Tam Thốn nhân Gian

Chương 251

Chương 251Chương 251
CHIẾN TRÚC Cơ!
CÓ tầm nhìn của đám muỗi giúp đỡ nên Vương Bảo Nhạc tựa như một vị sát thần giữa khu rừng này vậy. Tốc độ của hắn khá nhanh, tầm nhìn trải rộng khắp nơi. Bình thường những kẻ kia còn chưa kịp phát hiện ra bóng dáng của hắn thì bản thân đã bị muỗi đốt rồi!
Dưới sự khống chế của Vương Bảo Nhạc, đám muỗi kia toàn đốt người thành đàn khiến cho đám tu sĩ của ngũ thế thiên tộc vừa đau đớn kịch liệt và sợ hãi không thôi, căn bản chẳng kịp thời gian gửi tín hiệu thì đã bị Vương Bảo Nhạc lao ra giết chết ngay sau đó!
Còn con muỗi màu xám thì lại cường hãn đến bất ngờ, sau khi Vương Bảo Nhạc phát hiện uy lực của nó xong thì để mặc cho nó hành động một mình. Dựa theo những gì Vương Bảo Nhạc thấy được thì phàm là
những tu sĩ bị con muỗi màu xám này đốt phải thì toàn thân đều nhanh chóng biến thành màu lam, trực tiếp ngã xuống như bị biển thành băng lam vậy. Mỗi ĩân nó xuyên thẳng qua mi tâm của đối phương thì hình như cũng cường đại hơn trước một chút, cho nên, có con muỗi màu xám này phối hợp cùng, Vương Bảo Nhạc như hổ thêm cánh, chỉ tốn không tới nửa nén nhang thì đã giết hết mười mấy tên tu sĩ của ngũ thế thiên tộc ở quanh đây!
Khi phi kiếm của hắn đâm xuyên qua mi tâm, giết chết tên tu sĩ cuối cùng của ngũ thế thiên tộc đã bị muỗi đốt biến dạng kia thì Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lập tức xoay người nhanh chóng rời đi không dám kéo dài thời gian.
Thi triển tốc độ, lại có đàn muỗi giúp đỡ, Vương Bảo Nhạc linh hoạt di chuyển trong khu rừng như một con linh viên, càng chạy càng nhanh. Nhưng trong lòng hán lại cảm thấy nuối tiếc vì bị đuổi giết nên phải đánh lạc hướng hòng kéo dài thời gian nên không thể không chia mấy mảnh vỡ kia ra.
Lúc này, trên người hắn chỉ còn lại có hai mảnh.
“Ngũ thế thiên tộc, chuyện này ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng, trong lúc chạy trốn vẫn cố gắng tìm khu trũng. Dần dần, hắn cũng cảm ứng được một chút dấu vết truyền tống ở quanh đây, những dấu vết này còn vương từng tia sương mù. Sau khi nhìn thấy xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức mừng rỡ không thôi. Dựa vào kinh nghiệm của mình, hắn lập tức đoán được đây chính là dấu hiệu trước khi phù văn hình thành.
“Mặc dù không biết thời gian hình thành cụ thể của phù văn nhưng chắc là nơi càng sâu sẽ hình thành càng nhanh!”
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, đang định tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng ngay lúc này, trong tầm nhìn của đàn muỗi quanh hắn lại có một đạo thanh ảnh vô thanh vô tức xuất hiện. Toàn thân thân ảnh bị một làn khói mờ bao phủ
khiến cho thân thể của hắn như được dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, đang lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc với tốc độ cực kỳ nhanh chóng nhưng lại không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào!
Tốc độ nhanh quá sức tưởng tượng, mới một giây trước còn đang ở cách xa trám trượng mà bây giờ đã đến ngay sau lưng hắn!
Vương Bảo Nhạc không kịp nghĩ nhiều, giơ tay phải lên đánh một cú xuống mặt đất, triển khai Toái Tinh Bạo. Trong tiếng nổ mạnh, đất cát bay mù mịt, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc mượn cỗ lực lượng này để nhảy vọt lên. Ngay khi thân ảnh đó áp sát thì trực tiếp tránh né!
