Tam Thốn nhân Gian

Chương 708

Chương 708Chương 708
KHỐNG THI
Dùng hạt sen khống chế Dạ Tiên vương, năm đó trong trận chiến ở bí cảnh Mặt Tráng, Vương Bảo Nhạc đã từng vô tình thử một lần, coi như gián tiếp khống chế Dạ Tiên vương tiêu diệt đệ tử Trần Tuệ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Cho đến bây giờ, trong Liên bang vẫn có rất nhiêu suy đoán về chuyện này, cũng có người cảm thấy có liên quan đến Vương Bảo Nhạc, nhưng lại không có bẩt cứ bàng chứng nào. Điêu quan trọng nhất là, Vương Bảo Nhạc năm đó không nổi bật được như hiện tại.
Đó coi như là Lân đầu tiên Vương Bảo Nhạc điêu khiển thành công, còn Lân thứ hai là đợt thăm dò cách đây không lâu. Hai Lân đó đã giúp hắn nắm chắc cách dùng hạt sen khống chế Dạ Tiên vương.
vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, sau khi đến chiến trường, vào lúc mấu chốt mới dùng đến hạt sen, khiến chiến trường Sao Kim xuất hiện thay đổi có lợi với Liên bang, nhưng bây giờ... có vẻ như đã không kịp nữa.
Vì thế, sau khi cân nhắc, Vương Bảo Nhạc không lập tức lựa chọn khống chế Dạ Tiên Vương, hạt sen giữa không trung nứt ra, hai mắt của Dạ Tiên vương chớp động, chẳng mấy chốc một tiếng kêu gào bỗng vang lên từ nơi Dạ Tiên vương ngủ say, oanh động cả Mặt Tráng.
Cho dù là Mặt Tráng có động lực hỗ trợ cũng rung chuyển chứ đừng nói tới các tu sĩ trên Mặt Tráng. Trong khoảnh khắc này, tâm thần của tất cả mọi người đều bị chấn động mạnh.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, mặt đất lại tiếp tục rung lên. Trong hang động nơi Dạ Tiên Vương đang ngủ say, một bàn tay giăng kín những ấn ký màu xanh đột nhiên vươn ra, đè lên mép rồi bật dậy. Trong khi
mặt đất đang sụp đổ, cơ thể to lớn của Dạ Tiên vương bay ra khỏi hang động, lao thẳng về phía trời xanh.
Đáng tiếc, chưa bay được bao xa, những chiếc xích buộc trên người hắn nhanh chóng bị kéo căng. Dưới tác dụng của lực phản hấp dẫn, cơ thể của Dạ Tiên vương khựng lại trong không trung. Sau khi bị cưỡng chế dừng lại, hai mắt của hắn đỏ ngầu, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu gào cuồng bạo.
Tiếng gào thét này hóa thành nhiêu đợt sóng, vang vọng khắp tám phương. Trong trạm chỉ huy ở giữa không trung, âm thanh trầm thẩp đó rơi vào tai tất cả những tu sĩ bị cảnh tượng này làm chấn động.
“Nghe lệnh của ta, thay đổi phân bố động lực, lấy mặt sau của Mặt Trăng làm chính, chuẩn bị đẩy!”
Tiếng hít khí vang lên trong đám đông tu sĩ trên Mặt Trăng. Bọn họ đã đoán được kế hoạch của Vương Bảo Nhạc, lúc này tâm
thẫn quay cuồng, trong cơn hoảng sợ khó tránh được mà xì xào.
“Muốn để Dạ Tiên vương kéo Mặt Tráng đi ư?!”
“Không ngờ vương Thành chủ có thể tác động đến Dạ Tiên vương!”
Trong tiếng kêu gào này, Vương Bảo Nhạc không hề chần chừ mà bóp nát hạt sen thứ hai trong phệ chủng, mượn hạt sen để truýên mệnh lệnh cho Dạ Tiên Vương.
Trong cảm nhận của Vương Bảo Nhạc, khi mệnh lệnh được đưa ra, xét ờ một mức độ nào đó, dường như hắn đã trở thành Dạ Tiên vương.
Trên thực tế, chỉ lệnh chính là suy nghĩ trong đầu của hắn. Gần như ngay khi mệnh lệnh này được truýên đi, cơ thể của Dạ Tiên Vương đang gào thét chấn động, trong đôi mắt đỏ ngẫu lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Tia sáng này giống như ánh mắt, đó là... ánh mắt của Vương Bảo Nhạc!
Ngay khi ánh mắt đó xuất hiện, Dạ Tiên Vương bỗng xoay người lại, hét lớn rồi bùng phát hết tốc độ, bay nhanh lên bầu trời. Sức mạnh của hắn lớn bao nhiêu, sức mạnh xiềng xích truyền tới lớn bấy nhiêu, sức mạnh truyền đến Mặt Tráng cũng như vậy.
