Tam Thốn nhân Gian

Chương 843

Chương 843Chương 843
KHÔNG BIẾT TRƯỢNG CAO BAO NHIÊU
Lão giả mặc đế bào nhìn ba người kia với khuôn mặt đáng chát, sâu trong đáy mắt là vẻ sợ hãi từ tận linh hồn, không hề giống giả bộ chút nào cả.
Nhưng có lẽ do Vương Bảo Nhạc đã xem “tự truyện quan lớn” nhiêu quá nên hắn cảm thấy không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được, những người càng giống lão giả này thì càng dễ lật mặt.
"Dựa vào quần áo và cách nói chuyện của ông ta, có thể thấy được lão giả này chính là hoàng đế của văn minh Thăn Mục."
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, tiếp tục quan sát.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc quan sát, vị hoàng đế kia vừa dứt lời thì sắc mặt của ba lão giả áo tím ở bên cạnh đều trở nên vô cùng khó coi. Vị vừa mới mở miệng lập tức lạnh lùng nhìn về phía hoàng đế văn minh Thần Mục. Ngay lúc ông ta muốn nói gì đó thì vị tu sĩ Linh Tiên đang đứng ở trong nhóm người không phải hoàng tộc bỗng phá lên cười.
"Hạc Vân Tử đạo hữu, hình như vị hoàng huynh này của ngươi, cũng tức là hoàng đế đời này của văn minh Thần Mục... không chịu phối hợp lắm thì phải."
"Tử La đạo hữu đừng nóng vội!"
Lão giả áo bào tím được vị tu sĩ Linh Tiên gọi là Hạc Vân Tử kia nghe vậy thì xoay người lại ôm quyền với hắn ta, sau đó lại quay về nhìn hoàng đế ván minh Thần Mục với ánh mắt chứa đầy sát cơ.
"Hoàng huynh, đừng ôm ảo tưởng viển vông, cũng đừng thử giới hạn của ta nữa. Bọn ta làm như vậy cũng là vì muốn khiến
cho hoàng tộc Thần Mục trở nên huy hoàng mà thôi, ngươi nhìn thái độ của tất cả đệ tử hoàng tộc xem, đây là chuyện nhất định phải làm!”
"Hạc Vân Tử, ngươi hiểu lầm trẫm rồi. Ta thật sự không còn cách nào cả, dĩ nhiên ta biết gần như mọi đệ tử hoàng tộc đều ủng hộ chuyện các ngươi hợp tác với ván minh Tử Kim. Tuy rằng ta không đồng ý với chuyện này, nhưng ta biết ngoài cái danh hoàng đế ra thì bản thân cũng không có tư cách gì để phản đối cả.”
Hoàng đế văn minh Thần Mục nhăn nhó nhìn v'ê phía vị Hạc Vân Tử kia.
"Hoàng huynh hiểu là được rồi, chỉ cần mở mộ tổ thì sẽ có thể hoàn toàn mở cánh cửa Thần Mục ra. Đến lúc đó, dựa theo minh ước giữa chúng ta và văn minh Tử Kim, bọn họ sẽ giáng lâm tiêu diệt tam đại tông môn, khôi phục thời đại huy hoàng của hoàng tộc Thần Mục chúng ta. Chẳng lẽ hoàng huynh không muốn hoàng tộc Thần Mục chúng ta quật khởi một lần nữa sao!"
Hạc Vân Tử nhìn chằm chằm vào hoàng đế, gằn từng chữ một, đồng thời ánh mắt của ông cũng trở nên vô cùng điên cuồng.
"Quật khởi ư...”
Hoàng đế Thần Mục lại cười khổ, ánh mắt ông không có chút hy vọng hay phấn khởi gì cả. Sau khi im lặng một lúc, ông bèn thở dài, đoạn nói tiếp.
"Trẫm cũng muốn khôi phục lại sự huy hoàng của hoàng tộc, nhưng mượn nhờ ngoại lực thì khác gì dẫn sói vào nhà chứ. Cho dù có thành công thì ván minh Thần Mục có còn là ván minh Thần Mục không? Hơn nữa, với sự lớn mạnh của ván minh Tử Kim, cả ta và ngươi đều hiểu rõ lý do tại sao bọn họ lại muốn liên minh với chúng ta mà!”
"Cho dù là vậy cũng không có nghĩa là trẫm không cố gắng giúp ngươi. Hạc Vân Tử, hay là ta nhường vị trí hoàng đế cho ngươi vậy. Ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng nồng độ huyết mạch của ta không đủ, ta
cũng hết cách thật rồi."
Nói xong câu cuối, lão hoàng đế như chực khóc, Vương Bảo Nhạc đứng đó không xa thấy được cảnh này thì trong lòng bắt đầu dậy sóng.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy hình như bản thân vừa nghe được một tin động trời, hắn lập tức đoán ra được có lẽ nhóm người mặc áo bào bảy sắc kia chính là người của văn minh Tử Kim.
