Tam Thốn nhân Gian

Chương 412

Chương 412Chương 412
ĐÁNH Cỏ ĐỘNG RẮN
Kim Đa Minh không nói câu nói này thì thôi, vừa nói thế này thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác hẳn. Thấy Vương Bảo Nhạc như vậy, Kim Đa Minh tranh thủ nhấc tay phải một cái, lấy ra một thanh Pháp Binh từ vòng trữ vật.
Pháp Binh này là một thanh phi kiếm!!
Toàn thân đỏ rực, vừa mới xuất hiện thì lập tức phát ra từng đợt sóng nhiệt, dường như có tiếng kêu bén nhọn vang vọng, thậm chí trong sóng nhiệt còn có hư ảnh một con chim lửa khổng lồ xuất hiện sau lưng Kim Đa Minh, xung quanh là biển lửa mênh mông như muốn đốt cháy hết thảy.
Đây cũng là Pháp Binh cấp bảy!
Ngay khi nhìn thấy thanh Pháp Binh, hai mắt Vương Bảo Nhạc lập tức sáng lên. Hắn biết rõ giá trị của nó, mặc dù thanh phi kiếm này đều là cấp bảy như chiến đao nhưng rõ ràng nó mạnh hơn chiến đao một chút, điểm này có thể thấy được từ uy áp phát ra trên Pháp Binh.
Có Pháp Binh rồi hắn cũng chẳng buồn để ý đến việc có phải lời nói của Kim Đa Minh có ý gài hàng hay không. Theo Vương Bảo Nhạc thấy, cho dù hắn có gài thì đã sao, nếu gài mình thảm quá thì lại cuỗm nốt thanh Pháp Binh còn lại là được, đây là chỗ tốt khi làm bạn với đại gia.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn, lập tức gật đầu, xem như đồng ý với Kim Đa Minh. Thật ra, Kim Đa Minh cũng hiểu loại hứa miệng suông thế này không đáng tin nhưng cũng đỡ hơn không có. Dù tiếc đứt ruột nhưng hắn chỉ có thể thở dài ném thanh phi kiếm này cho Vương Bảo Nhạc, đồng thời trong lòng còn cảm khái chắc là kiếp trước mình mắc nợ tên Vương Bảo Nhạc này nhiều lắm, không thì sao lại đưa
hết thanh Pháp Binh này đến thanh Pháp Binh khác cho hắn chứ.
“Xem như đầu tư đi vậy!!”
Kim Đa Minh nghĩ vậy thì mới thấy đỡ hơn phân nào.
Cứ thế, hai người ngồi khí cầu bay thẳng về tân thành. Trên đường đi, Vương Bảo Nhạc vuốt ve phi kiếm, nghiên cứu cảm ngộ một phen, lúc này lập tức nhìn ra điểm khác biệt của hai thanh Pháp Binh, phối hợp cùng thu hoạch của hắn ở căn cứ thí nghiệm bom phản linh thì chỉ hận không thể lập tức bế quan để nghiên cứu chuyên sâu hơn.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc có trực giác Tân này bế quan xong thì việc luyện chế Pháp Binh của mình nhất định sẽ có đột phá!
Mang theo chờ mong như thế, khí câu một đường bay nhanh, ngày càng đến gần tân thành hơn. Trong lúc Vương Bảo Nhạc nghiên cứu Pháp Binh thì Kim Đa Minh lại nôn nao nghĩ về kế hoạch của mình. Mục
đích chính của hắn một phần là do lão gia tử nhà mình yêu cầu, phái chú ý đến hang thần binh, phần còn lại là hắn đang thử và cố gắng vì quyền kế thừa gia tộc.
Dù sao thì cũng không chỉ mình hắn là có quyền kế thừa nên phải chuẩn bị cho thật kĩ. So với những ứng cử viên còn lại thì Kim Đa Minh vốn định ôm chặt lấy phần lợi ích ở Sao Hỏa, có điêu cũng vì lão gia tử nhà mình nhắc nhở phải qua lại nhiêu với Vương Bảo Nhạc nên hắn mới thử kéo cả Vương Bảo Nhạc đi cùng.
Bây giờ, xem ra phần đầu tư qua lại này thật sự rất có lợi, có thể nói hắn đã làm được bước quan trọng nhất ở Sao Hỏa này!
