Tam Thốn nhân Gian

Chương 616

Chương 616Chương 616
KẾ PHÁT RA, ĐẠO CUNG BIẾN
Trong giọng nói này ẩn chứa uy áp của Thông Thần cảnh, đối với tu sĩ Kết Đan bình thường, cho dù là Kết Đan đại viên mãn cũng sẽ bị giọng nói này làm chấn động tâm thần, khiến thần hồn rung động như thể bị thiên lôi đánh trúng đỉnh đầu, đứng ngây ra ở đó.
Thậm chí, nếu như đối phương có sát cơ, chỉ một tiếng quát khẽ cũng có thể trực tiếp giết chết Kết Đan. Cho dù có là Nguyên Anh, mặc dù không đến mức bị sốc chết thì cũng khó lòng di chuyển, như thể linh hồn đã bị phong ấn vậy.
Loại Thần Thông trực tiếp công kích linh hồn này chính là điểm mạnh đặc biệt của Thông Thần cảnh, hơn nữa còn khiến
người ta không thể chống lại. Cho dù là Vương Bảo Nhạc cũng lập tức bị chấn động tâm thần, linh hồn rung động như muốn rời khỏi cơ thể, không thể tiếp tục ra tay, thậm chí không thể lùi lại để tránh.
Nhưng vào khoảnh khắc linh hồn của Vương Bảo Nhạc rung động, mất đi khả năng di chuyển, trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện hai luồng sóng, một luồng đến từ chị đẹp, luồng còn lại đến từ... vỏ kiếm bản mệnh của hắn.
Có lẽ nhận ra được sự khởi động của vỏ kiếm bản mệnh, chị đẹp lập tức im bặt. Mà khi cô im lặng, trong vỏ kiếm đã phóng xuất ra một luồng uy áp. Luồng uy áp này không khuếch tán ra bên ngoài cơ thể Vương Bảo Nhạc mà chỉ khẽ chuyển động trong cơ thể hắn, trong nháy mắt đã xua tan đi sức mạnh trấn áp đến từ Thông Thẫn.
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc lập tức ổn định lại, thần trí cũng khôi phục lại như cũ, toàn bộ quá trình nhanh như chớp. Lúc này, theo âm thanh vang vọng, bản thân đã tỉnh táo lại, Vương Bảo Nhạc không h'ê do dự, lập tức hoán đổi vị trí với phân thân mà mình đã phóng ra trước đó.
Trong nháy mắt, bản thể của hắn đã trao đổi vị trí với lôi phân thân. Lôi phân thân không hề dừng lại mà chộp về phía đầu của Tôn Hải. Đồng thời, bản thể Vương Bảo Nhạc đã thuấn di ra tít xa cũng không hề do dự vung tay lên, ba thanh phi kiếm gào thét lao thẳng tới chỗ Tôn Hải.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, theo sự dịch chuyển và phân thân cùng một lúc của Vương Bảo Nhạc, Diệt Liệt Tử đang cấp tốc chạy tới từ trên không trung phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Theo sự vang vọng của tiếng gầm giận dữ này, một bàn tay hư ảo khổng lồ trong nháy mắt xuất hiện ở giữa không trung, túm mạnh xuống phía dưới. Trong tiếng nổ
vang, phân thân của Vương Bảo Nhạc không chống đỡ được, không kịp đánh lên đỉnh đẵu Tôn Hải, trực tiếp bị bàn tay hư ảo khổng lồ cách không bóp vỡ.
Nhưng cho dù là vậy, Diệt Liệt Tử vẫn chậm một bước, ba thanh phi kiếm mà Vương Bảo Nhạc ném ra lúc này đã xuyên qua lồng ngực của Tôn Hải đang không thể động đậy, một thanh trong đó trực tiếp chặt đứt đàu ông ta.
Khi máu tươi bắn tung tóe, khi tiếng kêu thảm thiết của Tôn Hải vang lên, khi Nguyên Anh trong giây phút nguy cơ đã vứt bỏ thân xác để bỏ chạy, trời đất biến sắc, gió thổi mây cuốn ngược lại, thân ảnh của Diệt Liệt Tử từ trên không trung hạ xuống đất, đứng bên cạnh Nguyên Anh Tôn Hải. Ông ta giơ tay phải bắt lấy Nguyên Anh Tôn Hải đang run lẩy bẩy rồi thu vào trong tay áo, sắc mặt khó coi quét nhìn thi thể đã bị ba thanh phi kiếm xuyên qua Lông ngực, ngũ tạng vỡ nát ở trên mặt đất, lúc này mới nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đây là muốn phản tông hả?”
