Tam Thốn nhân Gian

Chương 421

Chương 421Chương 421
CÔ ẤY MUỐN Gì ĐÂY?
Nghe Trần Mộc nói vậy, Lý Uyển Nhi run lên một cái, gương mặt vốn luôn lạnh lùng của cô bất chợt tái đi, nhìn Trần Mộc trân trân không nói được lời nào, ánh mắt ngơ ngác và bối rối.
Cô cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại thành như thế. Cô cảm giác mình cũng không thích gì Vương Bảo Nhạc, chỉ là không ghét mà thôi. Chuyện ở cùng Vương Bảo Nhạc trong mật thất trước kia cũng chỉ là sự cố bất ngờ, sau này cô cũng chọn xa cách hắn, nhưng vì chuyện của Trường Sinh công mà thành ra vướng mắc với hắn.
Dù là vậy đi nữa, cô vẫn luôn giữ vững lý trí, không đi quá giới hạn với Vương Bảo Nhạc, thậm chí, cô còn tự lừa dối chính bản thân mình, không muốn suy nghĩ gì nhiêu.
Nhưng nay bị Trần Mộc nói toạc ra như thế, sắc mặt của Lý Uyển Nhi tái đi, giọng điệu cũng nhún nhường hẳn ra.
“Quan hệ của ta và Vương Bảo Nhạc không như ngươi nghĩ đâu... Ngươi nghe ta giải thích đi đã...”
“Câm miệng đi, đồ tiện nhân!”
Lý Uyển Nhi không nói gì thì thôi, nhưng cô vừa nói thế thì Trần Mộc lại càng tin vào suy đoán của mình, trong mắt đầy vẻ oán độc, còn hừ lạnh một tiếng.
“Nếu cô không sợ mất mặt thì đừng giao quyền hạn ra, ta cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ thật kỹ!”
Trần Mộc nói xong thì xoay người mở cửa văn phòng ra toan rời đi, nhưng hắn lại đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Lý Uyển Nhi với vẻ khinh miệt.
“Còn nữa, nếu cô tìm kẻ nào đẹp đẽ một chút thì ta còn hiểu được, sao lại đi tìm con lợn Vương Bảo Nhạc kia chứ? Đúng là lắm kẻ có sở thích khác người!”
Tràn Mộc nói xong thì lắc đầu một cái, cảm thấy trong lòng vô cùng khoái trá, sau đó đóng sầm cửa văn phòng lại.
Lý Uyển Nhi như không hề nghe thấy tiếng sập cửa kia, cô im lặng đứng đó, sắc mặt từ tái nhợt biến thành xanh mét, vẻ ngơ ngác trong mát cũng biến thành quyết đoán.
“Như vậy... Cũng tốt!”
Một lúc sau, Lý Uyển Nhi mới thì thào một tiếng, vẻ quyết đoán trong mắt lại càng mãnh liệt hơn. Thậm chí, trong lòng cô còn thoáng nhẹ nhõm hơn như đã trút bỏ được gánh nặng vô hình nào đó.
Không ai biết chuyện cô và Trần Mộc xảy ra mâu thuẫn, Vương Bảo Nhạc cũng không biết lúc đó Trần Mộc đã tới văn phòng nên sau khi vào phòng làm việc thì tâm trạng của hắn vẫn cứ hớn hở như cũ, ngồi trên ghế vừa án đồ án vặt vừa lật xem kế hoạch di chuyển đợt dân cư tiếp theo.
Xem một lúc thì Lý Uyển Nhi đến.
vẫn là mặt mày lạnh tanh, xa cách kia, sau khi đi vào văn phòng của Vương Bảo Nhạc, Lý Uyển Nhi trực tiếp ném một thẻ ngọc lên bàn của Vương Bảo Nhạc.
“Vương Thành chủ, ta nhận được khiếu nại từ khu vực của ôn Hòe Khu trưởng. Liễu Đạo Bân Phó Khu trưởng lạm dụng chức quyền, tự ý dựng tượng, việc này đã bị truyền tới tai của Vực chủ. Hiện tại, Vực chủ hạ lệnh cho ta đến tra xét và xử lý việc này!”
