Tam Thốn nhân Gian

Chương 556

Chương 556Chương 556
NGŨ ĐẠI THÂN TRUYỀN
Nhìn Vương Bảo Nhạc, toàn thân con lừa lại run rẩy dữ dội, cảm giác sợ hãi theo bản năng khiến nó cảm thấy người cha trước mắt trở nên xa lạ chưa từng có. Khí tức trên người đối phương lại càng khiến nó như nhìn thấy biển máu, nên sau khi Vương Bảo Nhạc đến gần, dù chỉ nói một câu thôi cũng đủ khiến con lừa sợ đến mức bốn chân run rẩy, mềm oặt ra như không còn sức, nằm phịch xuống đất không dám cục cựa.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc im lặng, trong mấy ngày này, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu con Hỏa Liệt thú để luyện thành tầng thứ nhất của Chúc Đoạt Đế Khải, lại tích lũy được chất dinh dưỡng vô cùng kinh người, đồng thời cũng làm cho hắn hiểu rõ hơn về Chúc
Đoạt Đế Khải mà mình ghép râu ông nọ vào cắm bà kia mà ra này.
Rõ ràng, theo quá trình giết chóc và hấp thu, tính cách ẩn giấu sâu trong lòng hắn dường như cũng bị phóng đại ra đến vô hạn, dần trở thành chủ thể. Đồng thời, trong quá trình tu hành Chúc Đoạt Đế Khải này, ngay cả tâm trạng của hắn cũng thay đổi phần nào, tuy không đến mức trở nên âm trầm nhưng cũng dàn biến thành lạnh lùng.
Vậy nên, thấy con lừa run rẩy sợ hãi đến vậy thì Vương Bảo Nhạc mới thấy hoảng hốt. Hắn im lặng vung tay phải của Chúc Đoạt Đế Khải lên, bộ lông Hỏa Liệt thú khổng lồ kia lập tức bốc cháy, hóa thành tro bụi hòa vào trong biển lửa. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên siết lại một cái, Chúc Đoạt Đế Khải trên người hắn phát ra ánh sáng đỏ rực, sau đó nhanh chóng co rút lại.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy Chúc Đoạt Đế Khải của Vương Bảo Nhạc giống như phân giải ra, hóa thành từng đường kinh mạch dài hẹp do linh khí tạo thành nhưng nay đã được nhuộm thành màu máu, sau đó chui lại vào trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc. Mãi cho đến khi ngưng tụ lại trên trái tim của hắn, tạo thành một dấu ấn hình thoi màu đỏ rực.
Sau khi Chúc Đoạt Đế Khải biến mất, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc xuất hiện trước mặt con lừa lần nữa thì nó không hề run rẩy nữa. Con lừa còn mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó chạy vội đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc, dùng đàu cọ chân của hắn đầy thân thiết.
Vương Bảo Nhạc sờ đàu của con lừa, việc thu hồi Chúc Đoạt Đế Khải cũng khiến hắn đè sát khí trong lòng xuống theo bản năng như lúc tước, trên mặt lại xuất hiện nụ cười hề hề như xưa.
“Được rồi, Cút Đi à, chúng ta quay về thôi!!”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc bước lên một bước, con lừa ở phía sau kêu “connnn” một tiếng rồi chạy vội theo. Cứ thế, một người một lừa dùng tốc độ cực nhanh lướt vội giữa biển lửa, sau đó lao ra khỏi biển lửa trong đêm khuya rồi quay về Thanh Hỏa đảo.
Sau khi quay về, Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi xuống trong động phủ, điêu chỉnh tu vi lại khiến tinh thần và linh khí của mình luôn duy trì ở trạng thái đỉnh phong, đồng thời cũng để cho tâm linh của mình trở nên yên bình, chờ thí luyện diễn ra.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương vừa ló dạng thì từng tiếng chuông vang vọng khắp nơi, lấy đảo chính của Thương Mang Đạo Cung làm trung tâm, lan dẫn ra xung quanh. Rõ ràng tiếng chuông này chính là chí bảo kinh người nào đó được truyền lại, phạm vi bao trùm của nó cực lớn, đủ để bao trùm phân nửa khu vực chuôi kiếm.
Mặc dù càng lan ra xa thì càng nhỏ hơn, nhưng vị trí của Thanh Hỏa đảo vốn cũng không xa lắm nên Vương Bảo Nhạc đang ngồi trong động phủ có thể nghe rõ mồn một.
