Tam Thốn nhân Gian

Chương 526

Chương 526Chương 526
NƠI KHÔNG SỐNG KHÔNG CHẾT
B ầu trời ở khu vực thân kiếm giống như một miếng vá, bình thường bầu trời ở mỗi khu vực đều khác nhau, do trận pháp của cổ kiếm đối kháng với sức mạnh của Mặt Trời tạo thành. Lúc này, trong một phạm vi ở thân kiếm, bầu trời nơi này đen kịt một màu, chỉ có ba khe hở phát ra ánh sáng đỏ rực khiến người ta hoảng sợ.
Giống như xuyên qua khe hở đó là có thể tiến vào trong Mặt Trời vậy, cũng chính ba khe hở đó khiến cho khu vực này dù tối om nhưng vẫn không đến mức chằng thấy gì.
Đây là một thế giới trống trải, chẳng có biển lửa hay dung nham nóng chảy, cũng không có từng tòa Tâu các đổ nát hay mảnh vỡ núi đá gì, dõi mắt nhìn qua, xung quanh lặng ngắt như tờ, không có gì cả.
Như thể sự yên tĩnh ở nơi này đã kéo dài suốt mấy chục năm nên vô cùng vắng lặng, ngay cả khí tức nơi đây cũng ngập tràn mùi vị tử vong.
Mãi đến khi một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang vọng khắp thế giới vắng lặng này, theo ánh sáng truyền tống lóe lên, hư không xung quanh giống như bị bẻ cong, chỉ trong chớp mắt đã có ba thân ảnh lảo đảo xuất hiện.
Đúng là ba người Vương Bảo Nhạc đang hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, ngay khi thân ảnh xuất hiện thì Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đã chịu không nổi mà phun ra một búng máu, chưa kịp nhìn quanh đã hôn mê bất tỉnh.
Tu vi của hai người bọn họ vốn không đến Kết Đan, lúc trước khi đối kháng với lực hút của động phủ thì đã bị trọng thương, trong lúc truyền tống dịch chuyển này thiếu chút nữa thân thể đã chịu không nổi, nay mới đuối sức ngã xuống.
Chỉ có riêng Vương Bảo Nhạc dù cũng hộc máu, hơi thở hỗn loạn, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Đồng thời, hắn vẫn giữ được chiến lực nhất định, ngay khi hai người Triệu Nhã Mộng hôn mê thì Vương Bảo Nhạc đã bấm niệm pháp quyết, có vô sổ con rối lập tức xuất hiện, bảo vệ xung quanh.
“Dòng chữ trên vách tường trong động phủ đó là một cái bẫy!”
Vương Bảo Nhạc mặt mày tái nhợt, vội đảo mắt nhìn quanh. Mặc dù hắn có cảm giác kỳ lạ với sự tĩnh lặng và trống trải ở nơi này, nhưng có thể xác định tạm thời không có nguy hiểm gì nên hắn chẳng màng đến chuyện nhớ lại trải nghiệm trước đó nữa, chỉ lấy đan dược ra đi tới bên cạnh Triệu
Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đút cho họ uống, sau đó giúp họ chữa thương. Tiếp theo, Vương Bảo Nhạc mới khoanh chân ngồi xuống để hộ pháp cho họ, đồng thời bản thân hắn cũng nuốt đan dược vào để nhanh chóng trị thương.
Không biết qua bao lâu sau, vì nơi này không có trận pháp mô phỏng đêm ngày như khu vực chuôi kiếm nên Vương Bảo Nhạc rất khó mà cảm nhận thời gian chính xác, nhưng dựa theo phán đoán của hẳn thì ắt hẳn đã qua chừng hai ngày.
Trong hai ngày an dưỡng này, thương thế của hắn đã khỏi đến chín phần. Hôm qua, Triệu Nhã Mộng cũng đã tỉnh lại nhưng không nói gì, sau khi tỉnh lại thì cô lập tức khoanh chân đả tọa, nhờ đan dược Vương Bảo Nhạc đã cho mà cố gắng chữa thương.