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, cảm giác Lý Uyển Nhi hôm nay có gì đó là lạ. Bình thường, dù có lạnh lùng thì cô ấy vẫn còn biết kềm chế, nhưng nay Lý Uyển Nhi đã thay đổi khá nhiêu, tuy cụ thể là thay đổi ở đâu thì Vương Bảo Nhạc cũng không thể nói rõ.
Hắn chỉ cảm giác được Lý Uyển Nhi hôm nay khá giống với lúc vừa mới quen.
“Cô ấy đang tức giận cái gì à?”
Vương Bảo Nhạc thầm suy xét một phen, cầm thẻ ngọc lên xem thử. Trong này đúng là có khá nhiêu người chung tay kiện Liễu Đạo Bân, cũng có ý kiến phúc đáp của Vực chủ Sao Hỏa, lệnh cho tân thành tự mình thẩm tra.
Từ ý kiến phúc đáp của Vực chủ thì việc này chẳng to tát gì mấy, bản thân Vực chủ cũng không rảnh mà để ý tới chuyện thế này nên mới giao cho tân thành tự mình giải quyết. Thậm chí, có thể nói, đây chẳng phải chuyện quan trọng gì nên sau khi trầm tư thì Vương Bảo Nhạc gật đầu một cái.
“Biết rồi, cô có thể đi được rồi đấy!”
Nghe Vương Bảo Nhạc đáp qua loa như thế, Lý Uyển Nhi nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Vậy Thành chủ cho ràng việc này phải xử lý thế nào đây?”
“Cô nghĩ nên xử lý thế nào?”
Thấy Lý Uyển Nhi cứ cố ý kiếm chuyện như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức phật lòng, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Phá hết tượng, cách chức Liễu Đạo Bân chờ điều tra.”
Lý Uyển Nhi lạnh giọng đáp thẳng.
Cô tới tháng đấy à?;
Vương Bảo Nhạc nhướng mày hừ lạnh. Chút việc nhỏ ấy mà đối phương lại đòi làm to chuyện như thế, rõ ràng là cố ý khó dễ mình nên Vương Bảo Nhạc mới mỉa một câu.
“Vương Thành chủ, xin chú ý lời ăn tiếng nói, ta đang nói chuyện công với ngươi đấy!”
Trạng thái của Lý Uyển Nhi rõ ràng không đúng lắm, lúc này, trong lòng cô vốn đã nghẹn một bụng lửa giận, Vương Bảo Nhạc mỉa một câu thì như châm ngòi nổ khiến cô thất thố đập mạnh lên bàn một cái.
“Lý Uyển Nhi!”
Vương Bảo Nhạc cũng nổi giận đập bàn lại, còn đứng bật dậy quát một tiếng.
“Cô còn biết đây là chuyện công à? Chỉ vì mấy bức tượng, cô hết đòi phá tượng lại còn muốn cách chức Liễu Đạo Bân, chẳng lẽ cô không nhìn thấy khả năng của hắn? Không nhìn thấy công lao của hắn? Không biết trong khu vực do hắn phụ trách không hề có bất kỳ kẻ nào tu luyện Trường Sinh công ư?”
“Còn cô thì sao, cứ cắn riết lấy chuyện này không buông. Tuy hắn có lỗi nhưng cũng có công lao, việc này hoàn toàn có thể khiển trách bằng lời cho qua, có cần phải cách chức chờ điều tra không!!”
“Còn nữa, nơi này là tân thành chứ không phải Bộ Vực kỷ, đừng có lẩy cái giá của cô ở Bộ Vực kỷ ra với ta, cũng mong cô nhớ cho rõ, ở đây... Ta mới là Thành chủ!”
Vương Bảo Nhạc cũng nổi giận, đối phương thân là thủ hạ mà dám đập bàn quát tháo trước mặt mình, theo hắn thấy thì đây đúng là hành động vô pháp vô thiên.
Cô đi đi!
Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì đập bàn thêm cái nữa.