Ngay khi tiếng chuông vọng đến thì đôi mắt đang nhắm nghiên của hắn dần mở ra, ánh lên tia sáng sắc bén. Nhưng khi Vương Bảo Nhạc đứng dậy rời khỏi động phủ thì tia sáng sắc bén trong mắt hắn dăn biến mất, hắn lười nhác hô lên một tiếng.
“Cút Đi, tới đây nào, ba ba đưa ngươi đi chơi.”
Con lừa vốn không muốn đi theo nhưng nó lại không dám không nghe nên chỉ có thể cụp tai chạy tới. Còn chưa kịp kêu lên thì đã bị Vương Bảo Nhạc túm lấy nhét vào bên trong túi trữ vật. Sau đó, thân thể của hắn lóe lên, hóa thành cầu vồng với tốc độ nhanh như chớp, ầm 'âm bay thẳng tới đảo chính của Thương Mang Đạo Cung.
Lúc này, khắp nơi trong Thương Mang Đạo Cung cũng không chỉ có một mình Vương Bảo Nhạc đang bay tới. Những người tham gia thí luyện ở các hòn đảo xung quanh đều tự động lên đường ngay khi nghe tiếng chuông báo. Còn có vô số tu sĩ dù không được tham gia thí luyện nhưng không muốn bỏ lỡ việc quan trọng thế này nên đều bay đến đảo chính của Thương Mang Đạo Cung.
Ai nấy đều tràn đầy hưng phấn và chờ mong, thậm chí còn có nhiều người tập trung lại thành nhóm, vừa đi vừa truyền âm với nhau, rõ ràng đều đang bàn tán về lần thí luyện này.
Người tới xem càng lúc càng đông, quảng trường trên đỉnh núi của Thương Mang Đạo Cung đã chật ních người. Dù là mấy trăm người tham gia thí luyện đứng ở giữa sân hay vô số tu sĩ đứng bên ngoài vây xem đều châu đầu nói chuyện cùng nhau. Chẳng qua mấy trăm người thí luyện kia lại kiềm chế hơn nhiêu, dù sao thì họ cũng đứng ở nơi được bao người nhìn vào, vô
cùng bắt mắt.
Nhưng những người xung quanh thì chẳng cần lo mấy vấn đề này nên tiếng bàn tán lại càng lớn hơn. Vương Bảo Nhạc vừa mới đến gần đảo chính của Thương Mang Đạo Cung thì đã nghe thấy mấy tiếng hét to vang lên từ trong đó.
“Không biết trong top 3 rân này có Độc Cô Lâm hay không!”
“Độc Cô Lâm thì không biết, nhưng ta tin là Hứa Minh sư huynh nhất định sẽ nằm trong số đó!”
“Hứa Minh là con khỉ gì, đại sư huynh Chu Sơ Đạo của ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè bẹp bọn Hứa Minh với Lục Vân rồi!”
Những tiếng tranh luận vang lên liên tục, Vương Bảo Nhạc dõi mắt nhìn tới, hắn không để ý đến những thứ đó nhiều, thân thể bay thẳng đến quảng trường trên đỉnh núi.
Lúc này, người tham gia thí luyện đã đến bảy tám phần, đại khái gần năm trăm người. Bọn họ chia nhóm ra rất rõ ràng gồm phe của Diệt Liệt Tử, Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên đạo nhân. Tu sĩ trong ba nhóm này đều có khu vực riêng của mình, Vương Bảo Nhạc nhìn quanh, sau đó đi thẳng về phía những tu sĩ thuộc phe Phùng Thu Nhiên.
Sự có mặt của hán cũng không khiến nhiều người chú ý, dù có thấy thì cũng chỉ nhìn lướt qua một cái mà thôi.
Vương Bảo Nhạc cũng không để ý đến việc này, tìm một hàng ít người rồi đứng đó nhìn quanh, chằng mấy chốc đã thấy Khổng Đạo, ánh mắt của cả hai giao nhau, đang định đi về phía đối phương.
Đúng lúc này, tiếng xôn xao xung quanh lại bùng nổ, phát ra từng tiếng hoan hô vang trời. Chẳng những phát ra từ vòng ngoài mà các tu sĩ ở bên trong cũng vậy, nhất là tu sĩ bên phía Diệt Liệt Tử.
Là đại sư huynh tới!
Bái kiến Độc Cô đại sư huynh!
