Tam Thốn nhân Gian

Chương 392

Chương 392Chương 392
ĐỪNG SO SÁNH
Theo Vương Bảo Nhạc thấy thì đây chẳng khác gì mình xây một căn nhà lớn xong, ba kẻ kia lại xông vào, mạnh ai nấy giành một phòng.
Ở nhờ nhà mình thì thôi đi, nhưng bọn họ lại đòi viết tên chứng nhận sở hữu căn phòng mình đang ở trên giấy tờ nhà đất của hắn!
“Đây là cướp bóc rồi còn gì!! Con mợ nó, dám cướp đồ của ông đây à!!”
Vương Bảo Nhạc vừa nghĩ tới cái từ cướp bóc này thì chằng hiểu sao lại liên tưởng tới chuyện Lý Uyển Nhi đính hôn với Trần Mộc, tưởng tượng đến chuyện Lý Uyển Nhi sáp thành đạo lữ của Trần Mộc thì sát khí đã tan biến trước đó lại bùng lên lẫn nữa.
Cùng lúc đó, trên bầu trời giữa thành Thực Dân Sao Hỏa và tân thành Thần Binh, hơn mười chiếc khí cầu đặc chế khổng lồ đang ầm ầm bay nhanh.
Bên trong những khí cầu này chở nhóm tài nguyên và nhân lực đầu tiên, trong phòng chỉ huy của chiếc khí cầu dẫn đầu lúc này có ba người đang ngồi uống rượu chuyện trò vui vẻ với nhau. Một người trong số đó mặc vest thẳng thớm, làn da trắng nhợt, mắt ánh lên tia sáng thâm thúy, thoạt trông tuấn lãng hơn người, cũng sở hữu khí độ không hề tầm thường.
“Ôn sư đệ, Phương sư muội, lần này đến tân thành nhậm chức chỉ cần làm theo ước định của chúng ta lúc trước thì nhất định sẽ không thành vấn đề.”
Thanh niên này bưng ly rượu uống một hớp, sau đó lại mỉm cười đầy cơ trí như đã nắm chắc mọi thứ trong tay, rất có sức thuyết phục người khác khiến cho hai người ngồi đối diện với hắn đều gật đầu đồng ý.
Hai người này, một người là ôn Hòe, lúc này mặc một bộ trường bào kiểu cổ, bên trong ống tay áo rộng thùng thình loáng thoáng băng vải màu đen quấn trên cánh tay, thậm chí ngay cả cổ và mặt hắn cũng có. Tạo hình đặc biệt này khiến hắn trông có vẻ vô cùng âm lãnh.
Người còn lại là một cô gái, đúng là Phương Tinh kia, trên người cô ta có dấu ấn của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông. Phải biết rằng, mặc dù tên của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông nghe có vẻ mỹ miều nhưng thực tế phần lớn đệ tử trong đó đều đề cao sức mạnh nhục thân, dù là nam nữ đều luyện ra một cơ thể với bắp thịt cuồn cuộn, Phương Tinh này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thật ra, khi xưa cô ta cũng rất xinh đẹp, nhưng dù dung nhan có xinh đẹp cách mấy mà đi kèm với một thân hình lực điên thì khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều nổi gai ốc ngay.
Phương Tinh ngồi đó như một tòa tháp sắt, uy áp phát ra từ trên người cô ta khiến cho Ôn Hòe cũng phải kiêng dè, nhưng có vẻ như những điêu này đều không mảy may ảnh hưởng gì đến thanh niên mặc vest kia.
Thanh niên này đúng là trưởng tử Trần gia, Trần Mộc. Lúc này, ba người đang trên đường bay đến tân thành Thần Binh, dựa theo thời gian ước tính thì tầm một canh giờ nữa là có thể đến nơi.
“Trân huynh chớ nên xem thường tên Vương Bảo Nhạc này, ta từng chạm trán với hắn... Kẻ này tâm ngoan thủ lạt khó ai bàng, lại còn vô sỉ cực điểm, lắm mưu nhiều kế, đồng thời làm việc lại không có điểm mấu chốt nào khiến cho người ta phải nghiến răng căm phẫn!”
Ôn Hòe im lặng một lúc thì gằn giọng nói ra toàn bộ cảm nhận của hắn về Vương Bảo Nhạc.
