Tam Thốn nhân Gian

Chương 249

Chương 249Chương 249
PHẦN SAU CỦA MẶT TRĂNG
Nghe Vương Bảo Nhạc gọi lại, Kim Đa Minh nằm trên ghế khẽ giơ tay phải lên. Con vượn đang khiêng ghế lập tức dừng lại, thậm chí còn xoay người lại hướng ghế về phía Vương Bảo Nhạc.
Sau khi nhìn rõ ba con rối bên cạnh Vương Bảo Nhạc xong thì Kim Đa Minh đột nhiên tháo kính râm của mình xuống... lần đầu tiên ngồi thẳng dậy chứ không nằm ườn ra nữa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và tràn đầy hứng thú.
“Mấy con rối này ư? Nhưng cũng có nhiều người bán mấy con rối mà. Ba con rối này của ngươi có điểm gì đặc biệt không?”
Kim Đa Minh tò mò hỏi lại.
Vương Bảo Nhạc thấy Kim Đa Minh có vẻ hứng thú thì cũng hưng phấn hẳn ra, vậy nên hắn giơ tay búng một cái chóc, con vượn Kim cương kia lập tức gẫm lớn một tiếng, nhìn về phía con vượn dưới ghế của Kim Đa Minh.
Hai mắt của con vượn nhà Kim Đa Minh lập tức sáng rực lên, hô hấp dồn dập như thể đang rất kích động, dường như đã bị con vượn kim cương kia thu hút.
“Thú vị lắm!”
Kim Đa Minh mỉm cười. Hắn cũng nhìn ra mức độ chân thật của con rối vượn Kim cương kia vô cùng kinh người. Dù sao thì hung thú bình thường đều có trực giác cực mạnh, chân thật đến độ lừa được cả hung thú khiến nó hưng phấn như được gặp đồng loại như thế thì đúng là rất khó.
Thấy vẻ mặt của Kim Đa Minh thì Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, lại chỉ tay về phía con rối mỹ nữ kia. vẻ mặt của con rối này lập tức thay đổi như một người sống, không còn là quyến rũ vô ngần nữa mà
nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, giơ tay phải lên lấy một thanh trường kiếm ra. Nó đứng im ở đó, váy áo tung bay, tóc dài phủ vai tựa như một mỹ nhân tuyệt sắc bước ra từ trong tranh.
Hai mắt của Kim Đa Minh lập tức sáng lên, Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý, lại bấm niệm pháp quyết búng tay một cái, con rối mỹ nữ khi nãy hãy còn lạnh lùng lập tức biến thành quyến rũ, toàn thân đều phát ra mị lực kinh người khiến cho Kim Đa Minh kìm lòng không được mà nhoài người ra trước để xem kỹ hơn.
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc đột nhiên bước lên tung một cước. Một chiêu này có khí thế kinh người, phát ra âm bạo cực lớn, đá thẳng lên người của con rối mỹ nữ. Khôi lỗi này lập tức dốc toàn lực ngán cản, lùi lại trong tiếng nổ mạnh. Kim Đa Minh giật mình không thôi, sau khi bụi đất tản đi thì trên thân thể của con rối mỹ nữ đã xuất hiện vết nứt nhưng nếu nhìn kỹ thì chúng lại đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được!!
“Kim đạo hữu, con rối của ta vô cùng chắc chắn, lại có cả Hồi Văn tự lành, dù là bảo vệ hay làm cái khác cũng không thành vấn đê!”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên mở miệng, chú ý thấy hai mắt của Kim Đa Minh đã sáng rực lên, rõ ràng cũng rất thích.
Vương Bảo Nhạc lại bấm niệm pháp quyết chỉ vào con rối tráng hán nọ, con rối này lập tức cử động, đánh một bộ quýên ngay trước mặt Kim Đa Minh, uy vũ sinh phong, sức mạnh không hề tàm thường. Sau khi kết thúc thì tráng hán này đứng thẳng ở đó, miệng phát ra tiếng gầm thật lớn.
“ứ ứ ứ!”
Tiếng gầm này vừa ra thì toàn thể hộ vệ của tập đoàn Tam Nguyệt đều run rẩy, há hốc mồm. Mấy nữ tu kia thì trợn mắt há mồm, ngu người tại chỗ.
Kim Đa Minh cũng rùng mình một cái, sau đó hắn cười lớn vỗ mạnh xuống ghế, đang định mở miệng thì vị nữ quản gia bên cạnh
hắn đã giật mình, vội hô lên trước.
“Lấy, lấy hết, mỗi con một trăm vạn linh thạch!”