Tất cả đều diễn ra cực nhanh, thân ảnh nọ trực tiếp phá không, một kích đánh trúng nơi Vương Bảo Nhạc vừa đứng. Quay đầu nhìn lại thì thân ảnh kia không còn mờ ảo nữa mà đã lộ ra chân thân. Kẻ đó là một tu sĩ trung niên, mặc đồ của ngũ thế thiên tộc, lúc này trên mặt của hắn ta cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Đây chính là Chu Phi, kẻ đã cầm đầu nhóm người đuổi giết hắn!
Sự xuất hiện của hắn khiến cho Vương Bảo Nhạc run lên. Khí tức trên người của đối phương lan ra từng đợt như gợn sóng, lại còn sinh ra một cỗ áp chế đối với Vương Bảo Nhạc. Rõ ràng kẻ này không phải Trúc Cơ sơ kỳ mà là Trúc Cơ trung kỳ.
Nhất là thuật pháp của hắn vô cùng quỷ dị, nếu như không phải Vương Bảo Nhạc có thể dùng tầm mắt của đàn muỗi thì e là có bị giết chết cũng không hề hay biết.
“Thú vị lắm! Chẳng trách có thể trở thành bách tử Liên bang. Nếu là ở bên ngoài thì khó mà công khai giết một thiên kiêu như ngươi nhưng ở đây thì ngươi chết chắc rồi!”
Rõ ràng tên Chu Phi này cũng nhận ra Vương Bảo Nhạc. Lúc này, hắn ta nhe răng cười gằn một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Dường như, việc giết chết một thiên kiêu chính là điêu khiến hắn cảm thấy tuyệt diệu nhất trần đời.
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết chết ngươi ngay đâu. Ta sẽ từ từ khiến ngươi van xin ta cho ngươi được giải thoát, sau đó sẽ quay lại toàn bộ quá trình để tương lai lấy ra thưởng thức!”
Thần sắc của Chu Phi đầy vẻ bệnh hoạn. Vương Bảo Nhạc thấy mà da đầu căng thẳng, lửa giận cũng bốc lên, hắn tức tối hét lớn một tiếng.
“Con mẹ ngươi! ông đây sẽ phang hết cả họ nhà ngươi!”
Vương Bảo Nhạc gào to, chẳng những không bỏ chạy mà còn chủ động lao đến, bộ dạng như thể muốn liều mạng bất chấp tất cả, lại còn dùng một tia ý thức ném ra rất nhiêu pháp khí cứ như thiên nữ tán hoa. Vô số pháp khí bay đầy trời đánh thẳng tới chỗ Chu Phi.
“Chỉ là Chân Tức và một đống linh bảo cấp ba mà thôi. Ngay cả vốn liếng để liêu mạng ngươi cũng không có!”
Chu Phi lắc đầu, giơ tay phải lên định đánh một chưởng nhưng đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc vừa ném một đống linh bảo ra, tiện thể vọt tới, lại nhân lúc Chu Phi khinh địch mà trực tiếp rút một thanh chiến đao ra từ vòng tay trữ vật!
Chiến đao này đúng là thanh Pháp Binh cấp bảy kia!
Đao này vừa ra thì đất trời lập tức biến sắc, một cỗ khí thế kinh thiên ầm ầm bộc phát tạo thành gió lốc màu đen bay quanh Vương Bảo Nhạc, vừa ầm 'âm lan ra bốn phương lại có một hư ảnh cá sấu khổng lồ bỗng hiện lên giữa cơn lốc. Trên mặt Vương Bảo Nhạc đầy vẻ tàn khốc, sát khí ngập trời, hai tay cầm chặt chiến đao, thân thể nhảy vọt lên giữa cơn lốc màu đen này, vung đao chém về phía Chu Phi!
Ngay khi hắn chém xuống thì con cá sấu trong gió lốc kia cũng quét đuôi một cái. Chiếc đuôi khổng lồ của nó như dung hợp với thân ảnh của Vương Bảo Nhạc, tăng thêm sức lực cho hắn!
‘Ngươi!
Chu Phi mở to hai mắt, đầu óc bị từng cơn sóng hoảng sợ và kinh ngạc bùa vây. Tất cả diễn ra quá nhanh, sự xuất hiện của Pháp Binh lại càng nằm ngoài dự kiến của Chu Phi. Thậm chí, có nằm mơ hẳn cũng không thể tin Vương Bảo Nhạc lại có Pháp Binh!