Triệu Nhã Mộng thì còn đỡ, xem như khôi phục hơn phân nửa, nhưng thương thế của Trác Nhất Phàm lại nặng nhất, cũng không có nhục thân mạnh mẽ và sức khôi phục biến thái như Vương Bảo Nhạc nên đến
nay vẫn chưa tỉnh lại, thân thể ở trong thời kỳ suy yễu. May mà dù hôn mê nhưng hô hấp của hắn đã bình ổn lại, thương thế cũng ổn định phàn nào.
Sau khi Vương Bảo Nhạc kiểm tra thương thế của Trác Nhất Phàm xong thì thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhíu mày nhìn quanh, trong đáy mắt chứa đầy vẻ sầu lo.
Như cảm nhận được tâm tình lo lắng của Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng đang đả tọa chợt mở mắt ra nhìn cảnh vật trống trải xung quanh, cảm giác sự yên tĩnh của nơi này, cô thều thào nói.
“Không thể ở lại đây được nữa! Bảo Nhạc, kể từ sau khi tỉnh lại ta cũng cảm giác được nơi này rất lạ... Lúc trước cũng tại ta không thể thôi diễn ra được tất cả cấm chế, nếu như ta có thể đoán được thì chúng ta...”
Giọng của Triệu Nhã Mộng rất nhỏ, lại đẫy vẻ tự trách. Cô cảm thấy đây là do thực lực của mình không đủ, nếu như tạo nghệ trận pháp của mình cao hơn thì có lẽ đã tránh được nguy cơ này rồi.
“Chuyện này không liên quan gì tới cô cả, hẳn là chủ nhân động phủ đã bố trí nguyền rủa ở đó trước khi chết để nhắm vào kẻ thù của hắn, chúng ta chỉ là xui xẻo một chút mà thôi!”
Vương Bảo Nhạc cười khổ an ủi, nói ra dòng chữ mình nhìn thấy trên vách tường động phủ cho Triệu Nhã Mộng nghe.
Triệu Nhã Mộng nghe vậy thì hít sâu một hơi, dù đã vượt qua nguy cơ ở động phủ nhưng nay nghe vậy thì cô vẫn thấy tim đập thình thịch. Cô có thể tưởng tượng được, nếu như lúc ấy Vương Bảo Nhạc không thể kháng cự lại dụ hoặc mà đến gần cái gọi là truyền thừa trên vách tường kia thì e là... ba người bọn họ chẳng có cơ hội để bỏ chạy rồi.
Dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng đã tránh xa vách tường, rời khỏi ngọn núi, sau đó động phủ mới bộc phát, nhưng bọn họ vẫn thoát khỏi nguy cơ trong đường tơ kẽ tóc.
“Nơi này quá nguy hiểm, đồng thời chúng ta cũng... quá yếu!”
Triệu Nhã Mộng im lặng một lúc thì thở dài, ngơ ngác nhìn quanh. Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng lặng người, trong lòng bắt đầu áy náy tự trách. Hắn cảm giác mình đã quá sơ sẩy, có lẽ lúc trước vượt qua quá thuận lợi nên mới cho rằng dù nơi này có nguy hiểm nhưng mình vẫn hóa giải được.
Nhưng sự thật lại mang đến đả kích cực mạnh khiến Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trở nên nghiêm nghị hẳn ra. Hắn đang định mở miệng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Nhã Mộng đang ngơ ngác nhìn quanh đột nhiên giật bắn người, cô ngừng thở, đồng tử co rụt lại, giật mình nói nhanh.
“Bảo Nhạc, ngươi nhìn nơi đó kìa, ở đó... có người!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì lập tức quay đàu lại nhìn theo hướng ánh mắt của Triệu Nhã Mộng, lúc này bản thân hắn cũng giật mình không thôi. Cách đó hơn trăm trượng, nơi hai người đang nhìn tới lại có một đạo thân ảnh khoanh chân ngồi đó tronư ánh sánư mờ ảo.
Có thể nhìn ra đó là một người đàn ông, thân mặc đạo bào của Thương Mang Đạo Cung, nhắm mắt ngồi im đối diện với ba người Vương Bảo Nhạc.
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến toàn thân hắn đột nhiên căng cứng. Phải biết rằng, mấy ngày nay hắn đã xem xét xung quanh, xác định ở nơi này hoàn toàn không có người, nhưng nay lại có một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện như thế, nhất là người này mặt không biểu tình. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc cũng không hề cảm nhận được sự tồn tại của sinh cơ từ trên người hắn, dù là Minh Pháp cũng không thể nào tìm ra tử khí!