Hơi thở của Vương Bảo Nhạc có chút dồn dập, nhưng trong lòng không hề hỗn loạn mà nhìn về phía bầu trời, nơi luồng khí tức Thông Thẫn cảnh thứ hai đang lao nhanh tới. Diệt Liệt Tử cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Phùng Thu Nhiên, nếu như đổi lại là trước khi Vương Bảo Nhạc thí luyện, có lẽ ông ta thật sự sẽ nhân cơ hội ra tay giết chết Vương Bảo Nhạc.
Nhưng tận mắt chứng kiến biểu hiện của Vương Bảo Nhạc ở trong thí luyện, đồng thời cũng biết Vương Bảo Nhạc đã giành được truyền thừa của Vạn Pháp Chi Nhãn, ở một mức độ nào đó, xem như là đệ tử được tông môn thừa nhận, cho dù không phải hậu nhân của đạo cung mà đến từ văn minh Liên bang, ông ta vẫn có chút do dự.
Sự do dự này đã khiến cho thân ảnh của Phùng Thu Nhiên đến đây trong nháy mát. Sau khi nhìn thấy thi thể của Tôn Hải,
Phùng Thu Nhiên cũng ngây người, nhưng vẫn lựa chọn đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc, nhìn về phía Diệt Liệt Tử, chậm rãi cất lời.
“Diệt Liệt Tử, hai chữ phản tông, phải nói cẩn thận!”
“Nói cẩn thận? Bổn tọa đã mở miệng bảo tên này dừng tay, nhưng hắn vẫn khăng kháng làm theo ý mình, thủ đoạn tàn nhẫn, chém giết đồng môn, chuyện này không phải phản tông thì là cái gì?”
Trong mắt Diệt Liệt Tử ánh lên sự quả quyết, vừa mở miệng vừa lạnh lùng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Phùng Thu Nhiên thoáng do dự, bà đã tới chậm một bước nên không hiểu rõ tình huống lắm, lúc này nhìn về phía Hứa Tông chủ. Hứa Tông chủ vừa định mở lời, Vương Bảo Nhạc đã giơ tay lên ngăn cản, nở nụ cười.
“Diệt Liệt Tử trưởng lão, ông chỉ thấy ta muốn chém giết Tôn Hải này, chẳng lẽ không đi điêu tra xem Tôn Hải này rốt cuộc đã làm gì với ta sao?”
Vương Bảo Nhạc nói xong liên chỉ vào lò luyện đan.
“Cho đến bây giờ, thánh thú bản mệnh của ta vẫn đang bị luyện chế ở đó. Ta tới đây thương lượng, thậm chí còn đưa ra đề nghị bồi thường gần mười vạn chiến công, thể nhưng Tôn Hải này vẫn làm khó dễ. ông ta tham lam chiến công của ta thì thôi đi, mở miệng một tiếng súc sinh ta có thể nhịn, nhưng ta đã nhịn đến nước này rồi, ông ta vẫn muốn luyện thánh thú của ta thành huyết đan!”
Trong giọng nói của Vương Bảo Nhạc mang theo sự phẫn nộ, trong sự vang vọng, Diệt Liệt Tử khẽ nhíu mày.
Ông ta cũng không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng mắt thấy những tu sĩ Kết Đan ở xung quanh đây đều nhao nhao cúi đầu
xuống và khí tức của vật sống trong lò luyện đan, tất cả chứng tỏ, lời Vương Bảo Nhạc nói cho dù có chút khoa trương, nhưng cũng đúng với sự thật.
Nhưng Diệt Liệt Tử ông ta tới đây không phải để nói công bằng giảng đạo lý, cho dù biết Vương Bảo Nhạc quay về từ Bái Cung các, ông ta cũng không quan tâm. Đối với ông ta, nhiêu nhất cũng chỉ là đệ tử hạch tâm, cho dù về thân phận có cao hơn một cấp, tu vi cũng vẫn yếu kém. Với lại, rất có khả năng không phải Vương Bảo Nhạc này giành được thân phận hạch tâm, tối đa cũng chỉ nội môn mà thôi.
“Trừ khi hắn có thể lấy được thân phận thân truyền, bàng không....”
Nói tới đây, Diệt Liệt Tử hừ lạnh một tiếng, thản nhiên cất lời.
