Tam Thốn nhân Gian

Chương 537 TIỂU ĐOAN MỘC, CHUYẾN PHÁT NHANH CỦA NGƯƠI TỚI RỒI ĐÂY

Chương 537 TIỂU ĐOAN MỘC, CHUYẾN PHÁT NHANH CỦA NGƯƠI TỚI RỒI ĐÂYChương 537 TIỂU ĐOAN MỘC, CHUYẾN PHÁT NHANH CỦA NGƯƠI TỚI RỒI ĐÂY
Trong lúc trái tim nhỏ bé của Vương Bảo Nhạc đập thình thịch thì hắn đột nhiên nghĩ tới việc thu thập lệnh bài của Thương Mang Đạo Cung nhất định là còn có tác dụng khác. Trước kia, hắn còn định hỏi thăm chị đẹp xem sao, nay vừa nhớ tới thì tranh thủ hỏi ngay trong đầu.
“Lệnh bài đại biểu cho quyền hạn, có rất nhiêu nơi chỉ đệ tử có có đủ quyền hạn nhất định mới có thể vào. Đợi có cơ hội thì ta giúp ngươi tìm thử ở trong này một phen để xem có thể tìm được đạo điệp thật sự của Thương Mang Đạo Cung hay không. Chỉ cần ghi tên lên đó thì ngươi sẽ biết cách sử dụng quyền hạn, thậm chí dùng nhờ quyền hạn từ lệnh bài của người khác cũng không phải là không được. Chắc ba tên đệ tử nội môn kia định làm như thế đấy, nhưng điêu kiện tiên quyết là tên của ngươi phải có trên đạo điệp mới được.”
Chị đẹp thản nhiên nói, điệu bộ như chỉ chút việc cỏn con ấy mà cũng làm phiên ta.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lại càng thèm hơn. Mặc dù chị đẹp không nói rõ nhưng hắn đã nghe ra đại khái. Lúc này, hắn lại lưu luyến quay đầu nhìn thi thể trong biển máu nọ. Khói xanh rốt cuộc cũng rời khỏi phạm vi này, khôi phục tốc độ cũ, chỉ trong nháy mắt đã đi xa. Nhưng thứ nó đưa đi chỉ là thân thể của Vương Bảo Nhạc, còn tâm trí của hắn thì vẫn
quấn quýt bên thi thể trị giá hai mươi vạn chiến công nọ, mãi không chịu quay về.
Dù qua tận mấy ngày sau, khi khói xanh ngày càng nhạt dần, cuối cùng tiêu tán ngay tại biên giới ở gần thân kiếm và chuôi kiếm, thân ảnh của ba người cuối cùng cũng đáp xuống một ngọn núi không có cấm chế thì Vương Bảo Nhạc vẫn còn lưu luyến quay đầu nhìn về phía xa, trên mặt đầy vẻ xoắn xuýt và không nỡ.
“Chúng ta... Quay về rồi...”
Trác Nhất Phàm thở phào một hơi, cảm thấy chuyến đi lần này trải qua biết bao sóng gió không tưởng, nếu ai mà bị yếu tim thì chắc đã bị dọa chết trên đường mất rồi.
Triệu Nhã Mộng cũng hít sâu một hơi nhưng trong mắt lại đầy vẻ hưng phấn, rõ ràng thu hoạch của cô lần này không nhỏ chút nào. Nhất là Phi Tiên Đài cuối cùng, trải qua mấy ngày cảm ngộ, mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ lắm nhưng ít nhiêu gì cũng có chút gợi ý.
Chỉ có riêng Vương Bảo Nhạc là vẫn còn ngoái đầu nhìn lại phía sau, trong mắt dần lộ ra vẻ quyết đoán.
“Ta quyết định rồi, chờ tu vi của ta cao hơn một chút thì phải đi lấy tấm lệnh bài trưởng lão kia. Ta đã nhớ rõ đường đi rồi!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng lên tiếng, vừa nói xong thì Trác Nhất Phàm kính nể ra mặt, vỗ vai hắn vài cái.
“Bảo Nhạc, ngươi đã hết lối về trên hành trình tự tìm đường chết rồi!”
Ngay cả Triệu Nhã Mộng nhìn Vương Bảo Nhạc xong cũng phải lắc đàu ngao ngán. Thấy phản ứng của hai người bọn họ như thế, Vương Bảo Nhạc cũng thở dài. Hắn biết rõ việc lấy được lệnh bài trưởng lão kia có vẻ bất khả thi, nhưng trong lòng hắn vẫn ngứa ngáy như bị mèo cào, làm sao cũng không bình tĩnh lại được, trên đường quay về vẫn còn ngơ ngẩn, thất thần.
May mà nơi này đã gần với biên giới, ba người ngẩng đầu lên là có thể thấy được tằng phòng hộ khổng ĩô ở phía xa. Nơi này cũng không nguy hiểm gì nhiêu nên ba người nhanh chóng bay xuyên qua tầng phòng hộ, rời khỏi thân kiếm để bước vào khu vực chuôi kiếm.