Theo tiếng chào hỏi vang lên, một người đi tới từ không trung. Người này mặc áo đen, mái tóc đen tung bay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không biểu tình, từng bước đi về phía đám người bên phe Diệt Liệt Tử trong tiếng hoan hô của bao kẻ. Nơi hắn đi qua, tất cả tu sĩ trong phe Diệt Liệt Tử nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ kính sợ và cuồng nhiệt.
“Đệ tử thân truyền duy nhất của Diệt Liệt Tử trưởng lão... Độc Cô Lâm!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Đây là Tân thứ hai hân nhìn thấy đối phương, trong lòng thầm cân nhắc chiến lực của bản thân, lúc này Khổng Đạo cũng đã đi tới bên cạnh hắn.
“Bảo Nhạc, không tìm được tin tức về quy tắc thí luyện lần này.”
Khổng Đạo dựa sát vào Vương Bảo Nhạc, thấp giọng lên tiếng, Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì gật đầu một cái, chuyện này cũng
nằm trong dự liệu của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy tiếc nuối. Không biết Tạ Hải Dương có chuyện gì mà mãi vẫn không trả lời.
“Có lẽ bên Tạ Hải Dương vì vướng nguyên nhân nào đó nên không tiện thông báo chăng?”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ. Lúc này, xung quanh lại rộn lên tiếng hoan hô, những tiếng bái kiến vang lên không dứt, toàn là Hứa sư huynh với Lục sư huynh khiến Vương Bảo Nhạc phải ngẩng đầu lên nhìn. Chẳng những hắn đoán được thân phận của người đến, mà còn thấy được bóng dáng của họ.
Đúng là Hứa Minh tuấn mỹ như nữ tử cùng với Lục Vân cao to lực lưỡng. Hai người này là đệ tử thân truyền của Phùng Thu Nhiên, còn là thiên kiêu của Thương Mang Đạo Cung. Từ trình độ nào đó thì nói bọn họ là thái tử cũng không ngoa. Khác với Độc Cô Lâm lạnh lùng bên kia, cả hai đều mỉm cười bước vào, vừa đi về phía tu
sĩ của phe Phùng Thu Nhiên tụ tập, vừa gật đầu mỉm cười đáp lễ với những người xung quanh, tạo thành từng tràng hô hoán lớn hơn nữa.
So với bọn họ thì Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo chẳng khác gì cỏ dại, vừa mờ nhạt lại giống như trở thành cảnh nền cho họ. Sau khi mấy người Độc Cô Lâm, Lục Vân và Hứa Minh tới thì ngày càng có nhiêu tu sĩ đến hơn. Thân ảnh của Triệu Nhã Mộng cũng xuất hiện trên bầu trời, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo thì cô nhanh chóng tới gần, đi tới bên cạnh hai người bọn họ.
Là ba tu sĩ duy nhất đại diện cho Liên bang, bọn họ đứng cùng nhau vẫn thu hút sự chú ý của vài người, Vân Phiêu Tử chính là người đầu tiên.
Là người thuộc phe của Du Nhiên, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì Vân Phiêu Tử cũng mỉm cười với đối phương, trong mắt ánh lên vẻ cổ vũ. Vương Bảo Nhạc thấy xong thì cũng mỉm cười gật đầu, đang
muốn truyền âm hỏi xem đối phương có tin tức gì hay không thì lại có tiếng hoan hô vang lên ngợp trời. Lần này có hai người gồm một nam một nữ đi tới, đúng là đệ tử thân truyền của Du Nhiên đạo nhân...
Chu Sơ Đạo và Hoàng Vân San!
Hai người bọn họ chằng những đều là đệ tử của Du Nhiên đạo nhân, mà còn là đạo lữ của nhau, đây cũng xem như một giai thoại trong Thương Mang Đạo Cung. Lúc này, cả hai nắm tay đi tới, nam thì diện mạo xấu xí như một gã nông phu, nữ lại xinh đẹp như một đóa anh túc, hai người đi cùng nhau trông chẳng hợp chút nào. Nhưng ngay khi bọn họ đi tới, Độc Cô Lâm vẫn luôn nhắm mắt kể cả khi Hứa Minh và Lục Vân đi tới đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Chu Sơ Đạo, sâu trong đáy mắt lộ rõ chiến ý.
Dường như trong mắt hắn, ngoại trừ Chu Sơ Đạo này ra thì toàn bộ những kẻ xung quanh đều là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích.
"filepos0012070865">

Bạn cần đăng nhập để bình luận