chuyện tồn vong của tông môn nhiêu hơn. Nên ông ta là người
lấy lại tinh thần trước tiên, cũng lập tức ra tay tấn công cả Thiên Linh chưởng tọa và Tả trưởng lão, khiến cho bọn họ không thể không thu hồi suy nghĩ mà toàn lực ứng phó. Đồng thời, cũng do lão tổ Chưởng Thiên bộc phát nên trong thời gian ngắn bọn họ cũng không có cơ hội ra tay với Vương Bảo Nhạc nữa.
Nhưng bọn họ không có cơ hội ra tay, không có nghĩa là Vương Bảo Nhạc sẽ để yên cho vị Tả trưởng lão vừa rồi đã cố gắng trấn áp mình. Lúc này hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vị Tả trưởng lão đó với ánh mắt tàn nhẫn.
“Chuyện gì cũng phải có qua có lại chứ!”
“Đừng tưởng rằng ngươi là Hành Tinh thì ông đây không làm gì được ngươi!” Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc. Hắn giơ tay phải lên, tâm thần nổ mạnh, lửa hằng tinh và bàn tay Hành Tinh trong thức hải của Vương Bảo Nhạc điên cuồng chấn động. Một trong số ba ngón tay bỗng đứt lìa rồi biến mất, khi xuất hiện lại... thì
đã nằm ở bên ngoài thân thể của Vương Bảo Nhạc, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu của hắn!
Ngón tay này có màu đỏ rực, lại có từng tia chớp quấn quanh, sát khí và sự điên cuồng lộ ra từ trong đó đủ để khiến cho tất cả những kẻ nhìn thấy phải biến sắc!
Sau khi xuất hiện, nó lập tức chuyển động, đầu ngón tay chỉ về phía... Tả trưởng lão của Thiên Linh Tông!
Tinh không nổ vang, hư vô rung chuyển, một cỗ sức mạnh Hành Tinh bỗng ầm ầm trỗi dậy, lan ra khắp cả vũ trụ. Đồng thời cũng khiến cho mọi người phải giật mình hoảng sợ thêm lân nữa.
Bởi vì... bên trong ngón tay này thật sự ẩn chứa sức mạnh Hành Tinh, nhìn trình độ của nó thì hình như còn mạnh hơn chưởng ấn do Tả trưởng lão Thiên Linh Tông đánh ra khi nãy một chút!
“Hành Tinh!!”
“Mẹ ơi, rốt cuộc tên Long Nam Tử này đã lấy được tạo hóa gì đây. Hay là lúc trước hắn vẫn luôn che giấu tu vi nhỉ?”
“Có công pháp và âm hồn của hoàng tộc, rõ ràng là Linh Tiên hậu kỳ mà lại có thể giết chết Linh Tiên đại viên mãn. Còn đỡ được một kích toàn lực của Hành Tinh, bây giờ thậm chí còn sở hữu bảo vật như ngón tay Hành Tinh nữa!”
Tu sĩ hai phe không thể giữ được bình tĩnh, tiếp tục hoảng sợ khiếp vía. cả đám lao nhao lên tiếng, mấy người Lăng u Tiên Tử cũng vậy. Nhưng lúc này, người giật mình nhất vẫn là ba người lão tổ Chưởng Thiên. Vị Tả trưởng lão kia còn biển sắc, trong lòng sinh ra một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt.
“Giết!” Sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc trỗi dậy ngập trời, tay phải bấm niệm pháp quyết, chỉ về phía Tả trưởng lão một cái!!
"filepos0018364448">

Bạn cần đăng nhập để bình luận