Tam Thốn nhân Gian

Chương 647

Chương 647Chương 647
BÊN TRONG
G ần như ngay khi trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động, con rối hắn phóng ra bên ngoài đột nhiên lặng lẽ vỡ vụn trong nháy mắt giống như bị một lực mạnh đè ép, trực tiếp tan vỡ thành tro bụi.
Chưa hết, dường như có một sức mạnh kỳ lạ đuổi theo sự liên hệ giữa con rối này và Vương Bảo Nhạc, chạy thẳng tới vết nứt nơi hắn ẩn thân, Vương Bảo Nhạc nhanh chóng lùi lại trong sự kinh ngạc, hơi ấm ban đàu từ cơ thể đột ngột lạnh đi. Khi cảm giác ấm áp đến từ thần thông Thiên Sinh hoàn toàn biến mất, Vương Bảo Nhạc đã chạy được rất xa, tránh được sức mạnh hủy diệt tiến đến từ phía sau mình.
Cho đến khi xác định sức mạnh xóa đi con rối ở phía sau mình không tiếp tục đuổi
theo nữa, Vương Bảo Nhạc mới dựa vào tường, vội vàng thở hổn hển, nhịp tim cũng không thể bình tĩnh được. Mức độ nguy hiểm ở nơi này thật sự vượt quá sức tưởng tượng, có thể nói là từ ảo cảnh hương hoa lúc ban đầu cho đến những chuyện gặp phải trên đường đi bao gồm cả trải nghiệm hiện tại, gần như là mỗi giây mỗi phút, sự khủng hoảng khiến hắn cảm thấy da đầu tê dại vẫn liên tiếp xuất hiện.
“Đây mới chỉ là tầng thứ nhất thôi... Chiến hạm tộc Vị Ương lợi hại như vậy, có thể nói muốn tiêu diệt đạo cung hiện nay là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng việc này cũng không nói chắc được... Bởi vì nếu như chiến hạm này thật sự lợi hại như thế, tại sao lúc trước lại có tiếng cầu cứu truyền ra!” Vương Bảo Nhạc nhíu mày. Đám người Phùng Thu Nhiên quan tâm tắc loạn, còn Vương Bảo Nhạc thì không biết người kêu cứu kia, lúc này sau khi suy diễn và phân tích một hồi, mắt của hắn không khỏi nheo lại.
“Truyền ra tiếng cầu cứu là để dụ mọi người tới, như vậy liệu có thể phán định... Bên trong chiến hạm này nhìn có vẻ cường đại đến khó tin, có thể chế ngự cự thú, nhưng thật ra lại có hạn chế rất lớn, hoặc là vật của thế giới thi hài không thể đi ra ngoài, hoặc là bản thân chiến hạm này còn cần một số vật đặc biệt mới có thể điêu khiển được!”
Thông tin mà Vương Bảo Nhạc nắm giữ không nhiều, lúc này cũng chỉ có thể suy đoán được đến trình độ này, mặc dù không chính xác, nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy hướng suy nghĩ của mình hẳn có lẽ là đúng.
“Nếu như là cái trước, mục đích mà bàn tay tội ác phía sau chiến hạm này dụ mọi người tới là để tiêu diệt cường giả của đạo cung ở nơi này. Nếu như là cái sau, mục đích thu hút của người tới không gì ngoài hiến tế và giết chóc, hoặc là khống chế!”
Vương Bảo Nhạc sắc mặt khó coi, sau khi trầm mặc một hồi lâu, hắn nhìn xung quanh.
Vị trí của hắn lúc này là bên trong cối xay. Có lẽ do cái cối xay đã rất nhiều tuổi, dưới sự chuyển động không ngừng, bên trong có rất nhiêu khu vực đã xuất hiện những vết nứt rất nhỏ. Những vết nứt này đối với bản thân cối xay thì rất nhỏ, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc, nó lại giống như những lối đi không biết đích đến.
Nhìn lối đi ở trước mắt, Vương Bảo Nhạc không thể không kiêm chế sự lo lắng về Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo. Sau khi hít sâu một hơi, trong tiếng chuyển động ầm 'âm của cối xay, hắn dè dặt đi về phía trước, định tìm lối đi khác xem có thể rời khỏi nơi này hay không.
Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi đi, Vương Bảo Nhạc đã đi dọc theo vết nứt trong suốt một thời gian dài, không ít lần đã đi đến tận cùng không còn đường để đi nữa, chỉ có thể quay lại tiếp tục đi về phía
trước từ những vết nứt khác. Trên đường đi hắn cẩn thận dè dặt, cứ hễ cảm thấy có nguy hiểm, hắn liên phóng ra con rối dò đường. Thậm chí, sau cùng hắn còn phóng xuất ra rất nhiêu con rối một cách dứt khoát để chúng đi theo các vết nứt khác nhau, thuận tiện cho mình tìm kiếm lối đi thích hợp nhất.
Cho đến khi hắn ước tính đã được gần năm, sáu ngày, cuối cùng, tới hôm nay, khi bên ngoài có lẽ đang là buổi trưa, Vương Bảo Nhạc trong khi đi về phía trước đột nhiên dừng bước, hai đồng tử co lại, sắc mặt có chút tái nhợt, thông qua sự liên hệ với một con rối trong đó, hán đã nhìn thấy một hình ảnh.
Đó là điểm cuối của một vết nứt cách đó không xa. Trong mắt con rối, nơi ấy có một hồ nước khổng lồ và một bông hoa lớn mọc ở phía trên đó.
Bông hoa này có màu tím, mọc trên vách tường, ngả mình nở rộ, có kích thước khoảng mười trượng. Nó tỏa ra ánh sáng
yêu dị, còn có từng giọt chất lỏng nhỏ ra từ trong cánh hoa, rơi vào trong hồ nước ở phía dưới.
Mà lúc này trong hồ nước lại có mấy chục thân ảnh đang ngồi xếp bằng, mỗi người đều có ba đầu sáu tay, khí tức trên người cường hãn, không có sức sống, nhưng cũng không có tử khí, giống như đã rơi vào trạng thái phong ấn và ngủ say nào đó.
Có thể nhìn thấy, trên người bọn họ có những vết thương rất đáng sợ. Đồng thời, chất lỏng trong hồ nước này giống như có năng lực trị thương khiến vết thương của bọn họ được phục hồi một cách yếu ớt khi ngâm mình vào đó.
Sự phục hồi này tuy chậm, nhưng là thật!
Vương Bảo Nhạc nhìn thấy cảnh tượng này thông qua con rối, ngay lập tức, hắn trở nên căng thẳng. Sau khi cảm nhận được dao động khí tức của những tu sĩ tộc Vị Ương này, Vương Bảo Nhạc càng thận trọng hơn. Sự thật là người yếu nhất ở nơi
này cũng khiến hắn có cảm giác đang đối mặt với ba người Diệt Liệt Tử.
Không manh động, Vương Bảo Nhạc điêu khiển con rối cần thận lùi về phía sau, tiếp tục thám dò những vết nứt khác trong sự căng thẳng. Sau một khoảng thời gian ngắn, Vương Bảo Nhạc trong sắc mặt khó coi dần phát hiện ra, trong cối xay này, chỉ tính riêng cái bị hắn phát hiện ra đã có hơn hai mươi hồ nước giống như vậy.
Mà chưa bị hắn phát hiện ra sẽ có bao nhiêu, Vương Bảo Nhạc không thể phán đoán được. Đồng thời, hắn nhận ra, phía trên mỗi hồ nước đều có một bông hoa lớn màu tím đang nhỏ chất lỏng để những tu sĩ tộc Vị Ương này trị thương.
Điêu này lại càng khiến hắn hoảng hốt hơn, cũng may con rối của hắn đủ nhiêu, nhất là sau khi Vương Bảo Nhạc lưu ý đến bông hoa màu tím kia nhiêu hơn, dưới vết nứt được hắn lựa chọn một cách có ý thức, hán đã tìm được nhánh của những bông hoa màu tím này.
Mỗi bông hoa màu tím đều có một nhánh chôn sâu trong vách đá, mà dọc theo nhánh của chúng, Vương Bảo Nhạc phát hiện ra chúng được kết nối với một ống dẫn khổng lồ.