“Bổn tọa chỉ nhìn kết quả, không nhìn nguyên nhân, chuyện hôm nay, Vương Bảo Nhạc đã người dưới mạo phạm người trên. Phùng Thu Nhiên, ngươi không bảo vệ nổi
cho hắn đâu, hoặc là xử lý theo môn quy, hoặc là cút ngay ra khỏi đạo cung. Tóm lại, hôm nay bổn tọa nhất định phải có được câu trả lời thỏa đáng!”
Khi nói chuyện, tính cách có phần thích áp đặt của Diệt Liệt Tử đã được bộc lộ ra. Phùng Thu Nhiên cau mày, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết. Hứa Tông chủ ở bên cạnh sau khi quét nhìn Vương Bảo Nhạc, trong mắt như có điều suy nghĩ. Hắn khác Phùng Thu Nhiên, theo như hắn thấy, Vương Bảo Nhạc không phải người không biết đại cục, nhất là đã trải qua hệ thống Liên bang, từ một học sinh bình thường trở thành đại nhân vật tòng nhị tước, sẽ không có chuyện phạm phải sai Lâm vớ vẩn như vậy.
Sự thật không khác phán đoán của Hứa Tông chủ là bao. Vương Bảo Nhạc sở dĩ như thế là ỷ vào việc có sức mạnh. Lúc này, nghe được lời của Diệt Liệt Tử, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, cằm hơi hất lên, thản nhiên cất lời.
“Chỉ nhìn kết quả, không nhìn nguyên nhân à, cũng được...”
Vương Bảo Nhạc nói xong, tay phải đảo qua vòng tay trữ vật, trong tay hắn lập tức xuất hiện một tấm lệnh bài màu tím. Hắn vận chuyển tu vi trong cơ thể rồi rót mạnh vào tấm lệnh bài màu tím này.
Khi hắn lấy lệnh bài ra rồi rót tu vi vào, trên lệnh bài đột nhiên bộc phát ra tia sáng màu tím rực rỡ. Tia sáng này phóng lên trời, truyền đi khắp nơi, tạo thành một biển ánh sáng trên bầu trời, khuếch tán đi khắp nơi khiến bầu trời biến sắc, mây gió nổi lên, cây phong tín cổ xưa trên đỉnh núi chính của Thương Mang Đạo Cung rung động mãnh liệt.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh run sợ, cho dù là Diệt Liệt Tử hay Phùng Thu Nhiên đều thần sắc đại biến. Mà sự biến đổi do lệnh bài của Vương Bảo Nhạc gây nên không chỉ có vậy, nó còn khiến cho trận pháp tông môn của Thương Mang Đạo Cung biến hóa khôn lường, tạo
thành tấm lưới lớn mà mắt thường có thể nhìn thấy được, tiếng ầm ầm bao phủ lẩy trời đất như thể đang cộng hưởng với tấm lệnh bài của Vương Bảo Nhạc.
Cây phong tín, trận pháp tông môn, mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc lúc này như thể đã trở thành trọng tâm duy nhất. Dường như... nếu hắn muốn, có thể khống chế được trận pháp của Thương Mang Đạo Cung. Ở một mức độ nào đó, Vương Bảo Nhạc vào lúc này đã thay thể quýên hạn của ba người Phùng Thu Nhiên trong tông môn, nhảy lên cấp độ cao nhất.
Thậm chí đã ảnh hướng tới đồng xanh cổ kiểm ở một mức nhất định, khiến cho biển lửa ở xung quanh bộc phát, âm thanh ầm ầm làm rung động tất cả các đệ tử của đạo cung, bầu trời như thề đang rung động lắc lư, khí thế khó mà hình dung được!
“Cái này...”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Những tiếng xôn xao bộc phát khắp Thánh Không đảo và hòn đảo chính của Thương Mang ở tít xa. Từng đạo thân ảnh lao ra khỏi hòn đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, lộ ra vẻ mặt khó tin của các tu sĩ Nguyên Anh đang lao nhanh về phía trung tâm bạo phát ra ánh sáng màu tím, lao về phía Thánh Không đảo.
Cùng lúc đó, biểu cảm trên mặt của Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên có sự biến hóa trước giờ chưa từng có. Trong mắt hai người đã không còn tồn tại thứ gì khác nữa, trong đầu đang cuồn cuộn sóng lớn cũng chỉ có... lệnh bài màu tím kia!
"filepos0013307290">

Bạn cần đăng nhập để bình luận