Tam Thốn nhân Gian

Chương 237

Chương 237Chương 237
TỨ MẠCH TÔNG MÔN
Căn cứ Mặt Tráng giống như một tòa thành được tạo ra từ kim loại. Mặc dù không lớn lắm nhưng có thể chứa được vài vạn người. Sâu bên trong thỉnh thoảng lại có tiếng nổ mạnh truyền ra như thể toàn bộ căn cứ đang vận chuyển.
Nơi tập hợp của bốn đạo viện là trên quảng trường trong căn cứ này. Ở phía trước quảng trường có một dòng xoáy khổng lồ phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ. Nó vừa tác động đến xung quanh, vừa có cảm giác truyền tống tỏa ra từ bên trong.
Dòng xoáy này chính là cửa vào trận pháp của bí cảnh Mặt Trăng, một khi bước vào trong đó thì sẽ xuất hiện trong điểm tụ tập thuộc về bốn đạo viện ở bên trong bí cảnh.
Lúc này, bốn đạo viện cùng đứng trên quảng trường của căn cứ Mặt Trăng, trong lúc các học sinh nhìn ngó và làm quen với nhau thì bốn vị Tông chủ đều đứng tụm lại một chỗ nhỏ giọng bàn bạc, các tu sĩ Kết Đan cũng trao đổi cùng nhau.
Dựa theo truyền thống của bốn đạo viện thì mỗi lần bí cảnh Mặt Trăng mở ra, bốn vị Tông chủ đều sẽ tự mình đến đây để đề phòng có việc bất trắc xảy ra, cho nên số lượng tu sĩ Kết Đan đến đây thủ hộ ít nhất cũng phải có chừng năm người.
Thoạt nhìn thì bầu không khí chung cũng không nặng nề gì mấy, nhất là các học sinh, dù không thân thiết gì nhưng trước kia cũng từng gặp mặt và tiếp xúc với nhau nên cũng không thể xem như xa lạ.
Các học sinh cũ vừa gặp nhau thì đã liên tục chào hỏi, có người còn tụm nám tụm ba lại, có người thì đứng lẻ quan sát xung quanh, đồng thời nhìn cổng truyền tống kia, sâu trong ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong và khao khát.
Vương Bảo Nhạc thân là bách tử Liên bang, số người biết hắn còn nhiêu hơn số người hắn biết rất nhiêu. Đồng thời, hắn cũng thấy được không ít người quen đứng trong số học sinh của ba đạo viện kia như Lý Di, rồi gã thanh niên mặt đen ở quê hương Linh Tức hoặc những người khác nhìn thấy hắn, người thì ra chiêu cổ quái, người thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng những điêu đó đều không ảnh hưởng đến cảm giác thân thiết dâng trào trong lòng hắn.
“Đôi khi ta cảm thấy thật ra bốn đạo viện chúng ta đều là người thân cả. Tuy rằng không ở cùng nhau nhưng vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.”
Vương Bảo Nhạc nhìn Trác Nhất Phàm rồi ra vẻ cảm khái, vừa nói vừa giơ tay chào hỏi người của bên Đạo viện Bạch Lộc.
Trác Nhất Phàm cũng khẽ gật đầu, thực ra, không chỉ bọn họ mà ba đạo viện khác cũng có không ít người thấy thế. Đây chính là điêu khiến bốn đạo viện được xưng là liên minh, cũng là kết quả do bọn họ cố ý gầy dựng và dàn xếp.
Trong lúc học sinh của bốn đạo viện này dò xét và tiếp xúc với nhau thì chỉ một chốc sau Tông chủ của bốn đạo viện cũng chuyện trò xong xuôi, thương lượng sơ qua. Cuối cùng, Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc phát biểu trước khi bước vào bí cảnh Mặt Trăng.
Tông chủ của bí cảnh Mặt Trăng là một lão giả tiên phong đạo cốt. Đôi mắt của ông lóe sáng như sao trời, trên mặt luôn treo nụ cười mỉm đây thân thiết. Thoạt nhìn, Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc có vẻ rất hiên lành nhưng những người hiểu rõ tính ông đều biết ông vốn rất nóng tính, một lời không hợp thì sẽ bốc máu nóng ngay.
