Tam Thốn nhân Gian

Chương 729

Chương 729Chương 729
HẠO KIẾP THIÊN ĐẠO
Thanh mộc niên hoa, du du mục chi, có nghĩa là vui vẻ đúng với tuổi trẻ.
Những lời này chính là ý nghĩa của cái tên hồ Thanh Mộc thuộc Đạo viện Phiêu Miễu. Hồ nước này đã chứng kiến sự quật khởi của Đạo viện Phiêu Miễu giữa kỷ Linh Nguyên, cũng chứng kiến Vương Bảo Nhạc từ một thiếu niên từng bước phát triển đến hôm nay.
Cũng như lúc này, tiết trời thay đổi, ý thu ngập tràn, Vương Bảo Nhạc từ thiếu niên biến thành thanh niên đang đưa lưng về phía hồ Thanh Mộc để nhìn vào bóng dáng của sư huynh Trần Thanh Tử.
Dường như bao non nớt vụng dại khi xưa đã bị gió cuốn đi theo từng làn tóc tung
bay, chỉ đề lại dấu vết nám tháng in hẳn trên đó.
Như thề ngay cả bóng dáng phản chiếu trên hồ cũng chỉ còn lại bao sâu lắng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị từng gợn sóng miên man trên mặt hồ thu phá vỡ, giống như đại biểu cho cõi lòng không hề bình tĩnh được như vẻ ngoài của Vương Bảo Nhạc lúc này.
Thế nên, sau khi đón lấy bầu rượu thì Vương Bảo Nhạc cũng chằng buồn chớp mắt cái nào mà lập tức ngửa đầu uống một hớp lớn.
Rượu rất mạnh, chỉ một hớp đã có thể khiến người ta chếnh choáng, nhưng Vương Bảo Nhạc lại uống hơn nửa bầu. Cuối cùng, hắn mới buông bầu rượu xuống để nhìn vị sư huynh trước mặt, sau đó thấp giọng hỏi.
“Sư huynh, ta muốn hỏi, chuyện đã xảy ra với ngươi trong Minh Mộng thật sự từng diễn ra ư?”
Ánh tráng lạnh lẽo, xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió thu se lạnh thổi đến khiến cảm giác chếnh choáng men say của Vương Bảo Nhạc lại càng đậm hơn, những lời hắn hỏi cũng che giấu hàm ý mà người thường khó mà hiểu được.
Rượu tỉnh canh thâu người đâu biết, khắp hồ sen rộng gió thu đưa, trong lòng Vương Bảo Nhạc đúng là có một khúc mắc.
Khúc mắc này mãi vẫn không thể biển mất kể từ sau trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Du Nhiên Đạo Nhân, thậm chí đến khi hắn quay về bên cạnh cha mẹ, hưởng thụ cuộc sống an bình ở thành Phiêu Miễu thì nó vẫn cứ còn đó. Điêu Vương Bảo Nhạc có thể làm chính là chôn sâu nó ở tận đáy lòng, không chạm vào, cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn. Thậm chí, nếu không phải Trần Thanh Tử chủ động đề cập thì có lẽ cả đời này Vương Bảo Nhạc cũng sẽ không nhắc tới nó nữa.
Lựa chọn cuối cùng của Tử Nguyệt trong trận chiến cùng Du Nhiên Đạo Nhân quá
bất ngờ, tạo thành kích thích lớn đối với Vương Bảo Nhạc, khiến hán bùng nổ tiêm lực, cuối cùng sinh ra liên lạc cùng quan tài trên Sao Diêm Vương. Tất cả mọi chuyện... thật sự quá trùng hợp!
Nếu trong quá trình đó có sự cố bất ngờ nào thì kết quả sẽ là nền ván minh Liên bang tàn lụi, thân nhân và bè bạn bỏ mạng. Có lẽ chuyện đó thật sự chỉ là trùng hợp, cũng có thể là do ai đó đứng sau thúc đẩy.
Vương Bảo Nhạc không có đáp án cụ thể, hắn cũng không bất ngờ khi sư huynh Trần Thanh Tử chủ động nhắc tới, càng không xem đó là chứng cứ để cho rằng người đứng sau thúc đẩy chính là Trần Thanh Tử.
Vương Bảo Nhạc chỉ nói một câu như thế, hắn tin là Trần Thanh Tử sẽ hiểu.
Đúng là Trần Thanh Tử đã hiểu ý của Vương Bảo Nhạc, quỹ tích vận mệnh của cô gái vốn sẽ trở thành đạo lữ của hắn đúng là đã thay đổi do bị kẻ khác quấy
nhiễu, do đó mãi mãi biến mất. Mà bản thân hắn cũng chẳng khác gì, thậm chí đến tận hôm nay, dù thoạt nhìn có vẻ hắn chẳng bận lòng gì nhiều, nhưng cuối cùng vẫn đang đấu tranh nội tâm mà thôi.
