Tam Thốn nhân Gian

Chương 366

Chương 366Chương 366
SOI MÓI VÀ KHẢO SÁT!
Nhận được thông báo từ ván phòng Vực chủ Sao Hỏa, Vương Bảo Nhạc mừng rỡ ra mặt. Mẩy hôm nay, trừ tu luyện ra thì hắn vẫn luôn chờ thông báo này. Thực ra, hôm nay hắn đã không còn là ma mới vừa vào cơ chế Liên bang nữa. Hắn biết chức vụ mình sắp giữ là cực kỳ quan trọng, bởi vì hắn sắp phải đi xây dựng một tân khu!
Trong chuyện này cần phải có lượng vật tư và nhân lực cực lớn, cho nên Vực chủ Sao Hỏa tất nhiên sẽ gọi hắn đến nói chuyện, sau khi dặn dò kỹ lưỡng một phen thì mới yên tâm được.
Nay vừa nhận được thông báo thì Vương Bảo Nhạc lập tức đứng phắt dậy, đổi một bộ đồ khác, đứng trước gương ngắm nghía một hồi, dù trước đó đã cảm khái cả vạn lần nhưng nay hắn vẫn phải cảm khái thêm lần nữa.
“Mi nhon quá! Đẹp trai ghê... Không biết dung nhan tuyệt thế của ta sau này sẽ để cho em gái nào hưởng nữa...”
Mang theo sự hài lòng sau khi tự luyến xong, Vương Bảo Nhạc rời khỏi Học viện Đạo Lam, điêu khiển khí cầu bay thẳng tới văn phòng của Vực chủ Sao Hỏa.
Một đường bay nhanh tới, chẳng bao lâu sau đã đến nơi. Vương Bảo Nhạc vừa bước xuống khí cầu thì đã thu hút sự chú ý của vô số người đang bận rộn ra ra vào vào ở đây. Cả nam lẫn nữ mới nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đã theo bản năng xoay người lại, cúi đầu chào hỏi, bởi vì họ hiểu rõ, tên béo này đã một bước lên trời rồi!
Nhất là, có không ít nữ tu còn nhìn Vương Bảo Nhạc từ trên xuống dưới, đánh giá dung nhan tuyệt thế và thân hình mi nhon của hắn, hai mắt lóe sáng bất thường.
Ánh mắt này khiến Vương Bảo Nhạc vừa thấy đắc ý mà lại đau đầu. Hắn cảm thấy mình không thể lạnh lùng ngầu lòi như thế được, phải để cho mọi người cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn, cho nên một đường đi tới. Phàm là cô nào xinh xinh là hắn lại chủ động chào hỏi, sau đó trao đổi số truyền âm trong vẻ kích động tột độ của đối phương.
Cứ thế, khi Vương Bảo Nhạc đến văn phòng của Vực chủ Sao Hỏa thì đã lấy được số truyền âm của hơn mười nữ tu khiến hắn nhịn không được mà cảm khái Tân nữa.
“Con người mà đẹp trai quá cũng khổ, phải hẹn cô nào trước đây...”
Vương Bảo Nhạc rối rắm suy nghĩ, sau đó gõ cửa. Khi nghe thấy giọng nói uy nghiêm vọng ra từ bên trong thì hắn vội gạt hết mấy suy nghĩ vẩn vơ và vẻ đắc ý sẵn có lại, nghiêm mặt đẩy cửa đi vào, sau khi nhìn thấy Vực chủ thì hắn lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói.
“Thuộc hạ bái kiến Vực chủ đại nhân!”
Vực chủ Sao Hỏa đang cúi đầu xem hồ sơ, chẳng thèm nhìn Vương Bảo Nhạc lấy một cái, đợi hắn đứng một lúc thì Vực chủ mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, thản nhiên hỏi.
“Ngươi thích xin số liên lạc của các nữ tu lắm à?”
Lúc nghe câu này, không rõ có phải là ảo giác của Vương Bảo Nhạc hay không, hắn bỗng thấy sống lưng lạnh toát, há hốc mồm thầm nghĩ, đây là chuyện cá nhân của mình cơ mà, đến cả cha mẹ ruột còn không hỏi tới, sao Vực chủ Sao Hỏa này lại để ý đến vậy nhỉ.
“Chẳng lẽ... Vực chủ có con gái, chấm mình làm con rể ư?!”
Không biết Vương Bảo Nhạc nghĩ gì mà mở to hai mắt, nhìn Vực chủ mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn còn xinh đẹp hơn người kia, trong lòng lại xoắn xuýt không thôi.
“Không được, Vương Bảo Nhạc ta là người có nguyên tắc!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đang nghĩ xem nên uyển chuyển từ chối thế nào thì Vực chủ Sao Hỏa bỗng hừ một tiếng.
“Người còn trẻ thì đừng có chần chừ do dự mãi, tính cách như vậy thì sao có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng thế này được!”