Nghe thấy quản gia giành báo giá trước như thế, Kim Đa Minh có phần bất mãn nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc cũng nhìn ra mánh khóe, thầm nghĩ tuy tên Kim Đa Minh này có tiền thật nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, chẳng qua là không xem trọng đồng tiên mà thôi. Hắn cũng hiểu rõ không nên quá tham lam, vậy nên bèn vui vẻ đồng ý, lấy một trăm con rối ra...
Cuối cùng, trong lúc vị quản gia kia biến sắc mấy bận còn Kim Đa Minh thì rất đỗi hài lòng, hai bên hoàn thành giao dịch. Vương Bảo Nhạc cầm thẻ linh thạch không ký danh, miệng cười toe toét tiễn đoàn người Kim Đa Minh rời đi.
Trước khi đi, rõ ràng Kim Đa Minh cũng thấy hứng thú với Vương Bảo Nhạc nên mở
miệng hỏi tên. Sau khi biết được thì lại có vẻ khá kinh ngạc, rõ ràng cũng từng nghe tên của hắn rồi, lúc này mới vẫy tay rời đi.
“Đại gia, đây mới đúng là đại gia!”
Nhìn đoàn người Kim Đa Minh đã đi xa, Vương Bảo Nhạc cảm khái không thôi, thậm chí còn thấy bịn rịn không nỡ. Mãi cho đến khi bọn họ đã đi mất hút thì hắn mới thổn thức xoay người rời đi.
“Đời ta thích nhất là làm quen với đại gia đấy!”
Vương Bảo Nhạc sờ vòng tay trữ vật của mình, cảm ứng được thẻ linh thạch không ký danh bên trong cùng với thanh chiến đao Pháp Binh cấp bảy kia, trong lòng rạo rực như có một dòng dung nham bỏng cháy đang chảy dài trong người.
Hắn hí hửng bắt đầu tìm kiếm mê tung vụ, trong lúc này cũng từng thử thi triển thanh Pháp Binh cấp bảy kia, nhưng loại Pháp Binh có uy lực khổng lồ thế này chỉ có Trúc Cơ mới có thể thi triển đến cực hạn. Tu vi
Chân Tức mà khống chế nó thì có phần miễn cưỡng giống như con nít cầm rìu lớn vậy.
Dù Vương Bảo Nhạc có thân thể Trúc Cơ đi chăng nữa nhưng cũng chỉ có thể cầm thanh chiến đao này dùng như vũ khí cận chiến bình thường mà thôi, khó mà dùng thuật pháp để khống chế như phi kiếm được.
Nhưng dù dùng chiến đao như vũ khí cận chiến thì uy lực của nó vẫn vô cùng kinh thiên động địa. Vương Bảo Nhạc chỉ chém nhẹ một cái thôi thì đã khiến mặt đất nổ tung, xuất hiện một hư ảnh cá sấu chẻ mặt đất ra thành một đường vô cùng kinh người.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc mừng rỡ như điên, cảm giác mình đã có thêm một tuyệt chiêu, vậy nên hắn lại hưng phấn thử thêm vài lần. Sau khi phát hiện thân thể Trúc Cơ của mình cũng không thể dùng nhiều thì mới thu hồi nó, tiếp tục tìm kiếm mê tung vụ.
Mấy ngày sau, khi hắn tìm được mê tung vụ thì vì có Pháp Binh hộ thân nên cũng to gan hơn, bắt đầu thử truýên tống nhiêu lần. Cứ thế, lại qua thêm một tuẫn.
Trong một tuần này, Vương Bảo Nhạc đã truyền tống nhiêu lần. Sau mấy Tân thất bại thì hắn cũng cải tạo hạt châu kia nhiêu hơn, dần dà kích thước của hạt châu cũng thay đổi.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc lại phát hiện thêm 2 mảnh vỡ, cộng lại thì đã có 11 mảnh. Hắn rốt cuộc cũng tìm được cách có thể che giấu linh nguyên của mình trong thời gian ngắn, thậm chí có thể làm nhờ phệ chủng trợ giúp để làm suy yếu dao động phát ra từ linh nguyên, nhưng không thể giữ được lâu.
Trong một tuần này hắn cũng gặp qua một vài người quen, đều là học sinh của bốn đạo viện. Sau khi gặp mặt thì trao đổi tin tức với nhau rồi rời đi.
Vương Bảo Nhạc vẫn không gặp được mấy người Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng
nhưng từ miệng của những người khác, hắn cũng biết rõ có vẻ bọn họ đều tìm được không ít mảnh vỡ.