Việc mình không thích cớ gì phải đẩy cho người khác.
Trần Thanh Tử im lặng nhận lại bàu rượu, ngửa đãu uống cạn chỗ rượu còn lại. Cuối cùng, hắn nhắm chặt hai mắt, hồi lâu sau mới mở ra. Lúc này, Trần Thanh Tử lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc, thấp giọng nói.
“Tiểu sư đệ, không phải ta làm. Nhưng chuyện này... chung quy cũng là vì ta muốn biến Tử Nguyệt thành chất dinh dưỡng của ngươi mà ra. Hãy cho ta một chút thời gian, ta sẽ điêu tra rõ ràng. Để xem là kẻ nào... đang âm thầm châm ngòi ly gián tình đồng môn của chúng ta!”
Nhìn Trăn Thanh Tử như thế, Vương Bảo Nhạc lại bật cười. Mặc dù khúc mắc vẫn
còn đó, nhưng hắn tin rằng hoặc là trùng hợp, hoặc là có một sức mạnh chưa rõ khác đang đứng sau thúc đẩy chuyện này xảy ra.
“Sư huynh, còn rượu không?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy nhẹ lòng nên lại mỉm cười hỏi.
Trần Thanh Tử thấy tâm trạng của Vương Bảo Nhạc đã khôi phục thì cũng mỉm cười, lấy ra hai bầu rượu, cùng Vương Bảo Nhạc đối ẩm bên bờ hồ thu vẳng vặc tráng soi.
Cảnh tượng vốn rất đẹp đẽ, hai chàng trai với dung mạo tuấn lãng, thân mặc đạo bào siêu phàm thoát tục chẳng khác gì tiên nhân cùng ngồi bên hồ nước sóng sánh ánh trăng.
Mặc dù gió thu se lạnh nhưng vẫn không át được cảm giác ấm áp khi men rượu dâng lên. Nhưng chẳng mấy chốc, khi Trần Thanh Tử nói ra ý định của lần này đến đây là đưa Vương Bảo Nhạc đi thì hắn lại chớp mắt vài cái. Sau đó, hắn tranh thủ
chép miệng lấy vài túi đồ án vặt ra, vừa nhai rôm rốp vừa nhét vài túi vào tay Trần Thanh Tử đang ngu người, rồi tiếp tục lấy thêm một hộp trứng tiêm ra.
Trần Thanh Tử ngơ ngác nhận lấy quả trứng tiêm rồi nhét vào miệng nhai vài cái theo bản năng, đang định nói tiếp thì Vương Bảo Nhạc đã giơ cao bầu rượu trong tay, nhiệt tình cụng bầu rượu với hắn.
“Sư huynh, chúng ta cạn một cái nào!”
Không dừng lại ở đó, sau khi án trứng tiềm thì Vương Bảo Nhạc lại lấy ra hơn mười xâu đùi gà sống trét đầy ớt, vừa uống rượu vừa thi pháp biến ra một ngọn lửa để nướng. Trần Thanh Tử ngu người nhìn Vương Bảo Nhạc lục tục lấy ra một đống xâu thịt và đủ loại đồ nướng. Mãi cho đến khi Vương Bảo Nhạc lấy ra cả một nồi vịt hàm to tướng cùng nửa khay hoa tiêu xanh thì cảnh tượng đột nhiên từ tiên cảnh hóa thành chợ đêm.
Ăn đi sư huynh, đừng khách khí với ta.:
Trần Thanh Tử cảm thấy mệt tim hết sức, hắn xoa trán nhìn Vương Bảo Nhạc đang ra sức nhồm nhoàm mà rằng.
“Bảo Nhạc, ta muốn đưa ngươi tới một nơi...”
Không đợi Trần Thanh Tử nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã ngửa đầu uống cạn rượu trong bầu, nghiêng đâu cười khúc khích với Trần Thanh Tử, sau đó đầu của hắn nghẹo qua một bên, ngã lán ra đất bất tỉnh.
Thấy vậy, Trần Thanh Tử sao có thể không hiểu Vương Bảo Nhạc đây là đang cố ý, nên hắn lại dở khóc dở cười giơ tay lên, một cỗ sức mạnh vô hình rơi xuống người Vương Bảo Nhạc làm cho men rượu hoàn toàn bốc hơi. Lúc này, Vương Bảo Nhạc đành phải mở mắt ra, không đợi Trân Thanh Tử nói tiếp thì hắn đã vỗ trán cái bốp.