Một cơn gió có thể xem là mát so với bên trong khu vực thân kiếm thổi tới, Vương Bảo Nhạc cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần, miễn cưỡng dàn khát vọng đối với không gian trữ vật trên thi thể trưởng lão kia xuống. Sau khi trải qua năm lần truyền tống cùng Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, cuối cùng cả ba cũng quay về phạm vi Thương Mang Đạo Cung.
Thông qua thẻ ngọc cục vực linh võng của bách tử Liên bang, ba người biết rõ từ khi mình rời đi đến nay đã qua non nửa nám. Đối với tu sĩ mà nói thì thời gian này không tính là lâu, nhất là người vào thân kiếm làm nhiệm vụ lâu hơn bọn họ cũng có, chẳng qua đối với ba người mà nói thì kinh nghiệm trong nửa nám này vô cùng phong phú.
Thậm chí, nói ra có khi lại chẳng ai tin, mà bọn họ cũng không ngốc đến mức đi nói lung tung khắp nơi. Thế nên, sau khi quay về Thương Mang Đạo Cung, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều Lân lượt rời đi, thu hoạch của họ Lân này rất lớn, cần bế quan để tiêu hóa một phen.
Vương Bảo Nhạc bên này rốt cuộc cũng có thể dằn hẳn khát vọng đối với chiến công trưởng lão xuống. Hắn đi thằng tới Thương Mang Đạo Cung, sau khi lên núi, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi đổi lệnh bài để lấy chiến công.
Bởi vì thu hoạch quá lớn, khó tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của người khác, nhưng lệnh bài hạch tâm trong tay thế này, dù làm kiểu gì cũng khó mà an phận được, Vương Bảo Nhạc không buồn nghĩ nhiêu nữa, cứ đi thẳng đến tấm bia đá nhiệm vụ.
Dường như lúc nào trong này cũng có cả đống người tụ tập, lui tới nhộn nhịp. Sự có mặt của Vương Bảo Nhạc cũng không khiến người ta chú ý nhiêu, sau khi tới gằn, hắn đang định đổi thì đám người vốn đang đen nghẹt xung quanh đột nhiên vơi đi phân nửa khiến xung quanh an tĩnh hơn hẳn.
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác quay đầu nhìn lại thì thấy cả đám người đều nín thở, nhìn một đạo thân ảnh đang đi tới từ phía xa.
Đó là một thanh niên với thân thể cao lớn khôi ngô và mái tóc dài màu đen, người mặc đạo bào đỏ rực đại biểu cho thân phận đệ tử thân truyền của Thương Mang Đạo Cung. Toàn thân trên dưới đều phát ra từng đợt khí tức lạnh lùng, nhất là ánh mắt của hắn, giống như không có bất kỳ tâm tình nào khiến cho dung nhan vốn tuấn lãng của hắn thoạt nhìn lại như một hầm băng.
Không có cuồng ngạo, không có khinh miệt, không có chút dao động khí tức nào, hắn cứ từng bước đi tới. Những người xung quanh hắn đều lần lượt lùi lại nhường đường, cung kính cúi đầu bái kiến chứ không dám nhìn vào mắt của hắn!
“Là Độc Cô Lâm sư huynh!”
“Đệ nhất thân truyền dưới trướng Diệt Liệt Tử trưởng lão!”
“Nghe nói hắn quanh năm đều ở trong thân kiếm, độc lai độc vãng...”
Xung quanh vang lên đủ tiếng bàn tán, Vương Bảo Nhạc cũng dần nheo mắt lại. Có lẽ người khác nhìn vào chỉ thấy trên người kẻ này lạnh lùng, nhưng trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc, trên người Độc Cô Lâm -đệ nhất thân truyền dưới trướng Diệt Liệt Tử này lại chất đầy oán khí. Những oán khí này không phải do hắn sinh ra mà chỉ quấn quanh bên ngoài cơ thể hắn, giống như khí thế được hình thành trong giết chóc.
“Sát khí mạnh thật!”
Vương Bảo Nhạc vẫn bình tĩnh như thường. Hắn ở Thương Mang Đạo Cung này đã gần một năm, cũng nghe nói về ngũ đại thiên kiêu của Thương Mang Đạo Cung từ chỗ Vân Phiêu Tử và cục vực linh võng của bách tử Liên bang.
Ngũ đại thiên kiêu này đều là đệ tử thân truyền của ba vị trưởng lão Phùng Thu Nhiên, Diệt Liệt Tử và Du Nhiên. Trong đó, Độc Cô Lâm này là thân truyền của Diệt Liệt Tử, bốn người còn lại có hai vị là thân truyền của Phùng Thu Nhiên, hai vị là đệ tử thân truyền của Du Nhiên đạo nhân.
