Tam Thốn nhân Gian

Chương 424

Chương 424Chương 424
KÝ SINH
íếT a không chỉ muốn giết vương I Bảo Nhạc, ta còn muốn giết con tiện nhân Lý Uyển Nhi kia nữa!”
Trong mắt Trần Mộc lúc này đây vẻ điên cuồng khiến hắn thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Hắn hận Vương Bảo Nhạc, nhưng lại càng hận Lý Uyển Nhi hơn.
Tóm lại, theo hắn thấy thì đây đúng là đôi gian phu dâm phụ mà mình phải tự tay giết chết cho thỏa lòng. Một khi Lý Uyển Nhi và Vương Bảo Nhạc đều chết thì mình sẽ có cơ hội trở thành Thành chủ của tân thành.
Thậm chí, hắn cảm thấy việc có làm Thành chủ hay không cũng không quan trọng nữa, chỉ cân nám giữ một con rối Kết Đan đại viên mãn thì hắn sẽ là gia chủ đời tiếp theo, là một thành viên của hội trưởng lão, lúc đó hắn còn cần vị trí Thành chủ này nữa ư?
Dù điên cuồng nhưng Trần Mộc vẫn còn chút lý trí, ấy chính là phải dùng thủ đoạn che giấu cái chết của Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi. Theo hắn thấy thì việc này khá phức tạp và khó khăn, tân thành này người đông phức tạp, Vực chủ Sao Hỏa muốn cứu viện lại nhanh nên sau khi trầm ngâm một lúc, Trần Mộc mới dằn sát khí xuống để nói ra lo âu của mình.
“Không sao, con rối không cần ngươi điều khiển ở khoảng cách gần, cứ ở xa xa mà làm cũng được!”
“Ngoài ra, ngày thực thi kế hoạch lão phu cũng sẽ làm phép để cầm chân mấy người Vực chủ
Sao Hỏa khiến bọn họ nhất thời khó mà tới cứu viện ngay!”
Người áo đen trong lớp băng trầm giọng lên tiếng. Trần Mộc suy nghĩ một lúc thì chợt hỏi.
“Nếu tiền bối đã có bản lĩnh này thì tại sao lại không tự mình ra tay?”
“Nếu như ngươi có thể phá hủy trận pháp của Sao Hỏa và tân thành này thì lão phu sẽ cho ngươi con rối, cũng không cân ngươi mạo hiểm nữa, lão phu sẽ tự mình làm!”
Người áo đen thản nhiên nói, ánh mắt của Trần Mộc lóe lên, không tiếp tục đề tài đó nữa mà hỏi rõ hơn về con rối.
Lát sau, người áo đen đã dạy cho Trần Mộc biết cách luyện chế con rối, nhưng hắn lại biến sắc mấy Lân, hơi thở nặng nề. Theo hắn thấy thì cách chế tác con rối này thật sự quá quỷ dị và huyết tinh, đây không còn là luyện chế nữa mà giống với hiến tế hơn, lại là dùng máu thịt để hiến tế!
“Đúng là công pháp tà đạo!!
Trần Mộc hít sâu một hơi.
Sau khi người áo đen kia nói xong, thân ảnh dần biến mất thì vách tường xung quanh nơi này từ từ tan ra, chừng nửa nén nhang sau thì tất cả khôi phục như cũ, nhiệt độ cũng không còn lạnh lẽo như thế nữa.
“Nhưng trước khi đi hắn cũng không giục mình phải nhanh chóng luyện chế...”
Trần Mộc có phần do dự bởi vì số lượng hiến tế quá nhiêu. Theo như người áo đen đã nói thì sau khi hắn dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng chiếc trống nhỏ kia một thời gian thì nó sẽ như nở hoa, phóng ra vô số thứ giống như bồ công anh.
Người khác không thể nhìn thấy chúng, sau khi khuếch tán thì chúng nó sẽ ký sinh trong thân thể tu sĩ, hấp thu sinh mệnh và toàn bộ của họ, cuối cùng quay về dung hợp lại với nhau, ngưng tụ ra một bộ con rối Kết Đan đại viên mãn.