Cho nên, lúc này, ông chỉ ho một tiếng thôi thì tất cả tu sĩ của Đạo viện Bạch Lộc và chi nhánh Bạch Lộc đang đứng bên dưới lập tức câm như hến, nhìn thẳng lên không dám chớp mắt.
Tu sĩ của Đạo viện Phiêu Miễu và đạo viện Thánh Xuyên cũng kinh ngạc không thôi, bắt chước im lặng theo, Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn v'ê phía vị Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc kia, bên tai thì nghe rõ giọng nói già nua, trầm thấp của ông.
“Lão phu xin nhấn mạnh một tiếng nữa!”
“Mặc dù giữa bốn đạo viện chúng ta vẫn có xích mích với nhau nhưng đó là vì cạnh tranh khiến cho tất cả mọi người liên tục thúc đẩy nhau tiến về phía trước!”
“Nếu như có người hiểu lầm về quan hệ của bốn đạo viện, cho rằng lập trường của chúng ta là đấu đá sống chết thì đã sai rồi!”
“Đối nội, bốn đạo viện chúng ta giục nhau tiến bước, còn đối ngoại thì bốn đạo viện chúng ta chính là bốn mạch của một tông!”
“Cho nên, đoàn kết mới chính là cán bản để chúng ta tồn tại ở kỷ linh nguyên này. Còn các ngươi... dù là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng thế, tuyệt đối không được nội đấu, chém giết lẫn nhau!”
“Thực ra, các ngươi có quan hệ đồng môn với nhau, cho nên một khi có kẻ nổi sát tâm giết hại đồng môn thì sẽ bị bốn đạo viên liên thủ tiêu diệt. Các ngươi phải biết rằng, đối với những chuyện ảnh hưởng tới tình đoàn kết của bốn đạo viện thế này, dù là bất kỳ việc nào cũng không dễ dàng bỏ qua!!”
Lời của lão giả thuộc Đạo viện Bạch Lộc khiến cho học sinh của bốn đạo viện đều im lặng không nói gì, trong lòng lại giật mình không thôi.
Dù rằng những Chân Tức tăng năm hoặc đại viên mãn bọn họ đã biết về mối quan hệ của bốn đạo viện mà lão giả đã nói nhưng do được bồi dưỡng ở đạo viện riêng của mình nên họ không nhận thức sâu về nó được. Đây là Tân đầu tiên bọn họ nghe Tông chủ của bốn đạo viện nghiêm túc nói rõ ra như thế.
Điêu này có nghĩa là trong thời gian ở bí cảnh Mặt Trăng này, bọn họ tuyệt đối không thể để xảy ra việc nội đấu và giết hại lẫn nhau. Đối với họ mà nói thì đây chẳng khác gì giải quyết hơn phân nửa đề phòng và cảnh giác đối với nhau.
Dường như, cảm nhận được suy nghĩ của họ, Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc lại mỉm cười nói tiếp.
“Ta cho các ngươi thời gian một nén nhang để làm quen với nhau, sau đó bí cảnh sẽ mở ra!”
Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc nói xong thì không để ý tới họ nữa, chỉ phái người phát thẻ ngọc bảo mệnh ra.
Thẻ ngọc này có màu xanh biếc, trong suốt sáng ngời, Vương Bảo Nhạc cầm trong tay thử cảm nhận một phen thì phát hiện bên trong nó ẩn chứa một cỗ sức mạnh cộng minh cùng dòng xoáy ở trước mặt, dường như chỉ cần bóp nát nó thì có thể dẫn động một phần sức mạnh trận pháp.
Nghĩ đến tác dụng của thứ này, Vương Bảo Nhạc vội vàng cất nó cho thật kỹ.
Trong quá trình phát thẻ ngọc thì các học sinh của bốn đạo viện bắt đầu tiếp xúc làm quen với nhau nhiêu hơn sau màn xác minh quan hệ trước đó. Chẳng mấy chốc mà các học sinh của bốn đạo viện đã dần hòa nhập, chuyện trò làm quen với nhau.