Vương Bảo Nhạc cũng gặp phải những nguy hiểm như Nguyệt Dạ biên bức, cũng vượt qua mưa độc, thậm chí hắn còn trông thấy ảo cảnh từ đằng xa nữa.
Cứ thế, trong quá trình liên tục tìm kiếm và nghiên cứu này, dường như vận may của Vương Bảo Nhạc cũng đã cạn. Dù sao thì cứ đi dọc bờ sông như thế kiểu gì chằng có lúc ướt giày... cho nên, hai ngày sau, khi vừa truyền tống bằng mê tung vụ xong thì lúc xuất hiện lại, hẳn phát hiện... xung quanh chính là một khu rừng dày đặc!
Nếu như chỉ là khu rừng thì thôi, khi Vương Bảo Nhạc leo lên đỉnh của một gốc đại thụ để nhìn bầu trời thì hô hấp lập tức nghẹn lại. Hắn phát hiện mình không nhìn thấy Trái Đất.
Dõi mắt nhìn quanh thì nơi này chỉ toàn là rừng cây. Hắn lập tức ý thức được rằng mình đã bị truyền tống đến phần sau của
Mặt Trăng nhưng không phải ngoài rìa mà là sâu bên trong.
“Không tìm chết thì sẽ không chết...”
Vương Bảo Nhạc há hốc mồm, nhìn khu rừng yên tĩnh kia mà hô hấp trở nên dồn dập hơn, cũng cảnh giác hơn hẳn.
Cây cối trong khu rừng này không giống ở Trái Đất. Dù là màu sắc hay bộ dạng đều khác nhau rất nhiêu. Ánh sáng ở nơi này đa phần là màu tím, lại thay đổi theo thời gian, đồng thời hình dạng của thứ gì cũng toàn là hình tròn, cứ như một thế giới giả tưởng vậy, thỉnh thoảng lại có thể thấy một vài sinh vật to cỡ con bò xẹt qua bên cạnh.
Linh khí ở nơi này rõ ràng cũng nồng đậm hơn mặt trước rất nhiêu nhưng hoàn cảnh của nó lại khiến cho việc linh khí nồng đậm chẳng còn là chuyện tốt đối với Vương Bảo Nhạc nữa. Linh khí nồng đậm chứng tỏ sinh vật ở nơi này cũng có năng lực hấp thu đủ linh khí, cho thấy cho mức độ nguy hiểm của nó cũng tăng cao.
Thậm chí, lúc Vương Bảo Nhạc dè dặt thám dò thì còn thấy một sinh vật to chừng sư tử, mọc hai cái đầu ở phía trước và sau, thân thể có màu vàng xanh leo lên một thân cây, nào ngờ đại thụ đột nhiên toét ra, há miệng nuốt chửng lấy nó.
Cảnh tượng này khiến cho da đầu của Vương Bảo Nhạc run lên, càng cảnh giác nhiêu hơn nữa.
‘Thải nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm mê tung vụ truyền tống đi mới được!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, chạy luồn lách trong khu rừng này với tốc độ cực nhanh. Mãi cho đến hơn ba canh giờ sau vẫn không cảm ứng được mê tung vụ, mà nơi này lại như vĩnh viễn không tìm thấy lối ra. Vương Bảo Nhạc lập tức sốt ruột, muốn đổi sang hướng khác để tìm thì chợt khựng lại, quay phắt đầu nhìn sang phía bên trái.
'Có người ư?!
Vương Bảo Nhạc ngẩn người, nấp sau cây cối nhìn thấy ở phía xa lại có hơn cả trăm tu sĩ!
Bọn họ mặc cùng một loại đồ. Vương Bảo Nhạc đã từng gặp qua người mặc đồ thế này ở bí cảnh Mặt Trăng cho nên lập tức nhận ra thân phận của bọn họ, là ngũ thế thiên tộc!
Hình như bọn họ đang bố trí trận pháp gì đó ở nơi kia, lại còn đào ra một cái hố to. Hơn trám người kia ra ra vào vào nhưng đang vận chuyển thứ gì đó. Đồng thời, ở một hướng khác lại có thứ khiến cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, trong lòng run rẩy, hắn thấy được một... gốc đại thụ!!!
Đại thụ đứng ở đó như đang nói chuyện với người khác, mà người nói chuyện với nó lại là một vị lão giả. Lão giả kia nhíu mày như đang suy tư điêu gì, khí tức phát ra trên người hán ta lại là Kết Đan!!
Dây... đây...;
cảnh tượng này khiến cho trong đầu Vương Bảo Nhạc nổ mạnh.
"filepos0006015756">

Bạn cần đăng nhập để bình luận