Tam Thốn nhân Gian

Chương 231

Chương 231Chương 231
VƯƠNG LÂM HÒA GIẢI
Vương Bảo Nhạc rất tin tưởng trực giác của Triệu Nhã Mộng. Dù sao thì cô ấy cũng là linh thể trời sinh khiến cho bản thân cô có linh cảm và trực giác hơn hẳn người thường nên lúc này, Vương Bảo Nhạc vừa cảnh giác vừa âm thầm nhích ra xa khỏi đối phương một chút.
May mà ở đây đông người, Vương Bảo Nhạc làm thế cũng không quá mức rõ ràng. Sau khi âm nhạc xung quanh dãn tắt đi thì lại có tiếng cười vọng đến từ bốn phương.
Tiếng cười đó rất lớn khiến bốn phương rung chuyển, đồng thời lại có một cỗ uy áp ập đến khiến cho mọi người ở đây lặng ngắt như tờ, sau đó đồng loạt nhìn sang.
Lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao ráo, tướng mạo tuấn lãng có nét giống Lâm Thiên Hạo. Người này mặc một bộ trường bào rộng rãi, tóc dài rũ sau lưng, mắt sáng như sao, tỏa ra một cỗ mị lực rất đặc biệt.
Khi đi ra, tiếng cười của ông cũng khiến xung quanh rung chuyển, nhất là, dù ông đã thu liễm(*) tu vi của mình phần nào nhưng nó vẫn khiến đất trời như xuất hiện cảm giác bị đè nén.
(*) Thu liễm: ý nói thu góp lại, không thể hiện hết ra.
Vương Bảo Nhạc chợt nín thở, tu vi của những người xung quanh đều dao động không yên. Dường như, chỉ căn người kia nhìn một cái thôi cũng có thể khiến tu vi của họ bạo thể(*)!
(*) Bạo thể: nổ tan nát cơ thể.
“Kết Đan!”
Không cần nghĩ nhiều, Vương Bảo Nhạc lập tức nhận ra thân phận và tu vi của đối phương, trong phủ Thành chủ này, người có khí thế và tu vi như vậy chỉ có một mà thôi...
Ấy chính là Thành chủ của thành Phiêu Miễu, một trong 17 nghị viên Liên bang, Lâm Hữu!
“Bái kiến Lâm nghị viên!”
“Tham kiến Thành chủ!”
Sau khi Lâm Hữu xuất hiện, mọi người xung quanh đều nghiêm túc bái kiến. Theo họ thấy thì dù là tu vi hay thân phận của Lâm Hữu đều hơn hẳn bọn họ, là cường giả cùng đẳng cấp với trưởng bối của họ ở Liên bang này!
Cường giả như thế, chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể khiến cho Liên bang rung chuyển!
Nói ông là chư hầu một phương cũng không ngoa vì ở thành Phiêu Miễu này tất cả mọi việc đều là một suy nghĩ của ông mà thôi.
Có hai người đi theo sau lưng Lâm Hữu, một người là Lâm Thiên Hạo, một người là một lão giả mặt đầy nếp nhăn trông như một lão bộc, đôi tay đút trong tay áo, đi đường còn hơi cúi đầu, trên mặt luôn giữ nụ cười mỉm nhưng khí tức trên người ông ta chỉ yếu hơn Lâm Hữu một chút mà thôi.
“Tiểu Tú đấy à, Lân trước ta gặp cha ngươi còn nhắc đến ngươi đây.”
Lâm Hữu cười tươi như gió xuân, ánh mắt đảo qua những người ở đây, vừa mỉm cười gật đâu, lại thuận miệng hỏi han vài câu.
“Khôn Chất, vết thương của cha ngươi sao rồi? Cũng mấy nám rồi ta không gặp hắn, mấy Lân hội nghị gần đây hắn đều không tham gia.”
“Học sinh của bốn đạo viện ngày càng ưu tú, các ngươi khá lắm, rất khá, Liên bang có các ngươi thì đám già bọn ta cũng yên tâm được rồi. Trong số các ngươi, chắc hẳn có không ít người sẽ tham gia bí cảnh Mặt Trăng lần này, ta xin chúc các ngươi sớm ngày Trúc Cơ vậy!”
Lâm Hữu cười lớn, ánh mắt đảo qua mấy người Vương Bảo Nhạc, khẽ gật đầu với vẻ mặt như thường.
Vương Bảo Nhạc giật thót, uy áp do Lâm Hữu mang đến không hề nhỏ, lại nhớ đến chuyện mình có xích mích với con của ông, nhưng có vẻ như Lâm Hữu này không giống loại nhỏ mọn thù dai.