Nhưng phản ứng của Lý Uyển Nhi cũng rất lạ, không hề tranh cãi nữa, trong mắt lại ánh lên tia sáng kỳ dị, nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi nói về chuyện kế hoạch di chuyển dân cư lần hai.
Giọng điệu của cô cũng bình tĩnh hơn, thậm chí còn đưa ra một vài đề nghị giúp hoàn thiện kế hoạch này. Vương Bảo Nhạc thật sự không thể hiểu nổi, thái độ của cô khác hẳn trước đó, mới khi nãy vẫn còn cường thế chất vấn, nay lại trở thành nhượng bộ và đưa ra đề nghị.
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng thấy khó hiểu, sau khi qua loa ứng phó một lúc thì Lý Uyển Nhi cũng rời đi, hắn lại ngồi đó gãi đầu, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Lý Uyển Nhi lạ thế nhỉ, như lên cơn thần kinh ấy... Chẳng lẽ có âm mưu quỷ kế gì ư?”
Vương Bảo Nhạc suy tư hồi lâu không tìm ra được đáp án, cũng cảnh giác hơn hẳn, nhưng mãi cho tới tối vẫn không có chuyện gì xảy ra. Điêu này lại khiến Vương Bảo Nhạc khó hiểu hơn nữa.
“Lẽ nào tới tháng thật à?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khả năng này rất cao nên dọn dẹp một phen rồi rời khỏi văn phòng để về chỗ ở của mình, sau khi gác hết mấy suy nghĩ vụn vặt qua một bên thì bắt đầu ngồi xuống tu luyện và nghiên cứu ý thiên trong Pháp Binh.
Trải qua đoạn thời gian tìm hiểu và cảm ngộ gần đây, hắn cảm thấy minh ngộ của mình về ý thiên ngày càng sâu sắc hơn. Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cũng đã dặn dò Lâm Thiên Hạo, bảo hắn chuẩn bị tài liệu Pháp Binh và khí linh.
Lúc này, tài liệu và khí linh vẫn chưa tìm đủ nên Vương Bảo Nhạc muốn tiến hành một Lân thần du nữa để làm quen với nó, đồng thời cũng thử xem có thể dẫn dắt một vài ý chí về đây hay không.
Mang theo suy nghĩ như thế, Vương Bảo Nhạc vừa về phòng thì đã vào thẳng mật thất, bắt dẫu đả tọa đến tận khuya mới kết thúc. Sau khi mở mắt thì hắn lấy Pháp Binh ra, đang muốn dùng Pháp Binh làm cầu dẫn để cảm ngộ với những ý chí còn sót lại trong thiên địa của các thần linh khi xưa thì nhẫn truyền âm lẫn cửa phòng của hắn lại vang lên, tần suất vô cùng quen thuộc.
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn nhẫn truyền âm, nghe thấy giọng của Lý Uyển Nhi, lại thông qua trận pháp trong phòng để quan sát bên ngoài, thấy rõ Lý Uyển Nhi đang đứng trước cửa giống hệt mấy Lân đến chữa thương trước đó.
“Nhưng Lân trước đã báo với cô ấy là không cần chữa thương nữa, cô ấy đã khỏi rồi mà...”
Vương Bảo Nhạc chần chừ một lúc rồi đứng dậy đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Lý Uyển Nhi. Không đợi hắn nói gì thì Lý Uyển Nhi đã thản nhiên bước vào, đi thằng tới mật thất...
Vương Bảo Nhạc đứng ngay cửa cũng ngơ ngác nhìn cửa chính rồi lại nhìn về phía mật thất, đồng thời chẳng biết tại sao mà trống ngực của hắn cũng đập rộn lên, dường như có một suy đoán khiến hắn cảm thấy khó tin hiện lên trong đàu.
“Cô ấy... Muốn gì đây?”
Vương Bảo Nhạc do dự một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đóng cửa, đi vào mật thất, lúc này, vẻ mặt của hắn lại thay đổi Lân nữa, bởi vì... Lý Uyển Nhi đã chủ động tắt đèn trong mật thất.
Bầu không khí trong gian mật thất tối đen này dẫn trở nên kỳ lạ...
"filepos0009409357">

Bạn cần đăng nhập để bình luận