Thế là Vương Bảo Nhạc sử dụng con rối phân tán đi tìm kiếm, cuối cùng sau mấy ngày, hắn đã tìm được ống dẫn khổng lồ kia ở điểm cuối một vết nứt. ống dẫn có đường kính chừng trám trượng, chạm vào rất mềm. Hơn nữa, lớp ngoài trong mờ, nếu nhìn kĩ, có thể nhìn thấy trong ống dẫn này có rất nhiêu máu thịt như bùn đang chảy.
Phát hiện này khiến Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, trong đầu hiện lên một hình ảnh, ở đó, chiếc cối xay khổng lồ sau khi nghiên nát xác chết thành thịt bám sẽ phun vào trong ống dẫn giống như thế này. Mà trên ống dẫn này còn có rất nhiêu nhánh lại phân nhánh, mỗi một nhánh kết nối với một mật thất, nở thành bông hoa màu tím rồi nhỏ xuống chất lỏng dùng để trị thương ở đó.
“Dựa vào kích thước của cối xay, có thể xác định được, ống dẫn máu thịt giống như thế này tuyệt đối không chỉ có một cái. Nếu tìm được dẫu nguồn ném ít thuốc độc vào thì nói không chừng có thể hạ độc chết một ổ...”
Vương Bảo Nhạc nhìn ống dẫn máu thịt ở trước mặt, có chút tiếc nuối. Trước hết, hắn không có thuốc độc có thể khiến tộc Vị Ương chết hay không. Thứ hai, rất khó tìm được đầu nguồn, cho dù có tìm được, lợn lành chữa lợn què, ngộ nhỡ lại kích thích những tu sĩ tộc Vị Ương này thức tỉnh trước thời hạn, vậy thì đúng là xong đời.
Do đó, sau khi đè nén suy nghĩ này, Vương Bảo Nhạc thở dài, chịu đựng sự khó chịu ở trong lòng, lại nhìn ống dẫn máu thịt ở trước mặt. Sau một lúc trầm ngâm, hắn cắn chặt răng, hắn hiểu rất rõ, muốn rời khỏi nơi này, sợ là đường ra chỉ có ống dẫn máu thịt này thôi.
Theo ống dẫn, có thể đi đển chỗ sâu nhất trong cái cối xay này. Cũng chỉ có ở đó, may
ra mới có thể tìm được đường ra ngoài, vả lại, đây cũng là cách duy nhất hắn có thể tìm ra được trong nửa tháng ở đây.
Thể nên, chẳng mấy chốc, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên sự kiên định. Sau khi tới gần ống dẫn máu thịt, hắn từ từ áp sát cơ thể mình lên đó. May mà ống dẫn này mềm mại, thế là Vương Bảo Nhạc dùng sức, toàn bộ người hắn giống như chìm vào bên trong đó. Mặc dù chưa bước vào bên trong ống dẫn, nhưng cơ thể đã dán chặt đến nỗi hắn đã có thể cảm nhận được dòng chảy của máu và thịt nhão bên trong vách ống dẫn và mùi máu tanh nồng nặc.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng là một người có tinh thần thép, lúc này hắn nheo mắt lại, không chút do dự, chậm rãi bò xuống dưới dọc theo ống dẫn máu thịt này. Cho dù có gặp nham thạch, sau khi vùi cơ thể hắn vào trong ống dẫn cũng có thể thuận lợi thông qua. Vương Bảo Nhạc trên đường đi cẩn thận dè dặt, tốc độ cũng không chậm, dần dân đi xuống phía dưới dọc theo ống dẫn.
Không biết đã đi được bao xa, khi Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình đã đi được chừng ba ngày, cuối cùng hắn đã nhìn thấy một ánh sáng như thể đang lan sang thế giới khác xuất hiện ở cuối ống dẫn phía dưới.
Ánh sáng này khiến Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên hưng phấn, hắn gia tăng tốc độ trong hơi thở dồn dập, cho đến khi sắp đến điểm cuối thì chậm lại, phóng xuất ra con rối để đi kiểm tra trước, Vương Bảo Nhạc nhờ vào tầm nhìn của con rối, lập tức nhìn thấy vị trí của nguồn sáng ở phía dưới.
Vừa nhìn thấy nó, Vương Bảo Nhạc liên trợn tròn mắt.
“Đây là đâu?”
"filepos0013945739">

Bạn cần đăng nhập để bình luận