“Chắc là Lâm nghị viên sẽ không ra mặt vì mấy xô xát của bọn trẻ con đấy chứ? Nếu ông ta mà ỷ lớn hiếp nhỏ thì ta sẽ nhờ Đạo viện xử!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ thế, lại nhớ đến giao tình của mình với quân đội, thế là lập tức an lòng hẳn.
“Đây là bữa tiệc của đám trẻ tuổi các ngươi, lão phu sẽ không ở lại lâu, các ngươi cứ làm quen tự nhiên. Hạo Nhi, con phải tiếp đãi những người bạn này cho tốt đấy!”
Lâm Hữu không nói nhiều, chỉ đi ra lộ mặt một chút, sau đó lại dặn dò Lâm Thiên Hạo vài câu là lại rời đi.
Sau khi ông đi khỏi, bầu không khí căng thẳng ở nơi này mới biến mất. Cùng lúc đó, Lâm Thiên Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cảm giác tự hào, hắn phất tay một cái đã có người hầu lập tức bưng các hộp ngọc lên.
Ngay khi hộp ngọc xuất hiện, những người xung quanh đều lộ ra vẻ chờ mong. Dù sao thì mục đích của họ khi đến đây cũng là vì quả Phiêu Miễu này. Thấy vẻ mặt của họ như thế, Lâm Thiên Hạo lại cười lớn.
“Các vị đạo hữu, hôm nay Lâm mỗ xem như tiêu hoang một lần, tặng quả Phiêu Miễu này cho các vị, mong ràng có thể giúp các vị tiến thêm một bước trên con đường tu hành của mình!”
Tướng mạo của Lâm Thiên Hạo vốn đã bất phàm, lại còn biết cách nói chuyện, sau cùng còn khách khí ôm quýên cúi đầu. Hành động của hắn lập tức nhận được cảm tình của rất nhiều người, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng phải thầm tán thưởng một phen. Chẳng mấy chốc mà những người hầu kia đã dâng hộp ngọc lên cho mọi người, Vương Bảo Nhạc nhận lẩy mở ra xem thử, nhìn quả trái cây đỏ tươi phát ra hương thơm ngọt ngào nọ, hắn cũng thấy thèm thuồng.
“Các vị đạo hữu, quả Phiêu Miễu này tối đa chỉ có thể để được ba ngày thôi nên xin các vị hãy dùng sớm một chút.”
Lâm Thiên Hạo mỉm cười cất lời, sau khi nhận được vô số lời cảm tạ thì xem như bữa tiệc Lân này đã bước vào giai đoạn cao trào.
Tiếng cười nói lại càng rộn ràng hơn, âm nhạc ưu nhã cũng đã vang lên.
Vương Bảo Nhạc cố nén cơn kích động, nhét quả Phiêu Miễu này vào trong túi trữ vật. Hắn không định ăn quả Phiêu Miễu này mà muốn để dành cho cha mẹ mình. Nhưng đã nhận đồ của người ta, tu vi và khí thế của Lâm Hữu khiến cho Vương Bảo Nhạc có cảm giác rất kính nể, vậy nên trong lòng đang thâm nghĩ xem có nên hóa giải bớt phân nào ân oán của hắn và Lâm Thiên Hạo hay không. Bỗng có một giọng nói già nua vang lên sau lưng hắn.
“Vương các chủ, có thể nói chuyện được không?”
Vương Bảo Nhạc quay lại thì lấy lão giả đi theo Lâm Hữu khi nãy đang mỉm cười đứng sau mình.
Vương Bảo Nhạc không dám chậm trễ trước cường giả thế này, lập tức cúi chào. Những người xung quanh thấy lão giả xuất hiện thì biết rõ là ông có chuyện muốn nói riêng với Vương Bảo Nhạc, vậy nên đều tự giác tránh ra.
“Vương các chủ là thiếu niên tuấn kiệt, thiên tư(*) hơn người, sau này nhất định sẽ thăng tiến rất nhanh. Tiếc rằng, lão đây đã già, không biết có cơ hội chờ đến ngày Vương các chủ phong vân một cõi hay không.”
(*) Thiên tư: tư chất tốt đẹp trời cho
Lão giả nhìn Vương Bảo Nhạc, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng, vừa thầm thở dài vừa với tay vào tay áo lấy ra một hộp ngọc màu xanh.
“Đây là chút lòng của Thành chủ đại nhân, Vương các chủ à, ân oán xưa kia cứ thả nó trôi theo gió thì hơn.”