“Không sống không chết ư?”
Vương Bảo Nhạc lập tức vận chuyển tu vi theo bản năng, tay phải lật lại, một thanh phi kiếm Pháp Binh cấp bảy xuất hiện trong tay hắn, phát ra ánh sáng sắc bén, đồng thời hán cũng nheo mắt lại, trầm giọng nói.
“Tiền bối, ba người bọn ta ngộ nhập nơi này, quấy rầy việc tu hành của ngài, mong ngài thứ lỗi! Không biết đây là đâu, tiên bối có thể cho bọn ta biết cách rời đi hay không?”
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh kia, cảnh giác đến cực hạn.
Nhưng những lời Vương Bảo Nhạc như đá rơi vào biển, không nhận được chút hồi đáp nào, thân ảnh kia vẫn nhắm mắt ngồi im ở đó. Vương Bảo Nhạc thoáng nhíu mày, trầm ngâm toan tiếp tục lên tiếng, nhưng đột nhiên khóe mắt của hắn nhìn thấy gì đó nên đột nhiên quay phắt đầu lại, sau đó lập tức biến sắc.
Trong tầm mắt của hắn, phía bên phải cách đó ngoài trăm trượng vốn trống trải nay lại có thêm một đạo thân ảnh khoanh chân ngồi, nhưng khác với người trước đó, đây là một thanh niên. Chằng qua cả hai đều mặt không biểu tình, khí tức không sống không chết, vô cùng quỷ dị.
“Bảo Nhạc, bên này cũng có...”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng chấn động, Triệu Nhã Mộng cũng lấy trận pháp chi bảo ra, mặc dù nơi này vô cùng quỷ dị nhưng Triệu Nhã Mộng cũng không phải dạng con gái õng ẹo tầm thường. Sau khi hít sâu vài hơi để ổn định tâm thần thì ánh mắt của cô dần trở nên tỉnh táo hơn. Cô vừa lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc cũng lập tức xoay người lại, ánh mắt đảo qua xung quanh, chỉ trong vài giây mà xung quanh họ đã xuất hiện mấy trăm đạo thân ảnh như thế!
Có nam có nữ, có già có trẻ, mỗi đạo thân ảnh đều khoanh chân ngồi đó, trên mặt không hề có bất kỳ biểu tình gì. Mỗi đạo thân ảnh đều ngồi đối diện với ba người Vương Bảo Nhạc và đều mang khí tức không sống không chết như thế.
cảnh tượng này khiến da đău của Vương Bảo Nhạc run lên. Hắn lập tức thầm gọi chị đẹp, cũng muốn hỏi đối phương xem đây rốt cuộc là đâu mà lại quỷ dị như thế, bởi vì mỗi đạo thân ảnh ở đây đều mang đến cho Vương Bảo Nhạc cảm giác cực kì nguy hiểm.
Nhưng chị đẹp của hắn vẫn đang ngủ say, không hề đáp lại khiến lòng Vương Bảo Nhạc lại càng lo lắng hơn, đồng thời cũng có cảm giác bất đắc dĩ. sắc mặt của hắn sa sầm xuống, kéo Trác Nhất Phàm đang hôn mê cõng trên lưng, sau đó nhìn về phía Triệu Nhã Mộng, cũng thấy được vẻ kiên định trong mắt cô.
“Thay vì ngồi đây chờ đợi, chi bằng liêu một phen để xem có thể lao ra hay không!”
Triệu Nhã Mộng trầm giọng lên tiếng, bấm niệm pháp quyết, thẻ ngọc trận pháp của cô phát ra ánh sáng chói lóa rồi bay vờn quanh, tạo thành lực phòng hộ. Vương Bảo Nhạc cũng gật đầu, đang định lao ra khỏi đây cùng Triệu Nhã Mộng.
Nhưng đúng lúc này... mấy trám đạo thân ảnh vốn đang nhắm mắt ngồi xung quanh đột nhiên... mở to hai mắt.
"filepos0011474219">

Bạn cần đăng nhập để bình luận