Tam Thốn nhân Gian

Chương 343

Chương 343Chương 343
MỸ NHÂN KẾ?
11 T T im huynh còn ý gì xin cứ nói thẳng!"
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc thì nói với Kim Đa Minh. Hắn biết rõ mình không phải cha của Kim Đa Minh, trong tự truyện quan lớn lại có một câu khiến hắn suy ngẫm và tâm đắc rất nhiều, đó chính là... Trên đời này, thứ đắt đỏ nhất chính là thứ được miễn phí!
Rõ ràng, Kim Đa Minh đến đây đưa ra đề nghị có thể giúp mình nhưng chẳng thể nào là làm không công được. Thậm chí, nếu như Kim Đa Minh không có yêu càu gì thì Vương Bảo Nhạc sẽ thấy lạ ấy chứ.
"Đầu tiên, Kim mỗ nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ ngươi, nhưng dù sao thì chuyện này cũng có liên quan đến quyền lợi của Sao Hỏa, người cạnh tranh thì lại nhiêu nên ta không chắc nhiêu... Một khi đã làm, nếu thất bại thì thôi, nhưng nếu thành công thì ta muốn một lời hứa của Bảo Nhạc huynh đệ ngươi!"
"Lời hứa gì?"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn sang.
"Vào lúc thích hợp và không trái với luật pháp Liên bang làm điều kiện tiên quyết, thiên vị phần nào cho Tập đoàn Tam Nguyệt do ta làm đại biểu..."
Kim Đa Minh mỉm cười, nhìn thằng vào Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc rồi đánh tiếng.
"Ngươi có nắm chắc trám phần trăm là giúp ta trở thành ứng cử viên được không?"
Kim Đa Minh do dự một lúc, đến bản thân hắn cũng khó mà nắm chắc trăm phần trăm nên im lặng một lúc rồi lắc đàu.
"Biến số quá nhiêu, chỉ chắc nám mươi thôi."
"Vậy thì thêm một điêu kiện nữa là không trái với nguyên tắc của ta! Bởi vì các ngươi chỉ nắm chắc nám mươi phần trăm nên ta phải nhờ người khác giúp phần còn lại!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy trong lời nói của đối phương có gài bẫy nên cũng đào bẫy lại, còn chuyện có dùng tới hay không thì tạm thời cứ gác qua một bên.
Kim Đa Minh cân nhắc một lúc thì gật đầu đồng ý với Vương Bảo Nhạc, cứ thế, hai người nhìn nhau một lúc rồi mỉm cười. Kim Đa Minh cũng không tiện ở lâu, sợ Vương Bảo Nhạc lại nhắc đến chuyện con lừa nên nói xong thì tìm cớ đánh bài chuồn ngay.
"Đi nhanh thế làm gì?'
Vương Bảo Nhạc lắc đầu ra chiều tiếc nuối.
Thực ra, hắn vẫn muốn nói chuyện con lừa với Kim Đa Minh, nay thấy đối phương chạy vội như thế thì lắc đầu thở dài, sau khi quay về văn phòng thì lập tức gọi Lâm Thiên Hạo đến, lại nhờ Lâm Thiên Hạo về báo lại với Lâm Hữu là Vương Bảo Nhạc hắn cần giúp đỡ.
Mặc dù Lâm Thiên Hạo không rõ cụ thể nhưng hiểu rõ chuyện có thể khiến cha mình nghiêm túc dặn dò như thế ắt hẳn không phải tầm thường nên lập tức truyền âm liên lạc. Cuối cùng, Lâm Hữu thông qua Lâm Thiên Hạo nhắn với Vương Bảo Nhạc là ông có thể toàn lực giúp đỡ, nhưng cũng giống như những gì Kim Đa Minh đã nói, việc này liên quan quá lớn nên ông cũng chẳng dám chắc chắn.