Đương nhiên, trong quá trình này cần phải chuẩn bị thêm nhiêu thứ khác nữa, nhưng tất cả chỉ là phụ, bồ công anh này mới là thứ quan trọng.
“Người nọ có âm mưu, mình không thể nghe hắn hết được... Dựa theo ý của hắn thì rõ ràng là muốn mình cho bồ công anh kia khuếch tán ra, ký sinh khắp toàn thành. Nhưng như vậy thì quy mô ban đầu quá lớn, lại khó khống chế, nói không chừng sẽ bị Vực chủ Sao Hỏa phát hiện...”
“Chuyện này cần phải bí mật tiến hành, giữ nó trong tầm kiểm soát mới được!”
Trần Mộc suy nghĩ một lúc, sau đó cắn ráng hạ quyết định, Ngũ Thế Thiên Tộc cái gì thì không nhiêu, chứ tu sĩ thì thừa mứa, phần lớn lại là gia tộc tôi tớ của họ, luôn trung thành một lòng với Ngũ Thế Thiên Tộc, để ký sinh trên người họ là an toàn nhất.
Trần Mộc cảm thấy loại ký sinh này thì đối tượng ký sinh là quan trọng nhất, vì đảm bảo con rối sau cùng sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình, hắn thấy nên để nó ký sinh trên người thân tín thì hơn.
Trần Mộc cảm thấy để người của mình bị hiến tế cũng chẳng sao hết, nếu đã trung thành tận tụy đến chết mới thôi thì chấp nhận hiến tế, trở thành một phần của con rối cũng là vinh hạnh của họ.
Mang theo suy nghĩ và quyết định như thế, Trần Mộc bắt đầu bế quan, dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng chiếc trống nhỏ kia theo lời chỉ dẫn của người áo đen... Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đã hơn một tháng.
Suốt một tháng này, Trần Mộc vẫn luôn bế quan, tất cả chuyện xây dựng tân thành đều từ từ được hoàn thiện và đưa vào quỹ đạo. Lý Uyển Nhi và Vương Bảo Nhạc vẫn giữ nguyên mối quan hệ kỳ lạ đó, ban ngày lạnh như báng, đêm đến nóng như lửa...
Đồng thời, do Lý Uyển Nhi rất cẩn thận nên không có bất kỳ ai phát hiện chuyện của họ. Cảm giác lén lút này cũng khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng kích thích.
Trong vấn đề ý kiến giải quyết công việc cũng thế, một khi có bất đồng quan điểm dẫn tới tranh cãi thì tối đến Vương Bảo Nhạc lại hùng hục chinh phục khiến Lý Uyển Nhi đồng ý...
Việc tu luyện của Vương Bảo Nhạc cũng không hề chậm trễ, Trúc Cơ đại viên mãn đã ở ngay trước mặt. Ngoài ra, Lâm Thiên Hạo bên kia đã tìm được gần đủ tài liệu luyện chế Pháp Binh và khí linh, thường xuyên báo cáo cho Vương Bảo Nhạc hay tin, nói cho hắn biết trong vài ngày tới nhất định có thể tìm được đủ hết.
Trong lúc cuộc sống của mọi người vô cùng êm đềm và tốt đẹp thì quá trình bế quan nuôi trống của Trần Mộc cũng bước vào giai đoạn cuối. Một tháng được nuôi dưỡng bằng máu tươi khiến cho chiếc trống kia biến thành màu đỏ máu, khí tức tà ác bên trong đó lại càng dữ dội hơn, rốt cuộc hôm nay nó cũng như nở rộ, phóng ra vô số hạt bồ công anh!
Số lượng bồ công anh chừng hơn 100 nghìn, trong lúc chúng nó khuếch tán, Trần Mộc đã có chuẩn bị từ trước lập tức khống chế để chúng chỉ bay bên trong khu tự trị của mình, số tu sĩ cổ Võ và Chân Tức dưới trướng mà hắn sắp xếp sẵn ở bên ngoài lại trở thành bia ngắm.