Vực chủ Sao Hỏa lạnh lùng trừng Vương Bảo Nhạc một cái. Cái trừng mắt này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật thót. Hắn biết rõ, đây không phải ảo giác mà thật sự cảm nhận được có sát khí.
Toàn thân hắn run lên, lập tức lấy thẻ truyền âm ra, xóa hết số liên lạc của các nữ tu mà mình đã trao đổi khi nãy ngay trước mặt Vực chủ Sao Hỏa.
Thấy Vương Bảo Nhạc phản ứng nhanh, lại biết hối cải như vậy, mặc dù Vực chủ Sao Hỏa vẫn còn bất mãn một chút nhưng cũng chẳng nói thêm gì nữa. Dù sao thì đây cũng xem như biểu hiện của việc lãng tử quay đầu nên chẳng nói tiếp đ'ê tài này nữa mà bàn thẳng vào việc chính.
“Về việc xây dựng tân khu, cả Liên bang lẫn Sao Hỏa đều sẽ cho một lượng tài nguyên nhất định... Nhưng ta có thể nói rõ cho ngươi biết, với khả năng tài chính của Sao Hỏa thì khoản tài nguyên này sẽ không nhiêu đâu, Liên bang chắc là cũng như vậy.”
“Nên số tài nguyên này tối đa chỉ có thể giúp tân khu của ngươi dựng được cái khung mà thôi, sau này xây dựng thế nào thì kẻ làm Khu trưởng như ngươi phải tự nghĩ cách!”
“Đó là thứ nhất, ngoài ra, ta chỉ cho ngươi thời gian nửa năm mà thôi, đây là thứ hai. Thứ ba chính là, nửa năm sau... Tân khu Sao Hỏa phải tiếp nhận 100 triệu dân cư đầu tiên, lúc đó ta cũng sẽ đến khảo sát một lượt để xem tân khu này đã xây dựng đủ để chứa được 100 triệu người hay không!”
“Chỉ bấy nhiêu thôi, ba ngày sau hãy mang theo tài nguyên đến đó đi! Bắt đầu, ta sẽ phân cho ngươi mười vạn người, dùng và chế tạo thế nào thì sẽ do ngươi tự mình điêu hành và xử lý. Vương Bảo Nhạc, mong là ngươi đừng để những người dõi theo phải thất vọng! Ngoài ra, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, dựng nên tân khu không phải trọng điểm, khung trận pháp mới là điểm quan trọng nhất!
Vực chủ Sao Hỏa nói xong thì đưa cho Vương Bảo Nhạc một tấm thẻ ngọc, bên trong có bản vẽ trận pháp tân khu Sao Hỏa, đây là cơ mật, sau khi đưa xong cũng dặn dò Vương Bảo Nhạc tuyệt đối không thể để người khác được nhìn thấy bản vẽ đầy đủ!
Sau đó, Vực chủ Sao Hỏa lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, vẻ mặt bình tĩnh như thường, thản nhiên nói.
“Lát nữa ta còn một cuộc họp, ngươi còn chuyện gì nữa không?
Vương Bảo Nhạc há hốc miệng như muốn nói gì đó, mặc dù Vực chủ Sao Hỏa không hề bưng tách trà lên nhưng hành động của cô lại khiến Vương Bảo Nhạc có cảm giác như đang tiễn khách.
Hắn lập tức sốt ruột, điêu đầu tiên Vực chủ Sao Hỏa nói ra đã khiến Vương Bảo Nhạc phải đau đầu rồi. Tài nguyên không đủ thì hắn biết lấy đâu ra mà đắp vào, muốn đắp cũng chẳng có tiền ấy chứ...
Càng khỏi phải nói tới ước hẹn nửa năm của điều thứ hai và 100 triệu dân cư kia. Với những gì Vương Bảo Nhạc biết về Bất Diệt Thành của mình, hắn hiểu muốn kiến tạo ra một tòa thành đủ để chứa 100 triệu người trong vòng nửa năm thì con số nhân lực lẫn vật lực thật sự rất khổng lồ...
“Vực chủ, ta căn bản không thể làm được ba điều này!”
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức sốt ruột nói.
“Đó là chuyện của ngươi, làm không được thì thay người khác lên làm!” Vực chủ Sao Hỏa chau mày, lại càng bất mãn với Vương Bảo Nhạc hơn. Thật ra, trước khi Vương Bảo Nhạc tham gia ứng cử thì ấn tượng của cô với Vương Bảo Nhạc cũng không tệ lắm, nhưng nay... dường như biến thành có phần bắt bẻ và soi mói.
Vương Bảo Nhạc đổ mồ hôi hột, trong lòng lại thấy không cam. Hẳn nghĩ, vị trí Khu trưởng này là do mình lấy mạng ra đổi, nếu không giữ được thì mất mặt lắm.
