Tam Thốn nhân Gian

Chương 571

Chương 571Chương 571
KHÔNG AI NGÓ NGÀNG
Trong vùng đất thí luyện, Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm đứng từ xa nhìn nhau, bên cạnh họ đều có người bị khiêu chiến thất bại. Nhưng so với bóng lưng rời đi đầy tiêu sái của Chu Sơ Đạo thì Hứa Minh nằm dưới đất lại cảm thấy cay đắng và tự giễu vì bản thân cuối cùng vẫn không dám lao ra đánh thêm một trận nữa.
Lúc này truyền tống cũng bắt dẫu diễn ra!
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp vùng đất thí luyện này, ban đầu hãy còn khá nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc đã vang lên đầy trời như sấm rền giống như có một người khổng Lô đang gào to giữa nơi này.
Bản đồ trời đêm bắt đầu vặn vẹo, mặt đất rung chuyển, núi đá chấn động.
Tiếng 'âm 'âm kia lại càng mạnh hơn nữa giống như bầu trời sắp sửa đảo lộn vậy. Một cỗ truyền tống chi lực đã bộc phát giữa toàn bộ vùng đất thí luyện trong vài giây ngắn ngủi.
Lân truyền tống đầu tiên này sẽ khiến mỗi người mất đi một chiếc chìa khóa, còn những người không có chìa khóa thì sẽ bị đào thải ra khỏi nơi này.
Lúc này, trong vùng đất thí luyện yên bình cũng trở nên hỗn loạn tột bậc. Có không ít người ẩn hình mất đi chìa khóa trên bản đ'ô đột nhiên vùng dậy, điên cuông xông tới tấn công mục tiêu có chìa khóa ở g'ân mình nhất.
Tuy cũng có người thành công, nhưng phần lớn đều thất bại, theo ánh sáng truyền tống lóe lên giữa đất trời, từng chiếc chìa khóa biến mất, quá trình đào thải liên tục lan rộng.
Giống như có một cơn lốc vừa được sinh ra, chỉ những người có chìa khóa mới có thể trụ vững còn những người không có đều bị cơn lốc đó xóa sạch ý nghĩa tồn tại trong vùng đất thí luyện này.
Cả Hứa Minh lẫn Chu Sơ Đạo đều như vậy. Vương Bảo Nhạc tận mắt nhìn thấy bản thân mất đi một chiếc chìa khóa trong đợt truyền tống này, còn thân thể của Chu Sơ Đạo đang đưa lưng về phía mình ở đàng xa lại dần trở nên mơ hồ như sắp hòa vào hư vô. Ngay khi sắp sửa biến mất hoàn toàn, Chu Sơ Đạo đưa lưng về phía Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, giống như đang vẫy tay chào tạm biệt hắn.
Chỉ vẫy ba cái thì bóng dáng của Chu Sơ Đạo đã hoàn toàn biến mất, không còn sót lại gì nữa.
Truyền tống đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. Toàn bộ quá trình chỉ chừng hơn mười giây. Sau khi đất trời ổn định lại thì truyền tống cũng kết thúc, bản đồ trời đêm vặn vẹo bên trên nay cũng ổn định lại,
chẳng qua số lượng chìa khóa trên đó đã giảm đi rất nhiêu.
Nhìn bản đồ trời đêm kia, Vương Bảo Nhạc dần hít sâu một hơi, bên tai nghe thấy giọng nói của Triệu Nhã Mộng.
“Mỗi lần truyền tống là một lần càn quét, đào thải những người ẩn hình trên bản đồ. Nhưng đồng thời cũng là lúc có thêm người ẩn hình mới xuất hiện trên bản đồ. Ngoài ra đây cũng là lần duy nhất những người ẩn hình để lộ hành tung trong ngày.”
“Bởi vì, phàm là những nơi có một chiếc chìa khóa trên bản đồ trước đó thì nhất định sẽ có người ẩn hình mới.”
Triệu Nhã Mộng nói tới đây thì vung tay phải lên, la bàn trong tay cô lập tức phát ra ánh sáng mờ ảo, ánh sáng này hội tụ lại thành một bản đồ trước mặt cô.