Tuy khó tránh khỏi xảy ra tình trạng ký sinh sai, nhưng sắp xếp như thế có thể bảo đảm phần lớn đối tượng bị ký sinh đều là người của mình. Bồ công anh khuếch tán, bay khắp khu tự trị, sau đó lần lượt rơi vào người từng tu sĩ.
Bồ công anh vừa chạm vào người đã lập tức chui vào trong thân thể tu sĩ, toàn bộ quá trình không hề đau đớn hay khác thường khiến cho đối tượng bị ký sinh hoàn toàn không hề nhận ra điêu gì.
Cũng chính lúc này, Trần Mộc lại càng nắm chắc việc mình có thể khống chế con rối hơn bởi vì hắn phát hiện, mặc dù mình không thể nào điêu khiển bồ công anh đi ký sinh chính xác hoàn toàn, nhưng chỉ cần bị ký sinh thì hắn sẽ lập tức cảm giác được, giống như trong ý thức có thêm một đốm sáng khiến hắn cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
Điêu này khiến hắn kích động hẳn ra, nhắm mắt ngồi trong mật thất cảm giác được ngày càng có nhiều người bị ký sinh hơn. Không bao lâu sau, Trần Mộc đột nhiên mở to hai mắt, nghiêng đẫu nhìn về phía xa như nhờ cảm ứng này để xuyên thấu qua bức tường, nhìn về phía một... con lừa không biết từ khi nào đã chạy vào trong khu tự trị của mình!
Đúng là con lừa đã chạy tới khu tự trị của Trần Mộc, thật ra, nó đã tới đây từ lâu rồi. Trong thời gian này, nó luôn tìm kiếm khí tức của thức ăn, nhưng mỗi lẫn tìm được thì đều hụt mất. Công cốc vài lần khiến nó như phát điên, nhưng nó vẫn cố nhịn để tiếp tục tìm kiếm, một đường tới khu tự trị của Trần Mộc. Mặc dù vẫn chưa tìm được thức án nhưng trong lúc đám bồ công anh khuếch tán thì có một đóa rơi đến trước mặt nó, không đợi nó kịp ký sinh thì con lừa vừa cảm giác được đã há miệng ra nuốt trọn...
Sau khi ăn xong, hai mát của nó còn sáng lên như cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm nên lại chạy như điên khắp khu tự trị này, cứ cảm giác được có bồ công anh thì lại hớn hở táp gọn, đám bồ công anh kia cũng ký sinh trong cơ thể nó.
“Con lừa của Vương Bảo Nhạc...”
Trần Mộc nheo mắt lại, trong mắt lộ ra hung quang.
“Cũng tốt, nếu như con lừa này đã tự động đưa lên tới cửa, Trần mỗ mà từ chối thì bất kính rồi!”
Nghĩ tới đây, Trăn Mộc miễn cưỡng điều khiển thêm một số bồ công anh nữa. Mặc dù không thể khống chế hoàn toàn nhưng ít nhiêu gì cũng có thể thay đổi phương hướng một chút khiến cho ít nhất cũng có mấy mươi nghìn đóa bồ công anh tụ tập lại chỗ của con lừa.
Thế là con lừa lại phát rồ, thỏa sức mà án. Trần Mộc trong mật thất cảm giác được đốm sáng của con lừa ngày càng lớn thì cũng nhếch môi cười.
Hắn biết rõ, bồ công anh ký sinh có thể hấp thu, thôn phệ sinh cơ và chia cắt huyết nhục, con lừa ăn nhiều như thế, số lượng ký sinh cao hơn hết thảy, có thể tưởng tượng, một khi phát động kế hoạch, bắt đầu thôn phệ thì nó sẽ chết vô cùng thê thảm.
“Trước tiên cứ giết nó, sau lại diệt chủ của nó!”
Trân Mộc nhếch môi cười lạnh, trong mắt lóe lên ánh sáng rợn người.
"filepos0009467055">

Bạn cần đăng nhập để bình luận