Ngoài ra Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy không thể nhìn thấu được lão hoàng đế này, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, hắn cho rằng lão giả này nhất định có vấn đề.
Hiển nhiên không chỉ Vương Bảo Nhạc mà vị Hạc Vân Tử kia cũng nghĩ như vậy, ông nhìn chằm chàm vào lão hoàng đế, sát cơ trong mắt lại trở nên vô cùng mãnh liệt.
"Hoàng huynh, tuy rằng bấy lâu nay ngươi có vẻ hồ đồ, nhưng ta tin rằng tâm cơ của
ngươi nhất định còn sâu hơn bọn ta. Ta cho ngươi thời gian ba giây, nếu như ngươi còn không chịu mở cửa ra thì đừng trách bọn ta vô tình!"
Khi Hạc Vân Tử nói ra bốn chữ cuối cùng thì giọng nói lập tức trở nên điên cuồng. Ông ta từ từ giơ tay phải lên, sấm sét ở xung quanh trở nên cuồn cuộn, sau đó nhanh chóng hình thành một bàn tay khổng lồ ngay trên đỉnh đầu của ông ta.
"Một!"
"Trẫm nói thật mà..."
"Hai!"
"Trời ạ, tại sao ngươi lại không tin ta chứ!!"
"Ba!!"
Khuôn mặt của Hạc Vân Tử nổi đầy gân xanh, ông ta hét lớn một tiếng, tay phải toan hạ xuống.
'Ta mở, ta mở!!
sắc mặt lão hoàng đế tái mét, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. ông ta tranh thủ hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy đến trước pho tượng. Dù mũ vua trên đầu rơi xuống cũng không rảnh để ý tới, vẻ mặt mếu máo, ông run rẩy cắn nát ngón tay đã chi chít vết thương của mình, vận chuyển tu vi nặn máu ra rồi vẩy về phía mắt của pho tượng.
"Mở ra cho trẫm!!"
Pho tượng rung nhẹ, nhưng cũng chỉ run nhẹ mà thôi, sau đó chẳng còn thay đổi nào nữa...
Hạc Vân Tử và hai lão giả bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhất là Hạc Vân Tử, ông giận quá hóa cười, sát cơ trong mắt bùng nổ. ông ta hạ tay phải xuống, bàn tay khổng lồ kia lập tức bay thẳng đến chỗ lão hoàng đế.
Khí thế như cầu vồng, sát cơ cuồn cuộn, gió lốc nổi lên khắp nơi. Lúc bàn tay kia sắp hạ xuống, lão hoàng đế kêu thảm một tiếng,
nước mắt tuôn ào ào, quỳ phịch xuống trước pho tượng mà gào lên.
"Lão tổ ơi là lão tổ, nếu ngài có linh thiêng thì hãy mở mắt ra đi. Ta van xin ngài, hãy mở cánh cửa này ra đi... Ta... Ta..."
Lúc ông ta đang nói thì một cảm giác sợ hãi bỗng ập đến, lão hoàng để run lên bần bật, đũng quần ướt nhẹp... Sau đó mặt của lão hoàng đế thoáng cái đã đần thối ra. ông cúi đầu nhìn xuống, cười thảm một tiếng, không ngờ lại ngồi đó khóc toáng lên.
Tiếng khóc thê thảm đến mức khiến người khác phải mủi lòng.
Vương Bảo Nhạc thấy cảnh này thì lập tức ngẩn ra, con mắt trừng to như sắp rớt tới nơi. Sau khi quan sát lão hoàng đế kia thật kĩ, hắn lại hít sâu một hơi, thầm nghĩ người này một là đã luyện kỹ năng diễn kịch đến cảnh giới cao nhất, hai là... ông ta thật sự đã bị hiểu Lâm.
Hạc Vân Tử cũng phải ngớ người ra, ông cũng bất đắc dĩ nhìn sang lão hoàng đế đang gào khóc. Sau đó lại xoay người nhìn về phía nhóm tu sĩ văn minh Tử Kim kia.
"Khiến Tử La đạo hữu chê cười rồi."
Vị tu sĩ Linh Tiên tên Tử La trong nhóm người ván minh Tử Kim kia nghe vậy thì mỉm cười, ánh mắt lóe sáng. Sau khi đưa mắt nhìn quanh, hắn ta lại quay sang lạnh giọng nói với Hạc Vân Tử.
"Không sao, lãn này bản tọa đến chính là để xử lý chuyện này. Nếu như nồng độ huyết mạch của hoàng đế các ngươi không đủ, vậy thì... Tập hợp huyết mạch của tất cả đệ tử hoàng tộc ở đây vào một người, như thế có lẽ sẽ đủ."