“Nhưng sao lão gia tử có thể đoán được Vương Bảo Nhạc này có thể một bước lên trời ở Sao Hỏa nhỉ?” Kim Đa Minh lấy làm khó hiểu, đoán mãi không ra, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như lão gia tử không chủ động nói ra thì dù ông có thích mình đến mấy cũng thế, hỏi kiểu gì cũng sẽ không có được đáp án.
“Vương Bảo Nhạc này đúng là thú vị...”
Nghĩ tới đây, Kim Đa Minh lại nhìn Vương Bảo Nhạc đang nghiên cứu Pháp Binh một cái, nghĩ tới một loạt chuyện mà tên này đã làm sau khi tới Sao Hỏa thì vừa ghen tỵ lại vừa bội phục.
Cứ thế, hai người một thì nghiên cứu Pháp Binh, người còn lại thì nghiên cứu Vương Bảo Nhạc, chẳng mấy chốc đã đến gần tân thành.
Theo khí cầu ầm ầm bay tới rồi từ từ đáp xuống phi trường trong tân khu của Kim Đa Minh, dù làn này Vương Bảo Nhạc ra ngoài có thể xem như bí mật, nhưng bên ngoài phi trường đã có Lâm Thiên Hạo và khá nhiêu người của bốn đạo viện đứng chờ sẵn.
Khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi khí cầu, thứ hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Lâm Thiên Hạo đang cười tươi rói và những gương mặt quen thuộc của bốn đạo viện, một cỗ cảm giác thân thiết lập tức dâng tràn trong lòng hắn. Nhất là khi nhìn xung
quanh, cảm giác “đây là thành của ta” cũng khiến Vương Bảo Nhạc hưng phấn hơn hẳn.
“Cung nghênh Thành chủ!”
Lâm Thiên Hạo lớn tiếng chào, những người sau lưng hắn cũng Lân lượt ôm quyền.
Vương Bảo Nhạc mỉm cười gật đầu với mọi người, đang định tuyên bố thành quả trong chuyến đi lần này, thông báo chuyện cán cứ thí nghiệm sắp được thành lập ở đây, nhưng lúc hắn toan mở miệng thì bỗng nhướng mày, ánh mắt lập tức rơi vào trên người một tu sĩ Trúc Cơ của bốn đạo viện đứng trong hàng ngũ nghênh đón hắn!
Đây là một người trung niên, vẻ mặt vô cùng cung kính, trong mắt cũng đày vẻ nhiệt huyết, không khác gì với trí nhớ của Vương Bảo Nhạc. Chỉ có điêu, lúc này, trên người đối phương đang phát ra một tia minh khí vô cùng mong manh, nhưng trong mắt Vương Bảo Nhạc thì nó lại cực kỳ rõ ràng!
Điêu này khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại, đang muốn xem xét thật kỹ thì hắn lại phát hiện ở đây có thêm nám người cũng phát ra minh khí như thế!
Chuyện này khiến tim Vương Bảo Nhạc giật thót, nếu như chỉ có một người thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng trong số những người nghênh đón có đến năm người như thế thì vô cùng đáng sợ. Vương Bảo Nhạc không dám vọng động mà nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mỉm cười thân thiết như cũ, nhưng không có lòng dạ nào để tuyên bố chuyện cán cứ thí nghiệm nữa mà kéo Lâm Thiên Hạo rời khỏi phi trường.
Trên đường đi, Lâm Thiên Hạo theo bên cạnh báo cáo những chuyện xảy ra trong tân thành mấy ngày này cho Vương Bảo Nhạc biết.
Nghe Lâm Thiên Hạo báo cáo, Vương Bảo Nhạc nhìn như bình thường nhưng vẫn tiến hành quan sát Lâm Thiên Hạo thật kĩ,
sau khi xác định trên người Lâm Thiên Hạo không có minh khí thì hắn thầm thở phào một hơi, tiếp theo lại bước lên phi thuyền quay về phòng làm việc của Thành chủ. Vương Bảo Nhạc đứng ở mép khí cầu, vẻ mặt như thường nhưng lại âm thầm dùng quýên điêu khiển trận pháp của mình, dung nhập vào đó để bắt đầu tra xét toàn bộ thành trì.