“Trước đó, ta đã lưu vị trí những nơi mất đi một chiếc chìa khóa lại rồi, bây giờ những nơi đó chính là vị trí của những người ẩn hình mới. Dựa vào cái này, chúng ta có thể
đoán được phương hướng đại khái của những người ẩn hình đó.” Triệu Nhã Mộng nói đến đây, tay trái điểm một cái trên la bàn, từng tia sáng nhanh chóng hình thành trên đó, có không ít vị trí xuất hiện đốm sáng.
Đốm sáng này chính là vị trí của những người ẩn hình trong vùng đất thí luyện hiện tại theo phán đoán của Triệu Nhã Mộng, mà bất ngờ là xung quanh bọn họ có đến ba đốm sáng như thế.
“Xử lý thế nào đây?”
Triệu Nhã Mộng quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc, rõ ràng là đang muốn hỏi xem nên xử lý ba người ẩn hình xung quanh họ như thế nào.
“Không cần để ý... ồ?”
Vương Bảo Nhạc nói được phân nửa thì thoáng giật mình nhìn lướt qua một đốm sáng, sau đó giơ tay phải lên, phi kiếm ba màu bất ngờ bán thẳng đến hai chỗ khác.
Gần như ngay khi phi kiếm ba màu lướt nhanh giữa hư không thì có hai tu sĩ lập tức nhảy ra từ hai nơi. Hai người này nhanh chóng bỏ chạy, không dám quay đầu lại. Nhưng kiểu gì cũng không nhanh bằng phi kiếm, chỉ sau vài giây thì đã có tiếng hét thảm vọng lại, thân thể của hai người lần lượt rơi xuống đất.
Vương Bảo Nhạc không giết người, hắn chỉ để bọn họ mất khả năng di chuyển xa, bị nhốt tại khu vực này mà thôi.
Sau khi làm xong, chờ đến khi phi kiếm ba màu quay về thì Vương Bảo Nhạc lại dõi mắt nhìn qua vị trí của đốm sáng thứ ba. Khi hắn tới gần thì mặt đất ở nơi đó sụp xuống, một người chui ra. Nhưng người này không hề bỏ chạy mà chỉ ngồi im ở đó, cười khổ nhìn Vương Bảo Nhạc với chút hoảng hốt chưa dám tin.
“Bảo Nhạc... ngươi...”
Nhìn người quen có hình thể không khác mình là mấy này, Vương Bảo Nhạc bật cười.
“Vân Phiêu Tử sư huynh..;
Người này đúng là Vân Phiêu Tử. Lúc trước, hắn đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo, đến nay tâm thần vẫn rúng động không thôi. Hắn thật không thể liên tưởng đến Vương Bảo Nhạc trong trí nhớ của mình với bóng dáng trước mặt này.
Mức độ cường hãn của Vương Bảo Nhạc đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn nên hiện nay hắn lại có cảm giác xa lạ.
“Ta đã giúp ngươi giải quyết những kẻ ẩn hình gần đây rồi, sau khi rời khỏi khu vực này thì ngươi phải tự mình cẩn thận đấy!”
Vương Bảo Nhạc nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Phiêu Tử, cũng cảm nhận được sự xa lạ theo bản năng của đối phương nên chỉ im lặng một lúc rồi nói vậy, sau đó lại quay sang nhìn Triệu Nhã Mộng.
Triệu Nhã Mộng hiểu ý của Vương Bảo Nhạc nên lấy ra một chiếc chìa khóa đặt dưới chân Vân Phiêu Tử.
“Vân Phiêu Tử, sau này chúng ta gặp lại ở tông môn vậy, cáo từ!”
Vương Bảo Nhạc ôm quyền với Vân Phiêu Tử, mỉm cười dẫn theo Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo rời đi. Lúc gần đi, Khổng Đạo tò mò quay đầu lại nhìn Vân Phiêu Tử vài cái, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
Khổng Đạo hiểu rõ, lúc trước Vương Bảo Nhạc căn bản không muốn ra tay đối phó với mấy người ẩn hình quanh đây, rõ ràng chính Vân Phiêu Tử này đã làm hắn đổi ý.
