Tam Thốn nhân Gian

Chương 377

Chương 377Chương 377
CỨU NGƯỜI!
LÚC này, trước mặt Vương Bảo Nhạc chỉ có hai lựa chọn, một là chờ Vực chủ đến, còn lại chính là tranh thủ cứu người, không cần phải tiến hành cân nhắc gì nhiêu. Sau khi phát hiện mấy người Khổng Đạo đang gặp nguy hiểm thì Vương Bảo Nhạc không thể thấy chết mà không cứu được.
Hắn không cứu chần chừ, lập tức khống chế đàn muỗi lao thẳng tới chỗ đám hung thú đang bao vây đám người Khổng Đạo. Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc ở trong trung tâm chỉ huy cũng lập tức mở miệng.
“Cứu người!!”
Sau khi hắn lên tiếng, tu sĩ quân đội đều lập tức bộc phát tu vi, lao thẳng vào hang phong ấn không chút do dự. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng hạ lệnh một tiếng, Lâm Thiên Hao và Kim Đa Minh cũng
nhanh chóng triệu tập người của mình tới, gia nhập hàng ngũ cứu người.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc có thể chọn cách không vào nhưng nếu hắn không vào thì người khác chẳng thể nào biết được vị trí cụ thể của Khổng Đạo, muốn tìm kiếm cũng khó mà xác định phương hướng, Vương Bảo Nhạc cũng không muốn để người ta biết mình có thị giác của đàn muỗi, nên im lặng mấy giây, hắn mới cắn ráng tự mình dẫn đội!
“Khu trưởng!”
Lâm Thiên Hạo và Kim Đa Minh ngẩn ra, thấy Vương Bảo Nhạc rời khỏi trung tâm chỉ huy, nhanh chóng chạy vào khu vực phong ấn thần binh. Trận pháp bộc phát giết chết vô số hung thú, lại xuất hiện một vài chỗ trống, mấy nghìn quân tu cũng nhanh chóng lao vào.
Không chỉ Lý Di và Kim Đa Minh lắp bắp kinh hãi mà những quân tu khác cũng phải giật mình. Ánh mắt của họ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đều khác hẳn trước kia,
chẳng ai nói lời nào, gần như trong nháy mắt bọn họ đã vây quanh bảo vệ Vương Bảo Nhạc vào giữa, đồng thời cũng nhanh chóng chạy thẳng đến hang thần binh.
Lâm Thiên Hạo hít sâu một hơi, hai mắt đỏ ngầu xen lẫn chút do dự nhưng hắn cũng cắn răng chạy theo. Kim Đa Minh đứng bên cạnh cười khổ một cái, chẳng chần chừ bao lâu cũng đã dẫn theo người của mình nối gót.
Cứ thế, hơn vạn người ầm ầm chống đỡ thú triều, xông thẳng vào trong. Cùng lúc đó lại có nhiều tu sĩ nhận được mệnh lệnh nên chạy tới hơn, liên tục tiếp ứng.
Lý Di cũng chạy đến đây, sau khi thấy cảnh này thì cô ta nhướng mày cười lạnh.
“Ngu xuẩn!”
Trong lòng cảm thấy khinh thường nên Lý Di đương nhiên sẽ không vào hang thần binh. Cô ta cảm thấy vì cứu một vài người mà để mọi người mạo hiểm như thế thật không đáng chút nào.
Cô ta thân là Phó Khu trưởng, đương nhiên không thể tự mình vào trong rồi. Theo cô ta thấy thì hành động của đám người Vương Bảo Nhạc chính là vừa vô trách nhiệm mà lại vô cùng hồ đồ.
Nghĩ tới đây, Lý Di đứng trong trung tâm chỉ huy, hai mắt lóe sáng, trong lòng chợt sinh ra một suy nghĩ...
“Nếu như... Vương Bảo Nhạc chết ở trong đó thì mình sẽ trở thành Khu trưởng...”
Trong lúc Lý Di còn bận đắm chìm trong suy nghĩ này, hơn vạn tu sĩ lấy Vương Bảo Nhạc và đám người Lâm Thiên Hạo, Kim Đa Minh dẫn dắt trong hang thần binh đã bắt đầu điên cuồng chém giết và cứu người.