“Ta là bạn thân của Lý Di nên cũng nghe cô ấy nói về tên Vương Bảo Nhạc này rồi. Hắn là một tên cặn bã, béo như con lợn, lại còn dâm ô háo sắc. Lần này ta đến đây, nếu hắn dám có ý đồ gì thì ta sẽ cho hắn biết là không phải ai cũng sẽ mặc cho hắn ức hiếp!”
Phương Tinh hừ một tiếng, trong lòng vô cùng chán ghét Vương Bảo Nhạc bởi vì cô ta đã có ấn tượng cực kì tệ với Vương Bảo Nhạc từ chỗ Lý Di.
Khóe miệng của ôn Hòe co giật một cái nhưng không nói gì, còn Trân Mộc thì từ đầu chí cuối đều có vẻ ôn hòa, chẳng để lộ chút tâm tư, lúc này lại còn mỉm cười gật đầu.
“Tên Vương Bảo Nhạc này đúng là cặn bã xã hội của Liên bang ta, nhất định phải diệt trừ hắn cho bao người hả dạ. Nhưng Ôn sư đệ nói đúng, hắn có thể đi được tới bước này, chứng tỏ bản thân hắn là kẻ lắm thủ đoạn, dù khá ti tiện nhưng chúng ta cũng không được khinh suất. Tuy vậy, thế lực của ba người chúng ta đã có chung nhận thức, riêng việc để ba người chúng ta có cùng chung mục đích như thế đã nói rõ vấn đề rồi.”
“Cho nên, chỉ cần ba người chúng ta quyết một lòng với nhau thì tên Vương Bảo Nhạc cuối cùng chỉ là một tên hề làm trò mà thôi.”
Nghe đến đây, ôn Hòe và Phương Tinh như nghĩ đến điêu gì đó, cả hai cùng mỉm cười, bưng ly rượu lên kính Trần Mộc.
Trần Mộc mỉm cười, ngoài mặt có phần ung dung chẳng màng nhưng trong lòng lại đắc ý không thôi. Lần này, gia tộc chẳng những tranh thủ được một ghế Khu trưởng cho hắn mà còn giành được quyền tự trị, đồng thời, hắn cũng không phải chỉ có một thân một mình ở tân thành, vị hôn thê Lý Uyển Nhi của hắn còn là Phó Thành chủ ở đó.
Thật ra, Trần Mộc cũng khá bất mãn với vị hôn thê này. Đối với hắn mà nói, mặc dù trên đời này vẫn có một người con gái vĩ đại đến mức khiến hắn cũng phải tự ti, nhưng vẫn có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng cởi sạch quần áo dâng lên tận cửa chỉ bằng một cái ngoắc tay của hắn.
Dù sao thì hắn cũng khác với Kim Đa Minh, tên Kim Đa Minh kia thích chinh phục và sưu tập, còn Trần Mộc hắn thì chỉ thích hưởng thụ một phen mà thôi, cho nên hắn vẫn có chút mâu thuẫn với vị hôn thê này.
Sau khi hắn quay về, gia tộc cũng có thông báo, dựa theo ước định cùng nghị viên trưởng thì nhiệm vụ của Lý Uyển Nhi chính là trải đường và bảo vệ cho Trần Mộc hắn ở tân thành Thần Binh.
Nể mặt chuyện này nên hắn mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng đó chỉ là suy nghĩ ở trong lòng của hắn mà thôi, trước mặt nghị viên trưởng hắn vẫn không dám hó hé câu nào.
“Thôi cũng được, Lý Uyển Nhi này trước kia mình cũng gặp rồi, dung mạo không tồi, vóc dáng cũng hấp dẫn, mặc dù không rõ lúc khỏa thân sẽ như thế nào nhưng chác cũng là một bạn tình không tồi đây.”
Nghĩ tới đây, Trần Mộc đột nhiên có chút chờ mong, tuy rằng Lý Uyển Nhi đã tỏ rõ thái độ, từ chối mọi hành vi thân mật tiếp xúc trước khi thành hôn nhưng Trần Mộc tin chắc ràng phụ nữ ai cũng nói một đàng nghĩ một nẻo cả.
Ngay sau khi nghĩ tới Lý Uyển Nhi thì Trần Mộc không khỏi sinh ra địch ý và phản cảm với Vương Bảo Nhạc hơn nữa, thậm chí nếu như có cơ hội thì hắn sẽ ra tay thủ tiêu tên kia ngay...