Cũng trong giờ phút này, dưới mệnh lệnh của Vương Bảo Nhạc, Mặt Trăng hoàn tất cài đặt động lực các hướng, dốc toàn lực đẩy, lại có thêm Dạ Tiên vương kéo, tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng trên Mặt Tráng. Mặt đất rung chuyển xuất hiện vết nứt, dường như cả Mặt Trăng đều sắp bị chia năm xẻ bảy, tốc độ của pháo đài Mặt Tráng bỗng bạo phát.
Vượt qua tốc độ cũ nhiều 1'ân, Mặt Trăng điên cuồng lao đi như mặc sức tung hoành trên bầu trời.
Từ xa nhìn lại, dường như Dạ Tiên Vương hóa thân thành một xác rồng, trong khi xiềng xích thì tựa dây cương, kéo lấy Mặt Tráng... lao nhanh trong không trung.
Tốc độ cực nhanh, vượt qua cực hạn mà Thông Thần đạt được, gần đạt tới Linh Tiên, mà tất cả cái giá phải trả là từng hạt sen của Vương Bảo Nhạc bị bóp nát.
Đển cả người trên Mặt Trăng cũng cảm ứng được, nhưng tầm nhìn hạn chế, khó nhìn thấy toàn cảnh. Tuy nhiên, điêu này không ảnh hưởng tới sự sợ hãi do bọn họ tưởng tượng ra. Thậm chí, trong đầu của mỗi người đều hiện lên cảnh này, sự chấn động mà cảnh tượng đó mang lại đủ để khắc sâu trong ký ức của họ suốt kiếp này.
Ánh mắt của những người trên Mặt Tráng khi nhìn kẻ làm được tất cả những điêu này như Vương Bảo Nhạc thêm phần kính sợ và bí ẩn.
Do tiếng kêu gào và lôi kéo Mặt Trăng của Dạ Tiên vương, trên bâu trời không ngừng sinh ra dao động, khuếch tán ra xung quanh. Dường như cả bầu trời đều trở thành mặt nước, lộ trình bốn ngày Trái Đất ban đầu cũng bị rút ngắn lại còn một ngày.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, nhưng đối với các tu sĩ của Liên bang trên chiến trường Sao Kim, đây lại là một ngày dài đẳng đẵng tràn ngập khổ sở. Phòng tuyển thứ chín đã sụp đổ một ngày trước, phòng tuyến thứ tám, thứ bảy thậm chí thứ nám đều liên tục bị đại quân đạo cung ùn ùn xuất hiện đánh tan.
Chiến cục đã xuất hiện thế bất lợi với Liên bang, cho dù có bom Phản Linh, chuẩn bị nhiêu thứ nhưng khó có thể nghịch chuyển thế cục trận chiến, Liên bang chỉ có thể phòng thủ, đợi kểt cục thua cuộc xuất hiện.
Hôm nay, dường như phần lớn pháp khí trên Sao Kim đều không thể khởi động lại nữa, đa số trận pháp mất đi công hiệu, tử thương thê thảm. Tuy rằng đạo cung cũng trả giá vì chuyện này nhưng sĩ khí của Liên bang lại từ từ xuống thấp theo cục diện cuộc chiến.
Mọi người đều đang đợi, không phải đợi Vương Bảo Nhạc tới mà là đợi Đoan Mộc Tước ra lệnh cho nổ Sao Kim. Đây mới là
điểm mấu chốt của trận chiến, chỉ có điêu... mệnh lệnh cho nổ Sao Kim mãi vẫn không được hạ xuống.
Không phải Đoan Mộc Tước không hạ lệnh mà là hắn không thể làm thế được, bởi vì... giao chiến đến nay, số lượng tu sĩ xuất hiện đã vượt quá con số ba trám nghìn, chiến hạm nhiều không đếm xuể, tu sĩ Thông Thần, kể cả Diệt Liệt Tử cũng có đến nám sáu người. Thậm chí, xét trên một góc độ nào đó, có thể nói, bọn họ đã bao vây lấy Sao Kim, nhưng... Du Nhiên Đạo Nhân thì vẫn chưa xuất hiện.
Du Nhiên không xuất hiện, không đến thời khắc cuối cùng, Đoan Mộc Tước tuyệt đối không thể hạ lệnh tự nổ, bởi vì ông nhớ rất rõ, trong trận chiến ở Sao Thủy, sau khi tự nổ, chiến hạm khủng bố của Du Nhiên Đạo Nhân đã trấn áp toàn bộ.
“Tiếp tục đợi, đợi cho đển khi Du Nhiên Đạo Nhân xuất hiện, khi chúng ta phát động trận pháp hệ Mặt Trời kiêm chế hắn cũng chính là lúc Sao Kim tự nổ!”