"Bản tọa được lão tổ ban cho một món pháp bảo. Nó có thể thiêu đốt huyết mạch của những người đứng trong một khu vực nhất định. Lúc này huyết mạch sẽ được kích hoạt hoàn toàn, sau đó lại hợp sức mở ra thì nhất định sẽ thành công!"
Vị tu sĩ Linh Tiên này vừa nói vừa giơ tay phải lên, lúc này lại có một ngọn đèn bằng đồng xanh chưa được châm lửa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn vung tay lên, ném ngọn đèn này qua cho Hạc Vân Tử.
"Hạc Vân Tử, ngươi hãy toàn lực vận chuyển tu vi để thắp ngọn đèn này lên. Như vậy huyết mạch đệ tử hoàng tộc ở đây sẽ có thể bắt đầu thiêu đốt!"
Ngọn đèn này vừa xuất hiện thì lập tức có một luồng khí tức tang thương tỏa ra. Dường như nhìn thấy nó sẽ thấy được thời gian đang trôi đi. Hạc Vân Tử đón lấy, toàn thân lập tức chấn động, huyết dịch toàn thân lập tức bùng nổ. Tu vi của ông cũng bắt đầu mất khống chế mà bị kích hoạt trong nháy mắt.
Thậm chí hư ảnh Thẫn Mục sau lưng ông ta cũng bị hút vào trong ngọn đèn bằng đồng xanh kia. Sau khi hấp thu xong, bấc đèn đột nhiên xuất hiện tia lửa, chỉ thoáng
cái đã ngày càng sáng hơn. “Phụt” một tiếng, bấc đèn đã hoàn toàn được thắp cháy!
Ngay khi vừa cháy lên, ánh lửa từ bấc đèn lập tức khuếch tán ra khắp nơi. Sau khi bao phủ toàn bộ nơi đây, tất cả đệ tử hoàng tộc lập tức biến sắc. Toàn thân của họ chấn động, mi tâm bắt đầu xuất hiện ấn ký hình con mắt, máu và tu vi trong cơ thể của họ giống như bị thứ gì đó dẫn dắt mà xông thẳng lên đỉnh đầu.
Người đứng mũi chịu sào chính là vị Hạc Vân Tử này. Trong nháy mắt, đầu của ông trực tiếp xuất hiện ánh sáng đỏ chiếu cao hơn năm trượng, trông vô cùng kinh người. Hai lão giả ở bên cạnh cũng như vậy, chẳng qua độ cao của ánh sáng hơi thấp, chỉ hơn bốn trượng mà thôi.
Như vậy cũng đã bất phàm lắm rồi, những đệ tử hoàng tộc ở xung quanh ai cũng run rẩy liên hồi. Tuy rằng bọn họ cũng xuất hiện ánh sáng đỏ nhưng lại cao thấp không
đều, cao thì cỡ ba trượng, thấp thì chỉ có mấy tấc. Vương Bảo Nhạc cũng lập tức biến sắc, Yểm Mục Quyết trong cơ thể hắn tự động vận chuyển, ý chí bị trấn áp trong Yểm Mục Quyết đột nhiên bộc phát như muốn xông ra ngoài.
"Thôi chết!”
Vương Bảo Nhạc biến sắc.
Lúc Vương Bảo Nhạc đang trấn áp ý chí trong người thì có một luồng sáng cao nhất vọt lên giữa đống cột sáng... Chính là của lão hoàng đế vẫn còn đang gào khóc kia. Không ngờ ánh sáng đỏ trên đâu ông ta lại cao tới ba mươi trượng, ánh mắt của mọi người đều bị nó thu hút.
Thấy hiệu quả tốt như vậy, Hạc Vân Tử lập tức cười lớn, nói với lão hoàng đế.
"Bây giờ chúng ta có thể...”
Ông vừa nói tới đây thì trời đất đột nhiên biến động, gió mây cuốn ngược, tiếng nổ vang khắp trời đất. Có một luồng sáng đỏ
lập tức xông lên tận trời, lan tràn khắp nơi, che lấp bầu trời, bao trùm cả mặt đất!!
Không chỉ Hạc Vân Tử mà cả hai lão giả áo tím ở bên cạnh ông ta, lão hoàng đế, tất cả đệ tử hoàng tộc ở xung quanh, thậm chí ngay cả những tu sĩ của văn minh Tử Kim đều phải giật mình. Lúc bọn họ nghiêng đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì thấy được... Một luồng sáng đỏ kinh thiên động địa phóng lên tận trời từ đỉnh đầu của Vương Bảo Nhạc!!
Độ cao này... Đã không thể dùng trượng để miêu tả nữa, luồng sáng này... Chiếu lên trên mấy vạn trượng, nối liền với bầu trời... Hoàn toàn không biết cao bao nhiêu.
"Cái quái gì..."
Hạc Vân Tử trợn mắt há mồm, trong đầu nổ vang, kinh ngạc bật thốt.
"filepos0018007123">

Bạn cần đăng nhập để bình luận