Mặc dù bên trong hang thần binh cũng có sức mạnh của trận pháp nhưng nó đã yếu đi nhiêu. Điêu này khiến tác dụng trợ giúp của trận pháp chẳng được cao lắm. May mà vừa rồi thú triều đã bị giết đi nhiêu, lại do Vương Bảo Nhạc dẫn đường, hắn đi rất đúng hướng, một đường không hề dừng
lại, thế như chẻ tre, trực tiếp quét sạch toàn bộ những thứ chắn đường.
Trong quá trình giết chóc và xông vào, tiếng gào rú, tiếng hét thảm vang vọng khắp nơi, mắt thấy số lượng hung thú dân giảm bớt, trong lúc giết chóc thì bọn họ đã đi sâu vào trong hang, cách chỗ của đám người Khổng Đạo đang ra sức chống chọi không xa nữa.
Nhưng lúc này lại có một tiếng gào lớn như vọng ra từ cuối hang đột nhiên ập tới. Thanh âm này vang vọng khắp hang thân binh, đồng thời lại có một cỗ khí tức lạnh lẽo bùng nổ từ bên trong.
Khí tức này vô cùng quỷ dị, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho trong hang hóa thành mùa đông, vách hang xung quanh bắt đầu đóng băng với tốc độ cực nhanh. Tu sĩ tân khu Sao Hỏa chạy vào cứu viện cũng biến sắc, thân thể run rẩy như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó ập đến cùng khí tức lạnh lẽo kia, ăn mòn thân thể của họ, muốn đồng hóa, biến họ thành một phần của nơi này.
Trong lúc cỗ khí tức lạnh lẽo này truyền tới, đám hung thú xung quanh cũng trở nên cuồng bạo hơn, cả đám đều điên cuồng xông tới cắn xé.
Thấy nguy cơ ập tới, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, người khác không biết khí tức này là gì nhưng ngay khi nó vừa xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc lập tức phát hiện Minh Hỏa trong cơ thể mình lại sinh động hẳn lên, thậm chí còn lộ ra cảm giác khao khát muốn nuốt chửng khí tức này!
“Phụ linh tử... Hoặc nên nói, đây chính là Minh Khí mà chị đẹp đã nói?”
Vương Bảo Nhạc không kịp nghĩ nhiêu nữa, thấy mọi người xung quanh đều tái mặt, thậm chí có người còn dại ra, thân thể bắt đầu xuất hiện băng sương, hắn cắn ráng một cái, không chần chừ, lập tức vận chuyển Minh Pháp, bắt đầu hấp thu nó!
Hắn vừa hấp thu một cái thì khí tức băng hàn xung quanh đã lập tức khựng lại, sau đó ào ào đổ vào trong thân thể Vương Bảo Nhạc khiến thân thể hắn chấn động. Sau
khi đám Minh Khí này ùa vào thì Minh Hỏa trong người Vương Bảo Nhạc đã lập tức bùng lên giống như mặt đất khô càn bao lâu chợt đón cơn mưa, tu vi của hắn cũng nhanh chóng táng vọt, hai mắt sáng lóe lên, tốc độ táng nhanh, chiến lực cũng mạnh hơn.
Một đao hạ xuống chém một con hung thú thành hai nửa, trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn thấy lo lẳng. Tuy ràng hắn đã bắt đàu hấp thu Minh Khí lạnh lẽo ở nơi này nhưng một mình hắn vẫn không đủ. Trạng thái bị khí tức xâm nhập của người khác chỉ thoáng dừng lại một chút, e là chằng bao lâu nữa thì họ sẽ bị xâm nhập hoàn toàn mà thôi.
Mặc dù, Vương Bảo Nhạc không tận mắt nhìn thấy hậu quả khi bị nó xâm nhập hoàn toàn nhưng có thể tượng tưởng ra được đây là quá trình chuyển hóa từ sống đến chết. Một khi hơn vạn người vào đây đều xuất hiện thương vong kiểu này thì hành động cứu viện của Vương Bảo Nhạc sẽ trở thành sai Tâm lớn.
Đáng chết!
Mặc dù rất sốt ruột nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ, hiện tại hoặc là tranh thủ rút lui, hoặc là... phải đề cao tốc độ hấp thu Minh Khí của mình...