Vương Bảo Nhạc đầu tiên là ném một đống linh bảo ra để đánh lạc hướng hắn, lúc này lại bất ngờ chém ra một đao, tựa như vạn quân ập tới khiến cho Chu Phi rối loạn. Trong lúc nguy cơ trước mắt thế này, dẫu óc của hắn 'âm ầm nổ tung, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo, cắn mạnh lên đâu lưỡi, phun ra một búng máu bản mệnh.
Sau lưng hắn lúc này lại xuất hiện ba đạo tiên thế chi thân, dung hợp với máu kia khiến cho nó hóa thành một bàn tay bằng máu đánh thẳng đến chỗ Pháp Binh. Đồng thời, Chu Phi cũng nhanh chóng lẩy ra một cái thuẫn màu tím, cái thuẫn này vừa xuất hiện đã phát ra khí thế không hề tâm thường, dù không bằng Pháp Binh nhưng cũng là linh bảo cấp sáu!
Dốc hết sức ngăn cản!
Nhưng ngay lúc Chu Phi liêu mạng muốn chống cự, trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc tay cầm chiến đao vừa lao ra từ giữa gió lốc lại có một cỗ ý chí cổ đại vô cùng khủng bố xông thẳng lên trời!
Sự khủng bố này đến từ bên trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc, lại đến từ thế giới này, thậm chí ở một mức độ nào đó thì nó còn đến từ cả không gian, cả vũ trụ!
“Minh chí...”
Chỉ mới thầm đọc hai chữ trong lòng thôi mà cỗ khí thế đó đã 'âm ầm bùng lên, tạo thành uy áp mạnh mẽ không sao tả được tựa như từ sâu trong tinh không có một cỗ ý chí cổ xưa nào đó sắp sửa thức tỉnh.
Khí tức này tới quá nhanh, quá bất ngờ khiến cho Chu Phi đang dốc toàn lực cũng phải ngơ ngác, cảm giác hoảng sợ còn chưa kịp trỗi dậy thì hắn đã biến sắc, tu vi trong cơ thể cũng run rẩy không yên. Thậm chí, bản năng của hắn còn sinh ra xúc động
không thể kháng cự, không thể ngăn cản, chỉ muốn quay đàu bỏ trốn mà thôi.
Vì tâm thần không yên cho nên thuật pháp của hắn cũng có dấu hiệu tan rã, thậm chí mặt thuẫn màu tím trước mặt hắn ta cũng xuất hiện dấu hiệu đình trệ.
Tất cả nói ra thì rất dài dòng nhưng đều xảy ra trong chớp mắt. Gần như ngay khi tâm thần của Chu Phi bị chấn nhiếp, thuật pháp và pháp bảo bất ổn thì Vương Bảo Nhạc đã vọt tới, chém một đao về phía bàn tay màu máu kia!
Trong tiếng nổ mạnh vang vọng bốn bề, bàn tay màu máu và Pháp Binh va chạm với nhau, đất trời rung chuyển. Bàn tay màu máu kia trực tiếp bị chém làm hai nửa, Vương Bảo Nhạc cũng phun ra một búng máu nhưng vẻ mặt lại càng thêm hung ác và điên cuồng. Hắn nắm chặt Pháp Binh trực tiếp chém một đao thật mạnh lên mặt thuẫn màu tím kia.
Lại thêm một tiếng nổ mạnh vang lên, một cỗ lực phản chấn khổng lồ lan ra, mặt
thuẫn màu tím đó bị đánh bay đập thẳng vào ngực Chu Phi khiến hắn ta hộc máu. Lúc này, Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc cũng đã lướt ngang qua trước mặt hắn ta, một đạo huyết sắc xuất hiện trên trán của Chu Phi nhưng lại không hề đâm xuyên qua... Chu Phi gào lên thảm thiết, thân thể cấp tốc lùi lại, chỉ chớp mắt đã lui ra sau hơn trăm trượng.
Thấy Chu Phi đã lùi lại, trong lòng Vương Bảo Nhạc thâm cảm thấy tiếc nuối bởi vì lực phản chẩn khi nãy quá mạnh khiến hắn chẳng còn sức, nay thất khiếu đổ máu, đầu óc còn đang ong ong, toàn thân bắt đầu suy yếu.
Nhưng trong mắt của hắn vẫn lóe hàn quang.
“Chưa xong đâu...”
Trong nháy mắt, mười con muỗi nấp ở xung quanh Chu Phi chờ đợi cơ hội lập tức bay thẳng đến chỗ hắn!
"filepos0006054748">

Bạn cần đăng nhập để bình luận