Một mặt là vì hắn vốn xem thường Vương Bảo Nhạc, theo hắn thấy thì Vương Bảo Nhạc chỉ là ăn may mà thôi, nhưng may mắn cũng như tơ liễu xa đất, lơ lửng trong gió, cuối cùng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.
Bàng không thì bố cục Khu trưởng ổn định là thế, cứ đi tìm đường chết đòi biến nó thành tân thành làm gì. Mặc dù được thăng chức đấy, nhưng theo Trân Mộc thấy thì đây là hành vi cực kì ngu xuẩn của một tên mãng phu. Tuy nhiên, hắn cũng phải cảm tạ sự ngu xuẩn của đối phương, không thì gia tộc của hán cũng chẳng thể nhúng tay vào tân khu Sao Hỏa vốn đã ổn định trước đó được.
Một mặt khác là vì hân nghe người Trác gia lén đồn đại về Vương Bảo Nhạc và vị hôn thê Lý Uyển Nhi của mình. Chuyện này khiến hắn cảm thấy kinh tởm như nuốt phải ruồi nhặng, thậm chí, hắn còn âm thầm liên hệ với Trác gia, yêu cầu được xem đoạn phim kia để biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Trác gia làm sao dám đưa... chỉ có thể nói là đã tiêu hủy.
Trần Mộc lại không cam lòng nên đi tìm Trác Nhất Tiên, nhưng vì chuyện này mà Nhất Tiên đã hối hận xanh ruột biết bao Lân, nay không dám xen vào nữa. Dù vậy, hắn vẫn ôm lòng nghi ngờ Vương Bảo Nhạc nên ra vẻ thương cảm đồng tình, vỗ vai Trần Mộc, đoạn nói...
“Huynh đệ à, chuyện này ngươi đừng tìm hiểu nữa, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đi. vả chăng, thật sự xem đoạn phim đó thì chắc là ngươi sẽ... Thôi bỏ đi, ta không nói nữa, ngươi hiểu mà!”
Hắn không nói thì thôi, lại úp úp mở mở như thế khiến Trần Mộc càng khó chịu hơn. Tuy nhiên, hắn chỉ có thể giấu ở trong lòng nên suốt chặng đường này hắn cũng không dám để lộ ra trước mặt ôn Hòe và Phương Tinh, dù trong lòng chỉ hận không thể xé xác Vương Bảo Nhạc ra ngay lập tức. Cứ thế, khí cầu của bọn họ bay thêm một lúc, cuối cùng cũng tới tân thành Thần Binh.
Vương Bảo Nhạc đương nhiên sẽ không đi nghênh đón rồi nên khi được Lý Uyển Nhi đến đón, cả ba đi vào tân thành Thần Binh, lần lượt bái phỏng Khổng Đạo và Kim Đa Minh dựa theo những gì đã điêu tra được về tân thành Thần Binh, riêng Lâm Thiên Hạo thì chằng thèm chào hỏi, sau đó lại đến khu của mình, bắt dẫu xây dựng.
Thái độ của Ôn Hòe và Phương Tinh dành cho Lý Uyển Nhi khá khách khí nhưng Trần Mộc thì cứ tự xem mình như ông chủ của nơi này, tuy không đến mức sai phái này nọ, dù vậy, thái độ kia cũng khiến Lý Uyển Nhi lấy làm bất mãn.
Từ đầu chí cuối bọn họ đều không nhắc đến Vương Bảo Nhạc, đương nhiên cũng chẳng đến chào hỏi, xem hắn như không tồn tại, thái độ như thể tân khu của bọn họ chẳng liên quan gì đến tân thành khiến cho không ít hữu tâm nhân như có điêu suy nghĩ. Lý Uyển Nhi vốn còn định nhắc nhở bọn họ một phen, nếu cứ đối chọi thẳng thừng như thế thì không nên, nhưng sau khi thấy thái độ của Trần Mộc thì cô lại sinh lòng chán ghét nên không nhắc nhở làm gì.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không hề ra mặt nhưng tin tức do Liễu Đạo Bân và đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu thu thập được đã đưa hết đến trước mặt hắn. Sau khi biết rõ hành vi của ba người này, Vương Bảo Nhạc ngồi trong ván phòng, vừa xoa đầu con lừa chơi bời mệt mỏi nên vừa chạy về, vừa nheo mắt lại.
“Kiêu ngạo đến thế cơ à...”
"filepos0008810402">

Bạn cần đăng nhập để bình luận