“Phệ chủng!”
Trong lòng thầm quát một tiếng, Vương Bảo Nhạc cũng bất chấp mọi thứ, lập tức bộc phát phệ chủng trong cơ thể. Lần bộc phát này hắn còn triển khai cả Minh Hỏa, đám Minh Khí băng hàn xung quanh nơi này điên cuồng tràn vào người hắn với xu thế còn nhanh hơn trước nữa.
Giống như Vương Bảo Nhạc đã biến thành một cái hố đen mà người thường không thể nhìn thấy, điên cuồng hấp thụ khí tức băng hàn này. Thân thể của các tu sĩ xung quanh run lên một cái, khôi phục một phần thần chí. Ai nấy cũng đều biến sắc, sợ hãi trước nguy cơ vừa rồi. Lúc này, Vương Bảo Nhạc lại gầm lên.
“Theo ta đi cứu người trước!!”
Vương Bảo Nhạc quát to một tiếng, mấy người Lâm Thiên Hạo và Kim Đa Minh đều rung động, đột nhiên lao thẳng lên, giành giật từng giây để xông tới, rốt cuộc cũng thấy được Khổng Đạo bị trọng thương, toàn thân dính đây máu tươi, thân thể lạnh run nhưng vẫn miễn cưỡng chống cự!
Người đi theo hắn đều hóa thành thi thể...
Khổng Đạo đã chuẩn bị sẵn cho cái chết. Hắn biết có lẽ sẽ có người tới cứu mình nhưng hán cũng hiểu rõ quan hệ của mình và mấy người Vương Bảo Nhạc vốn chẳng mặn mà gì cho cam, đối phương chắc sẽ chọn cách báo cáo lại cho Vực chủ, sau đó chờ Vực chủ tới cứu.
Cho dù quá trình này rất nhanh đi nữa thì e là mình cũng không chờ được nữa. Hắn thê lương nhìn từng người đi theo mình bỏ mạng, lúc này lại tuyệt vọng vô cùng, hai mắt đỏ ngầu. Trong thời gian này hắn đã hiểu được nhiều hơn về hang thần binh, thậm chí có nhiều chuyện hắn vẫn không báo cáo cho Vương Bảo Nhạc hay. Hắn biết rõ, nếu như mình không tự nổ tung thì có
lẽ chẳng bao lâu nữa, thi thể của mình sẽ trở thành một phẫn chiến lực bên trong hang thần binh. Lúc đó, thuộc hạ và bằng hữu sẽ thấy thi thể của mình xuất hiện bên trong thú triều như một con hung thú.
Nghĩ tới đây, Khổng Đạo lại cười thảm nhìn đám hung thú đang xông tới, gào to một tiếng toan tự nổ tung.
Nhưng đúng lúc này... hắn đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô, tiếng hít thở, tiếng nổ mạnh vang lên. Hắn còn chưa thấy rõ là gì thì đã có từng tia sáng thuật pháp và pháp khí thần thông phát ra ở bên ngoài cái hố nơi hắn đang ở.
Đám hung thú đang vây quanh, cố gắng xông vào đây lại kêu gào thảm thiết từng cơn, sau đó từng con nổ tung, máu thịt be bét. Khổng Đạo sống sót sau tai nạn, liếc mắt một cái đã thấy được Vương Bảo Nhạc tay cầm Pháp Binh lao tới trước mặt mình cùng với vô số thân ảnh mang đầy thương thế đi theo sau lưng hắn.
“Ngươi...”
Khổng Đạo ngẩn ra, theo bản năng muốn kháng cự nhưng còn chưa nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã trừng mắt.
“Khổng Đạo, ngươi bị ngẫn à!”
Vương Bảo Nhạc tức giận với tay ra sau lưng Khổng Đạo, túm lấy cổ áo của hắn kéo mạnh một cái, ném ra cho mấy quân tu sau lưng.
“Mau quay về!!”
Vương Bảo Nhạc ngày càng lo lẳng hơn. Hắn có dự cảm chẳng lành, dường như có một cỗ ý chí nào đó đang từ từ tỉnh giấc ở cuối hang động này sau khi mình tới.
"filepos0008518306">

Bạn cần đăng nhập để bình luận