“Không ổn rồi, sư huynh à, ta phải đi rồi, mẹ ta quy định ta phải về nhà trước 12 giờ đêm, có gì ngày mai chúng ta sẽ bàn sau nhé.”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc vội vàng đứng phắt dậy toan rời đi. Nhưng ngay sau đó Trần Thanh Tử lại búng tay một cái, hai chân của Vương Bảo Nhạc bị cố định ngay tại chỗ. Mặc cho hắn giãy giụa thế nào thì cũng chỉ có nửa thân trên có thể ngọ nguậy, hai chân thì không thể cục cựa được, giống như mọc rễ trên đất vậy.
“Sư huynh, ta không muốn đi mà...”
Vương Bảo Nhạc mếu máo nhìn về phía Tràn Thanh Tử.
Tràn Thanh Tử đau đầu lườm hắn một cái.
“Bảo Nhạc, mặc dù Minh Tông đã lụi tàn, nhưng vẫn còn một vài người mai danh ẩn tích kéo dài truyền thừa, tạo thành một tông môn ẩn danh. Ngươi thân là Minh Tử, ta là sư huynh của ngươi, phải thay mặt sư tôn đưa ngươi tới đó để quy tông tu hành!”
“Sư huynh, cha mẹ ta tuổi đã cao, ta không nỡ xa bọn họ, ta sợ lần này mình đi, khi quay về thì tuổi thọ của họ đã cạn, ta...”
“Việc này sư huynh sẽ giúp ngươi, cha mẹ của ngươi cũng là trưởng bối của ta. Ta sẽ tặng Diên Thọ đan cho họ, giúp họ táng thêm hai trám nám tuổi thọ cũng không phải chuyện khó. Hai trăm nám sau thì ngươi cũng đã quay về, lúc đó ta sẽ tiếp tục tìm Diên Thọ đan cho ngươi!”
“ơ? Đa tạ sư huynh, nhưng sư huynh à... mấy cô bạn gái của ta đều ở Liên bang cả. Ta đi rồi thì bọn họ biết phải làm sao đây, ta sợ khi mình quay về thì họ đã là vợ người ta rồi...”
Vương Bảo Nhạc tranh thủ nói tiếp, cố gắng xóa bỏ suy nghĩ của sư huynh.
“Không sao hết, với thân phận của ngươi ở Liên bang bây giờ thì ai dám giành người yêu của ngươi?”
Trần Thanh Tử thản nhiên nói, tay phải vung lên, cuốn Vương Bảo Nhạc bay lên khỏi mặt đất như muốn rời khỏi Trái Đất.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc lại càng sốt ruột hơn.
“Ta không muốn đi mà, ta còn chưa được làm Tổng thống Liên bang. Sư huynh, chúng ta thương lượng đi mà, chờ ta nhậm chức xong thì theo ngươi ngay. Thế đã được chưa?”
“Bảo Nhạc!!”
Trần Thanh Tử dừng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc bị mình cuốn lên với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Không phải sư huynh vô tình, mà là thiên đạo của tộc Vị Ương đã sắp tới. Mỗi lẫn nó xuất hiện đều sẽ quét ngang cả vũ trụ. Một khi phát hiện khí tức của Minh Tông thì sẽ trực tiếp trấn áp, tu vi của ngươi lại quá yếu, chẳng có bất kỳ khả năng chống chọi
nào. Một khi bị nhìn ra thì sẽ chết ngay lập tức!”
“Cho nên mấy lần trước ta mới nói ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ đưa ngươi đi. Chỉ khi đưa ngươi tới ẩn tông còn sót lại của Minh Tông ta, nhận được chúc phúc thiên đạo còn sót lại của Minh Tông ở đó thì mới giúp ngươi đủ sức tránh được sức mạnh của thiên đạo tộc Vị Ương!”
“Có lẽ chính ngươi đã nhận ra, cái gọi là thiên đạo thực ra có thể xem như một chí bảo siêu cấp. Chỉ có thiên đạo mới có thể chống lại thiên đạo. Mặc dù Minh Tông ta đã bị hủy hơn phân nửa nhưng vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn còn một chút sức mạnh có thể che chở cho ngươi!”
“Trong Sao Diêm vương thuộc liên minh hệ Mặt Trời của các ngươi có một cỗ quan tài, đó chính là thứ do sư tôn đưa tới khi xưa. Để tránh cho thiên đạo của tộc Vị Ương phát hiện nên chỉ có thể đưa vào thời không, dùng thuật pháp này nghịch chuyển khiến nó có thể đi tới giữa dòng
thời gian, nhờ đó mới tới được nơi này. Mục đích của sư tôn khi đưa nó tới đây chính là để ngươi vào đó say ngủ, tránh được hạo kiếp này!”
“Hoặc là ngươi vào trong quan tài ngủ trám năm, hoặc là đi theo ta, một lẫn vất vả cả đời nhàn hạ, giải quyết toàn bộ tai họa ngầm!”
“Ngươi chọn cái nào?!”
"filepos0015621899">

Bạn cần đăng nhập để bình luận