Nhưng Vương Bảo Nhạc thấy bẫy nhiêu đã đủ rồi, dù sao thì mình cũng có cả Kim Đa Minh lẫn Lâm Hữu, dù không thể xem như chắc ăn trăm phần trăm nhưng chuyện trên đời này vốn chẳng có gì là chắc án cả.
Sau khi gác chuyện này qua một bên, cuộc sống của Vương Bảo Nhạc lại quay về quỹ đạo cũ, tiếp tục tu luyện và chế tạo thêm con rối xây dựng.
Số Tân đi sớm về trễ của con lừa cũng ngày càng nhiêu, Vương Bảo Nhạc để ý hồi lâu, cuối cùng vẫn tò mò khó nhịn. Mấy hôm sau, Vương Bảo Nhạc để ý thấy hôm nay con lừa còn kích động và hưng phấn hơn hẳn mọi ngày.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn thấy mới sáng sớm nó đã chạy ra cái hồ trong học viện lội vài vòng như tắm rửa khiến hắn kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Nhất định là có chuyện gì đó rồi!”
Vương Bảo Nhạc nhớ lại những hành động của nó dạo gần đây, ban đầu chỉ thay đổi một chút, nhưng càng lúc càng thay đổi nhiêu, đến nay đã thành khác thường luôn rồi.
Như thể con lừa này đã chuẩn bị chuyện gì đó rất lâu, hôm nay rốt cuộc phải đi làm. Vương Bảo Nhạc thấy xong thì nghiêm túc hẳn lên, sau đó âm thầm bám đuôi nó.
Sau khi tu vi đến Chân Tức tầng bốn thì hình như nó lại tiến bộ thêm nữa, cách Chân Tức tầng nám chẳng bao xa, tốc độ kiểu này đúng là nhanh hơn hẳn lúc trước.
Nhất là nó không đi đường lớn mà lại chui vào một con hẻm nhỏ xíu, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một tia chớp đen lao vèo vèo trong ấy, thậm chí đôi lúc nó còn chui vào cả cống ngầm...
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc giật mình không nhẹ, hắn cảm thấy hình như mình hơi thiếu quan tâm tới con lừa nên chẳng hay biết gì về chuyện nó rành rẽ đường sá trong thành Sao Hỏa đến vậy.
Thậm chí, nếu không phải nhờ Vương Bảo Nhạc cảm ứng được vị trí của con lừa mà sai người khác đi theo thì chắc phải tốn sức rất nhiêu, đoán sai một cái là bị nó cắt đuôi ngay.
"Con lừa dở hơi này lén lén lút lút làm gì thế nhỉ!”
Lòng tò mò của Vương Bảo Nhạc lại cao hơn, nhờ vào tốc độ và cảm ứng của mình để theo sát sau lưng nó. Con lừa cũng không phát hiện ra Vương Bảo Nhạc đang theo dõi nó, sau khi chui ra khỏi một ống cống thì nó đã đến khu hai mươi bảy, lại quen đường chạy thẳng đến thú doanh của nơi này.
Trong khu hai mươi bảy có một nơi tên là thú doanh do chính phủ Sao Hỏa mở, chuyên môn huấn luyện hung thú để cung cấp cho quân đội và bán cho bên ngoài.
Thú doanh cũng khá giống với Ngự Thú các của Đạo viện Phiêu Miễu, nhưng khác ở chỗ nơi này trừ thuần hóa ra thì có cả đào tạo.
Lúc này, con lừa đến gần thú doanh xong thì lại chui vào trong một ống cống ngầm, Vương Bảo Nhạc không đến gần mà dựa vào cảm ứng, phát hiện nó lại đi vào bên trong thú doanh. Điều này khiến hắn giật mình vô cùng, thậm chí, hắn cũng không hiểu nó đến đây để làm gì.
“Nó đến thú doanh làm gì nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu, sau đó lại cảm ứng được con lừa đã vào được thú doanh và ra khỏi cống, chẳng bao lâu sau nó lại chui vào ống cống Lân nữa.