Lão giả vừa nói vừa đưa hộp ngọc màu xanh nọ cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau khi nhận lấy thì mở ra ngay trước mặt đối phương. Lão giả thấy Vương Bảo Nhạc như thế thì chỉ mỉm cười chờ câu trả lời của hắn.
Sau khi mở hộp ngọc ra, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn thoáng qua thì đã mở to hai mắt. Bên trong chứa hai quả Phiêu Miễu to hơn hằn, hương thơm rõ ràng cũng ngào ngạt bội phần.
Nhìn quả Phiêu Miễu này, lại nhớ đến suy nghĩ khi nãy, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc gật đâu. Hắn biết rõ oan gia nên giải không nên kết. Nếu như đối phương đã thể hiện thiện ý như thế thì mình cần gì phải giữ rịt lấy không buông làm gì, nhưng điêu kiện tiên quyết là Lâm Thiên Hạo và gia tộc của hắn sẽ không đến làm phiền mình nữa.
Bằng không, với tính cách của Vương Bảo Nhạc, dù đã nhận quà thì khi cần thiết vẫn sẽ trở mặt như thường.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Vương Bảo Nhạc, lão giả kia mỉm cười quay người đi về nội xá. Lâm Hữu đứng trước cửa sổ nhìn quảng trường đây người bên ngoài, ánh mắt phần lớn là dõi theo con trai của mình. Nhìn cách ăn nói, hành động, cử chỉ của hắn, trên mặt ông dân xuất hiện vẻ vui mừng.
“Đại nhân, Vương Bảo Nhạc đã đồng ý làm hòa rồi.”
Lão giả đi đến bên cạnh Lâm Hữu, cung kính bẩm báo.
“Mong rằng Hạo Nhi có thể hiểu rõ vì sao ta phải làm vậy.”
Lâm Hữu nhìn Lâm Thiên Hạo ở giữa đám người, cảm thán mà rằng.
“Sau khi trải qua bao chuyện thì thiếu gia đã tiến bộ hơn nhiều, thực ra còn phải cảm ơn Vương Bảo Nhạc mới đúng.”
Lão giả cười nói.
Nghe lão giả nhắc đến Vương Bảo Nhạc lần nữa, Lâm Hữu cũng chuyển mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, hồi lâu sau mới thản nhiên cười nhẹ.
“Vương Bảo Nhạc này có thể từ một học sinh bình thường leo lên vị trí Phó Các chủ của Pháp Binh các trong Đạo viện Phiêu Miễu, tiếng tám lẫy lừng, người người đều nghe danh chỉ trong thời gian ngắn. Ngay cả quân đội cũng đánh giá cao về hắn, thậm chí Tổng thống Liên bang cũng biết tên hắn, điều động nội bộ cho hắn trở thành bách tử Liên bang!”
“Ngay cả ta cũng đã nhìn Lâm về hắn. Hạo Nhi trêu phải người này đúng là một chuyện may, ít nhất khi đó Vương Bảo Nhạc vẫn còn chưa trưởng thành, mọi chuyện vẫn còn nằm trong phạm vi mà ta có thể xử lý. Nếu như là từ nay về sau, vượt khỏi phạm vi hóa giải của ta thì chính là kiếp nạn rồi.”
Nghe Lâm Hữu đánh giá cao như thế, lão giả kia cũng phải cảm thán.
“Đây là một ngôi sao mới vừa vươn lên, nếu như không có chuyện gì bất trắc, không bỏ mạng quá sớm, cũng chẳng đi sai đường thì tương lai của hắn nhất định sẽ còn xán lạn hơn nữa. Người như thế không phải là chẳng thể động vào nhưng cái giá của nó quá lớn, bốn đạo viện cũng không phải kẻ mù. Cho nên, đại nhân chọn cách gạt bỏ thân phận, chủ động làm hòa như thế là vô cùng cao minh.”
“Lên càng cao thì lại có càng nhiều thứ e sợ. Bản thân quyền lực lại là một nghệ thuật thỏa hiệp hợp tác với nhau. Huống hồ gì Vương Bảo Nhạc này đã phàn nào có đủ tư cách để cho ta chọn cách thỏa hiệp.”
Lâm Hữu nhẹ giọng nói.
Ngay khi Lâm Hữu vừa nói xong thì vẻ mặt chợt biến, ngẩng đầu nhìn thẳng ra đám người bên ngoài. Lão giả đứng bên cạnh cũng phát giác ra được điều gì lập tức nhìn sang. Trên quảng trường vốn dĩ đang náo nhiệt vô cùng nay lại loáng thoáng có tiếng cãi vã vang lên.
"filepos0005656861">

Bạn cần đăng nhập để bình luận