Đoan Mộc Tước nhìn chăm chú vào màn ảnh chiến trường, nhìn thế cục chiến tranh trong đó, hai mắt của ông đỏ hồng, tinh thần sụp đổ đến cùng cực.
Trong sự chờ đợi này, phòng tuyến thứ tư sụp đổ, hình chiếu của Phùng Thu Nhiên đã bị chia thành năm phàn, dốc toàn lực ngán cản năm vị Thông Thần của tộc Vị Ương. Cho dù vết thương của Phùng Thu nhiên khỏi hẳn điêu này vẫn là quá miễn cưỡng, chỉ có đổi thành kiêm chế khiến cho những tu sĩ Thông Thần này khó mà thi triển toàn bộ thủ đoạn.
Vốn dĩ tu sĩ Nguyên Anh của đạo cung chiếm ưu thế nhất, nhưng Liên bang đã có phương án đối phó từ lâu. Mỗi một Kết Đan của đội tiên phong đều phóng ra một bom Phản Linh, điêu này cũng khiến cho Nguyên Anh của đạo cung vô cùng đau đầu. Trong cơn chém giết, đội cứu viện của đám người Triệu Nhã Mộng ngày càng khó khán hơn.
Không ai có thể nghỉ ngơi, cho dù với thân phận của Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo, bọn họ có thể trốn ở phòng tuyến đầu tiên, nhưng họ lại chọn cứu viện nơi tiên tuyến.
Trong mấy ngày diễn ra chiến tranh, tử thương vô số, mỗi một thành viên của đội cứu viện, bao gồm cả Lý Vô Tràn đều vô cùng mệt mỏi, vết thương chồng chất không ngừng chuyển biến xấu, nhưng bọn họ không thể rút lui.
Các tu sĩ tiên phong còn đang dùng tính mạng để chém giết, sao bọn họ có thể rút lui chứ.
Sao Kim là một trong hai cánh cửa lớn của Liên bang, có vị thế vô cùng quan trọng, bọn họ há có thể lui.
“Tiếp tục!”
Triệu Nhã Mộng cắn ráng, xông thẳng lên, sau khi cứu được một người, đối kháng với một kích đến từ tu sĩ Kết Đan quen mặt của đạo cung. Hiển nhiên tu sĩ kia quen Triệu Nhã Mộng, hắn kiêng kỵ vội lùi về sau.
Khổng Đạo đi theo phía sau Triệu Nhã Mộng, nhìn vết thương sâu thấy tận xương ở ngực, há miệng hít một hơi, nhanh chóng ném đan dược trên người cho tu sĩ đội tiên phong vừa được cứu kia.
Trên người tu sĩ đội tiên phong này có hơn mười vết thương, sắc mặt trắng bệnh, miệng tràn máu tươi, cười thảm vừa định mở miệng nhưng còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên, trận pháp tiên tuyến thứ tư tựa như một màn ánh sáng... sụp đổ!
Sụp đổ quá nhanh khiến cho tình thế vốn khó khăn của Liên bang càng trở nên tồi tệ hơn. Mọi chuyện thành ra như vậy là do một thân ảnh nhảy từ trong đám tu sĩ đạo cung ra. Ngay khi vừa xuất hiện hắn đã tấn công trận pháp phòng tuyến thứ tư, tu vi Thông Thần toàn lực bùng nổ, trận pháp phòng tuyến thứ tư chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ.
Người này chính là... Diệt Liệt Tử!
Sau khi xuất hiện, đầu tiên ông ta đánh sập trận pháp phòng tuyến thứ tư, sau đó
nhoáng một cái, thoát khỏi sáu hình chiếu mà Phùng Thu Nhiên vội vàng ngưng tụ lại để đánh về phía trận pháp phòng tuyển thứ ba. Xem tình hình này, ông ta định phá hủy hểt tất cả các trận pháp, ép Liên bang dùng lá bài tẩy Sao Kim trước thời hạn!
“Ngán cản Diệt Liệt Tử!”
Lý Hành Vãn rống to, giọng nói vang vọng khắp ba phòng tuyển đầu tiên, bạo phát tốc độ, đuổi theo Diệt Liệt Tử. Cùng lúc đó, Hứa Tông chủ cũng quay đầu muốn đuổi theo nhưng lại không kịp.
Mắt thấy phòng tuyển thứ ba sắp gặp nguy hiểm... nhưng đúng lúc này, một âm thanh trấn áp tiếng chém giết kêu gào trên chiến trường vang lên từ phía sau trận doanh của tộc Vị Ương và đạo cung.
Từ xa nhìn lại, pháo đài Mặt Trăng đang lao xuống từ bầu trời.
"filepos0015174132">

Bạn cần đăng nhập để bình luận