Chỉ lát sau, khi Vương Bảo Nhạc ẩn nấp nhìn chằm chằm vào ống cống mà con lừa sắp chui ra thì hắn bỗng mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn con lừa vừa mới chui ra kia.
Không chỉ có mình con lừa, trong miệng nó còn ngoạm một con sư tử màu trắng có hình thể to hơn cả bản thân!!
Con thú này rất đẹp, toàn thân trắng phau, uy vũ phi phàm, đôi mắt như bảo thạch. Nếu như nhìn kỹ thì nó còn là một con thú đực, nó nhất định là một con cực kỳ ngầu lòi trong số đồng loại, mà tu vi của nó cũng là Chân Tức tầng bốn. Có điêu, con sư tử ngầu lòi này lại run rẩy đầy sợ hãi trước mặt con lừa giống như muốn van xin tha thứ, nhưng khi con lừa hừ mũi phun khí thì nó lập tức hoảng sợ, trên mặt đây vẻ tuyệt vọng.
“Nó định làm cái gì đây...”
Lần này, Vương Bảo Nhạc không phải kinh ngạc nữa mà là ngu người hằn luôn, ngơ ngác nhìn con sư tử không dám giãy giụa phản kháng kia bị con lừa ngoạm chui ra khỏi cống ngầm, sau đó lại dùng tốc độ cực nhanh để phóng vào một ống cống khác.
Lần này nó lại đi về phía quân doanh ở khu ba mươi sáu!
Vương Bảo Nhạc cố dằn cơn khiếp sợ, im lặng bám theo đến khu ba mươi sáu thì lại thấy con lừa ngoạm sư tử nọ đi đến một góc vắng người bên ngoài quân doanh.
Nó đã để ý và nghiên cứu rõ ràng về thời gian thay phiên canh giác của quân doanh nên đã chọn lúc vắng người nhất, ngoài ra còn nghiên cứu cả địa điểm...
Đây là một cửa sau nhỏ khá vắng vẻ, ít khi dùng tới của quân doanh. Sau khi tới đây, con lừa cảnh giác thấy rõ, ném sư tử đến chỗ cửa rồi gầm vài tiếng để uy hiếp.
sư tử cũng run rẩy gầm nhẹ vài tiếng đáp lại như đang từ chối, nhưng con lừa lại nhe răng cười, há to miệng ngoạm lấy một viên gạch ở bên cạnh nhai rôm rốp, sau đó nhìn sư tử.
sư tử run lập cập, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, sau cùng lại hoảng sợ cúi đầu nên con lừa nhanh chóng phóng đi với vẻ thỏa mãn trong ánh mắt không dám tin của Vương Bảo Nhạc, cuối cùng nấp vào bụi cỏ gần đó, sau khi cúi xuống, màu lông trên người nó lại thay đổi, cuối cùng hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh.
Cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc mở to hai mát, thậm chí khí tức của con lừa lại biến mất chỉ trong chớp mắt, giống như đã bị giấu kín.
Điêu này lại khiến Vương Bảo Nhạc giật mình lần nữa. Hắn cảm thấy sau khi ăn muỗi xám xong thì con lừa này rất bất thường... Vương Bảo Nhạc chưa nghĩ được bao nhiêu thì sư tử cô độc đứng ở cửa sau của quân doanh lại bi phẫn gầm lên từng hồi.
Tiếng gầm này không lớn nhưng lại giống như đang kêu gọi cái gì đó...
Sau khi nó gầm lên một lúc, cánh cửa lâu ngày không mở lại vang lên tiếng cót két rồi hé ra, một cái đầu lừa trắng ló ra, trong mắt nó lóe lên ánh sáng khác thường, dường như quen biết con sư tử này...
“Gì đây? Mỹ nhân kế à?”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, đần thối mặt ra thều thào.
"filepos0007884988">

Bạn cần đăng nhập để bình luận