Tu vi của nám người đều là Kết Đan đại viên mãn, tư chất không gì sánh bằng, mặc dù rất ít khi xuất hiện trong Thương Mang Đạo Cung nhưng mỗi Lân họ xuất hiện đều thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lúc này, trong sự kính sợ của mọi người, Độc Cô Lâm bình tĩnh đi tới trước tấm bia đá. Hắn vừa phất tay một cái thì đã lấy ra một lượng lớn lệnh bài thân phận, bắt đầu giao nhận nhiệm vụ. Trong nháy mắt, tấm bia đá khổng lồ này đã phát ra ánh sáng chói lóa, rõ ràng số lượng lệnh bài do thanh niên này lẫy ra quá nhiêu khiến tấm bia đá cũng phải tính toán một phen.
số lệnh bài thân phận này vừa được lấy ra thì xung quanh lại ồ lên, thi nhau bàn tán. Vương Bảo Nhạc cũng phải ghé mắt nhìn sang, trong lòng thoáng giật mình. Tuy Độc Cô Lâm không lấy ra lệnh bài đệ tử hạch tâm, nhưng lệnh bài nội môn lại có tròn mười ba tấm, hơn trăm lệnh bài ngoại môn, số lượng vô cùng kinh người.
Dù không bằng Vương Bảo Nhạc, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ trong thân kiếm nguy hiểm cỡ nào, có thể lấy được từng này chứng tỏ Độc Cô Lâm cũng đã xâm nhập vào cấm chế tương ứng. Điêu này khiến lòng Vương Bảo Nhạc cảnh giác hơn hẳn, đồng thời cũng lập tức bỏ suy nghĩ đổi điểm chiến công qua một bên. Dù sao thì loại ganh đua so sánh làm bẽ mặt nhau khi không xích mích gì thế này thật sự rất vô nghĩa.
Đồng thời, hắn cũng chú ý tới, sau khi vượt qua số lượng nhất định thì tấm bia đã sẽ sáng lên, tuy khó tránh khỏi việc bị người ta để ý nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn định chia ra đổi thì hơn.
Thế nên, sau khi Độc Cô Lâm rời đi, Vương Bảo Nhạc lại đi dạo trong Thương Mang Đạo Cung này hồi lâu, sau đó mới quay lại chỗ tấm bia đá để đổi riêng lẻ từng đợt. Cuối cùng, sau khi đổi xong lệnh bài hạch tâm, tấm bia đá phát sáng khiến mọi người xung quanh giật mình ồ lên.
“Vừa rồi có người đổi được rất nhiêu chiến công, dựa vào độ sáng của bia đá thì e là ít nhất cũng phải hơn một vạn ấy chứ!”
“Ai mà mạnh tay thế?”
Vương Bảo Nhạc rón rén đứng đó, sau hồi lâu cũng không ai phát hiện là hắn đổi nên trong tiếng bàn tán rôm rả xung quanh, Vương Bảo Nhạc lại đợi thêm một lúc rồi ra vẻ giật mình, hồi lâu sau mới lắc đầu rời đi.
Vương Bảo Nhạc vừa hài lòng lại kích động không thôi. Hắn nhìn điểm chiến công của mình sau khi đổi điểm xong thì lỗ chân lông toàn thân như giãn ra, cực kì thích chí.
Nay chiến công của hắn đã hơn bốn vạn!
Số lượng cỡ này, dù là đối với tu sĩ Nguyên Anh thì cũng không hề ít. Dù sao thì điểm chiến công của Thương Mang Đạo Cung cũng vô cùng quý giá, ngoại trừ đổi bằng lệnh bài thân phận ra thì những nhiệm vụ khác đều cho rất ít, hơn nữa chiến công cũng sẽ liên tục tiêu hao trong quá trình tu hành.
Nay cầm chiến công, Vương Bảo Nhạc lập tức hớn hở chạy tới Thương Mang pháp các. Sau khi trầm ngâm, hắn đổi một hơi mười lăm bộ công pháp một ngàn chiến công, đồng thời trong lòng lại thấy tiếc nuối. Dù hắn đã lấy được rất nhiêu truyền thừa ở vùng đất truyền thừa Vạn Pháp Chi Nhãn, tất cả đều in sâu trong tinh thần của hắn, nhưng với tu vi của hắn thì vẫn không thể nào tách ra rồi khắc lên thẻ ngọc được nên khó mà truyền thụ ra ngoài.
về phần công pháp lấy được từ động phủ nọ, bởi vì Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đều tu luyện, do tư tâm nên Vương Bảo Nhạc sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, hắn vẫn quyết định dùng đổi làm chính.
“Dù sao thì bây giờ mình cũng là người có tiên, không phải chỉ hơn một vạn chiến công thôi à, việc nhỏ như con thỏ. Huống hồ gì, đám linh chu của mình vẫn có thể đổi được không ít chiến công nửa năm trước Vân Phiêu Tử đã nói sắp ổn thỏa rồi, lát nữa lại liên lạc với hắn, chắc là cũng thu hoạch được không ít ấy chứ.” Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ dù sao mình cũng có tiên nên không nhăn mày lấy một cái, sau khi cầm lấy mười lăm bộ công pháp thì lại đi thẳng tới truyền tống trận.
“Tiểu Đoan Mộc à, chuyển phát nhanh của ngươi tới rồi đây!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn, cảm giác khoảng cách của mình tới chức Tổng thống Liên bang đã ngắn chỉ trong tầm tay rồi.
"filepos0011689008">

Bạn cần đăng nhập để bình luận