Nhưng Vực chủ Sao Hỏa đã nói rõ là không thể giúp đỡ về mặt tài nguyên được nữa, Vương Bảo Nhạc cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Hắn cố gắng động não nhớ lại mấy chiêu trò mình học được từ tự truyện quan lớn. Vực chủ Sao Hỏa nhíu mày sâu hơn, đang định lên tiếng bảo Vương Bảo Nhạc lui ra thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Vực chủ, tài nguyên không đủ cũng chẳng sao, nhưng trách nhiệm kiến thiết tân khu vô cùng trọng đại. Tuy một mình Vương Bảo Nhạc ta có thể sánh với cả triệu người nhưng vì không phụ lòng kỳ vọng của Vực chủ, kính xin Vực chủ phê chuẩn cho ta có quyền được chọn trợ thủ, mà chức vụ của những trợ thủ này là tòng tứ tước!”
Vương Bảo Nhạc đành phải bất chấp tất cả, hắn nhớ tới chuyện trợ thủ mà trước đây Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu từng nhắc tới. Lúc này, thật sự không còn cách nào khác, đành phải lấy trợ thủ ra để đổi lấy tài nguyên mà thôi.
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Vực chủ lại bình tĩnh nhìn hắn một lúc, sau đó mới hờ hững đáp.
“Tối đa hai người.”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì hai mắt sáng ngời. Hắn vốn còn nghĩ một người là khá lắm rồi, thật không ngờ Vực chủ lại mở miệng cho đến hai người. Điều này khiến hắn nảy ra một ý, ra vẻ tủi thân và đáng thương mà rằng.
“Vực chủ, tân khu mà xảy ra vấn đề gì thì đều do Vương Bảo Nhạc ta phụ trách cả. Nếu đã để ta phụ trách thì cần phải có mười trợ thủ mới đủ đảm bảo!”
“Được rồi, tối đa bốn người!”
Vực chủ Sao Hỏa nhìn thấu tâm tư của Vương Bảo Nhạc, lạnh lùng đáp, sau đó lại bổ sung thêm một câu.
Tựu chung thì Vương Bảo Nhạc có quyền đề cử ứng cử viên cho chức vị Phó Khu trưởng nhưng cuối cùng phải do Vực chủ Sao Hỏa phê chuẩn. Nói cách khác, nếu như Vương Bảo Nhạc cật lực phản đối ai đó trở thành Phó Khu trưởng thì người này vẫn còn khả năng như thường, mặc dù hơi thấp một chút. Dù sao thì Vực chủ Sao Hỏa cũng phải cân nhắc suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc nữa.
Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ đây là khâu quan trọng không thể thiếu nên cũng chẳng kì kèo nữa. Hân biết rõ người mình đề cử thực tế chính là ứng cử viên chính thức, có nhiêu chuyện chẳng cần huỵch toẹt ra làm gì nên trong lòng cũng thở phào một hơi. Sau khi đưa ra yêu cầu để Lâm Thiên Hạo trở thành Viện trưởng của Học viện Đạo Lam xong thì mới cáo từ để rời khỏi.
Nhưng trước khi đi, Vực chủ Sao Hỏa lại dặn dò thêm lăn nữa, trịnh trọng nhấn mạnh cho Vương Bảo Nhạc biết trọng điểm của tân khu không phải thành trì mà là trận pháp!
Dặn dò liên tục hai lần khiến Vương Bảo Nhạc nhìn ra Vực chủ Sao Hỏa rất coi trọng chuyện này, trong lòng cũng đặt nó thành trọng điểm.
Sau khi Vương Bảo Nhạc rời khỏi, vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nào của Vực chủ Sao Hỏa mới dịu đi. Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chẳng bao lâu đã thấy Vương Bảo Nhạc bước lên khí cầu rời khỏi.
Tên béo này cũng không ngốc lắm...
Vực chủ Sao Hỏa mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng. Thực ra, cô còn xem trọng tân khu Sao Hỏa hơn cả Vương Bảo Nhạc nhiêu. Nếu như khi nãy Vương Bảo Nhạc không kịp động não suy nghĩ, chẳng biết cách kiếm thêm tài nguyên từ đâu thì dù có thất vọng nhưng cô cũng sẽ nhắc nhở một phen, đảm bảo rằng việc kiến tạo tân khu sẽ không xảy ra vấn đề gì...
Nhưng nếu vậy thì cô sẽ bắt đầu cân nhắc xem nên chọn ai làm Khu trưởng tiếp theo thì thích hợp nhất. Tuy nhiên, Vương Bảo Nhạc lại nhận ra rất nhanh khiến cô tán thưởng, nhưng nhớ đến điều gì đó, chút tán thưởng này lại giảm bớt một chút, dường như lộ ra vẻ soi mói và khảo sát.
“Tiểu tử, chút bản lĩnh này của ngươi vẫn còn chưa đủ đâu!”
"filepos0008307961">

Bạn cần đăng nhập để bình luận