Vương Bảo Nhạc thân là bách tử Liên bang, lại có tiếng tăm nên đương nhiên có không ít người muốn đến làm quen với hắn. Vương Bảo Nhạc cũng rất nhiệt tình với những tu sĩ chủ động thể hiện thiện ý với mình.
Trong lúc nói chuyện làm quen với nhau thì tất cả cũng trao đổi về tư liệu và tin tức về bí cảnh Mặt Tráng. Dần dà, có một người trong Đạo viện Thánh Xuyên đã thu hút sự chú ý và tò mò của Vương Bảo Nhạc.
Đó là một thanh niên có vẻ mặt bình tĩnh như không. Hắn chẳng phải bách tử Liên bang, trong quê hương Linh Tức Vương Bảo Nhạc cũng chưa từng thấy hắn nhưng số người vây quanh hắn lại đông nhất ở đây.
Ngay cả mấy mỹ nữ như Lý Di cũng không bằng hắn.
‘Đây là ai thế?5
Vương Bảo Nhạc tò mò nên vịn tay một tu sĩ vừa quen của Đạo viện Thánh Xuyên, thấp giọng hỏi thử.
“Là một học sinh cũ của đạo viện bọn ta, tên là Thạch Linh. Dù hắn không phải linh thể nhưng bẩm sinh lại có linh giác hơn hẳn người thường. Thậm chí, linh giác của hắn còn nhạy hơn cả linh cảm. Theo như Tông chủ của bọn ta nói thì khi vào bí cảnh Mặt Trăng tìm kiếm mảnh vỡ sẽ có điểm hơn hẳn người thường.”
Tu sĩ này nói với giọng điệu ghen tị, giải thích rõ ràng với Vương Bảo Nhạc.
“Lợi hại tới vậy sao?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, đang nghĩ xem có nên làm quen hay không thì Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc đã ho khan một tiếng kết thúc đợt phát thẻ ngọc khiến cho những người đang túm tụm làm quen với nhau đều im lặng lại nhìn về phía ông.
“Chắc hẳn các ngươi cũng đã hiểu rõ về việc Trúc Cơ rồi, cần có ít nhất hai mươi mảnh vỡ đặc thù thì mới được, còn cụ thể bao nhiêu thì chờ các ngươi vào đó tìm thấy mảnh vỡ đầu tiên thì sẽ tự cảm ứng được.”
“Cách tìm mảnh vỡ thì đơn giản lắm, chỉ cần vận chuyển công pháp căn bản nhất mà các ngươi từng học... cũng chính là Dưỡng Khí Quyết!”
“Bên trong bí cảnh Mặt Tráng khác với Trái Đất, phạm vi phát huy của linh khí giảm mạnh cho nên không phải nơi nào cũng có. Chỉ những nơi có mảnh vỡ thì mới có linh khí, cho nên lợi dụng cách luyện chế linh thạch, hấp thu linh khí xung quanh, từ đó cảm ứng mức độ nồng đậm của linh khí ở bên trong bí cảnh Mặt Tráng, tìm kiếm mảnh vơ có thể Trúc Cơ!”
Tông chủ của Đạo viện Bạch Lộc nói đến đây thì chợt dừng lại, ánh mắt đảo qua hơn một ngàn học sinh ở nơi này rồi mới mỉm cười.
‘Cuối cùng, chúc các ngươi may mắn!
‘Mở bí cảnh!”
Ông hất tay phải lên, cánh cổng truyền tống kia đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh, vừa nhanh chóng vận chuyển vừa phát ra ánh sáng chói lóa.
Vương Bảo Nhạc run lên, những người khác cũng khấp khởi mong chờ, hai mắt rực sáng không sao che giấu được. Ngay khi cổng truyền tống mở ra thì bọn họ nhanh chóng lao thẳng vào bên trong.
Vương Bảo Nhạc cũng xen lẫn trong đám người, thân thể nhảy vọt lên, trong mắt mang theo niêm khao khát mãnh liệt về Trúc Cơ, cùng bước vào dòng xoáy và mất hút cùng những người khác!
"filepos0005775433">

Bạn cần đăng nhập để bình luận