Sau khi dung nhập vào trận pháp, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm giác được trong Bảo Nhạc đại trận của mình đầy rẫy minh khí, mà đám minh khí đó không phải tới từ hang thần binh mà phát ra từ vô số tu sĩ trong thành...
Nó phát ra từ người bọn họ, lại bị Bảo Nhạc đại trận hấp thu, điều này khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, đồng thời cũng lập tức xem xét đại trận Sao Hỏa trong thành. Dựa vào sự nhạy cảm của mình đối với minh khí, hắn lập tức cảm giác được bên trong đại trận Sao Hỏa cũng có khí tức này.
‘Không đúng!!
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, nghiêng đàu nhìn về phía Lâm Thiên Hạo, lúc này Lâm Thiên Hạo đang nói về chuyện Trường Sinh công.
“Còn cả chuyện Trường Sinh công nữa, công pháp này đột nhiên xuất hiện và được lan truyền rất nhanh, tuy sau khi kiểm tra phát hiện không có gì dị thường nhưng Phó Thành chủ và bọn ta vẫn quyết định khống chế tốc độ lan truyền của nó.”
Lâm Thiên Hạo vừa nói đến đây thì Vương Bảo Nhạc đã nheo mắt lại, hắn không xen ngang mà tiếp tục nghe Lâm Thiên Hạo báo cáo, mãi cho tới lúc quay về văn phòng làm việc thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên hạ lệnh, không vào ván phòng nữa mà quay về chỗ ở của mình.
Khi khí cầu tới nơi, Vương Bảo Nhạc đi ra như thường rồi bảo mấy người Lâm Thiên Hạo rời khỏi, nhưng sau khi bước vào phòng của mình thì sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn trực tiếp mở trận pháp ra, bước vào nơi bế quan, sau đó khoanh chân ngồi xuống, dùng quyền hạn
của mình để dung nhập vào trong trận pháp.
Sau khi thông qua đại trận của tân thành, cảm giác được vô số tu sĩ trong tân thành đều có minh khí thì Vương Bảo Nhạc lại sa sầm mặt, lấy Trường Sinh công do Lâm Thiên Hạo gửi đến ra để so sánh, cuối cùng cũng phát hiện mánh khóe.
“Công pháp này không có vấn đề... tu luyện ở bất kỳ nơi nào cũng không sao, nhưng tu luyện ở tân thành có hang thần binh ngập tràn minh khí thì lại có vấn đề!”
“Đây là muốn lợi dụng đặc điểm hấp thu khí tức từ mọi người của đại trận Sao Hỏa để đưa minh khí vào trong trận... Việc này không thể nào là do người trong Liên bang làm được, tám, chín phần mười là do hang thần binh... Nhưng trong hang thần binh đều là đám hung thú không có thẫn trí gì, sao có thể bày ra âm mưu này được?”
Đây mới là điêu khiến Vương Bảo Nhạc cảnh giác nhiêu nhất, sau khi trầm ngâm một lúc, hắn cảm thấy việc quan trọng
nhất lúc này chính là phải hóa giải minh khí phát ra từ những người vừa mới tu luyện Trường Sinh công trong tân thành!
So với việc tìm được chủ mưu thì đây mới là việc cấp bách nhất, chỉ cần đại trận không bị ảnh hưởng gì thì tân thành mới có thể yên ổn, đứng ở thế bất bại, đây là điêu cán bản nhất.
“Có khi lại có thể nhất tiễn song điêu, để cho kẻ chủ mưu tự động xuất hiện!”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc thì lập tức có quyết định, hắn muốn đánh rắn động cỏ!
Nhưng trước đó hắn phải chuẩn bị một chút, luyện chế vài món pháp khí đặc biệt. Cũng may toàn bộ thành trì này là một tòa Bất Diệt thành khổng lồ, trong đó có vài phần hạch tâm* chỉ Vương Bảo Nhạc mới có thể tiếp xúc tới, cũng có vô số con rối xây dựng nên Vương Bảo Nhạc chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trong việc luyện chế pháp khí!
(*) Hạch tâm: hạt nhân, trọng tâm. Ý nói phân quan trọng, chủ chốt.
"filepos0009226657">

Bạn cần đăng nhập để bình luận