Có thể nói, vì để cho Vân Phiêu Tử được an toàn ở đây sau khi nhận được chìa khóa nên Vương Bảo Nhạc mới ra tay. Thế nên Khổng Đạo mới lấy làm tò mò, dù sao thì... dù đệ tử Liên bang bọn họ có giao tình với đệ tử Thương Mang Đạo Cung thì cũng khó mà thân thiết như thế.
Thực tế cũng đúng là vậy, mặc dù Vân Phiêu Tử khá thân quen với Vương Bảo Nhạc, nhưng phần lớn là vì lợi ích trong việc buôn bán linh chu và sự hào phóng của Vương Bảo Nhạc. Chung quy, giao tình
của họ cũng không tính là thâm sâu, có thể vượt qua thử thách gì.
Nay nhìn chiếc chìa khóa trước mặt, Vân Phiêu Tử lặng người đi. Sau khi nhìn vài giây thì hắn chợt ngẩng đầu nhìn bóng lưng của ba người Vương Bảo Nhạc, đột nhiên đứng dậy gọi lớn.
“Bảo Nhạc huynh đệ!”
Giữa không trung, Vương Bảo Nhạc chợt dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vân Phiêu Tử.
“Độc Cô Lâm trước đó đã đánh một trận với Hứa Minh, ngươi... phải bảo trọng đấy!”
Tin tức này khiến Vương Bảo Nhạc thoáng giật mình, sau đó mỉm cười phất tay rồi xoay người rời đi. Mãi cho tới khi bóng dáng của ba người biến mất trong tàm mắt của Vân Phiêu Tử thì hắn mới cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa dưới chân, trong mắt dần lộ vẻ kính nể.
Thứ hắn kính nể không phải vì Vương Bảo Nhạc cho mình một chìa khóa, mà vì... Vương Bảo Nhạc đã ra tay đối phó với hai người ẩn hình khác trong bản đồ này vì hắn.
Đồng thời, Vân Phiêu Tử cũng đột nhiên hiểu ra, chênh lệch giữa mình với Vương Bảo Nhạc không chỉ là chiến lực, mà quan trọng nhất chính là tâm cảnh.
“Hắn cán bản không quan tâm chìa khóa, cũng không quan tâm tất cả quy tắc ở nơi này... Trong mắt hắn và những đệ tử thân truyền khác thì những thứ này có hay không cũng vậy. Bọn họ căn bản không càn làm theo quy tắc, vì họ có quy tắc của riêng mình!”
“Ấy chính là... tiêu diệt toàn bộ những người cạnh tranh khác ngoài mình ra để cho nơi này chỉ còn lại bản thân mình, bấy nhiêu là đủ rồi!”
Vân Phiêu Tử nhìn chiếc chìa khóa kia hồi lâu, giống như đã hoàn toàn thông suốt. Hắn ngẩng đầu thở hắt ra một hơi rồi cười
khổ.
Chẳng qua nụ cười khổ này nhanh chóng bị tiêu sái thay thế, Vân Phiêu Tử cũng chẳng nhặt chiếc chìa khóa dưới chân nữa mà xoay người đi về một hướng khác. Hắn hiểu rõ bản thân mình gắng gượng trụ lại ở nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Điêu hắn càn làm chính là tìm một chỗ ngồi chờ Tân truyền tống thứ hai tới để rời khỏi nơi này.
“Đây không phải là thí luyện cho đám người bình thường như mình nữa rồi.”
Vân Phiêu Tử lắc đầu đi xa, chỉ có chiếc chìa khóa nằm trên đất là lóe sáng liên hồi, nhưng... lại không ai ngó ngàng tới.
ở một hướng khác, trong số ba người Vương Bảo Nhạc thì Triệu Nhã Mộng là người đầu tiên phát hiện việc này. Cô ngẩng đầu lên nhìn bản đồ trời đêm, thấy chiếc chìa khóa vẫn nằm im một chỗ kia. Dù không tận mắt thấy rõ, nhưng ít nhiêu gì cô cũng đoán được phần nào. Sau khi
suy nghĩ một lát thì chợt mỉm cười, nhìn sang Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, vị bàng hữu kia của ngươi biết cách lấy hay bỏ, đúng là không đơn giản.”
"filepos0012385222">

Bạn cần đăng nhập để bình luận