Tam Thốn nhân Gian

Chương 296

Chương 296Chương 296
CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN ĐẾN KHÁCH SẠN CHIẾN PHỦ
11T7 em thường ta mà còn đến khách sạn của ta! Đúng là khinh người quá đáng!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, cũng đi về phía khách sạn Chiến Phủ.
Đại sảnh của khách sạn Chiến Phủ vô cùng rộng rãi, mặc dù nơi này không phải khách sạn cao cấp nhất trong thành Thực Dân của Sao Hỏa nhưng nếu chỉ luận danh tiếng thì cũng xem như nổi tiếng lâu năm, trang thiết bị bên trong vô cùng xa hoa, đồng thời lại mang chủ đề chiến trường, tất
cả nhân viên phục vụ bên trong, dù là nam hay nữ đều mặc trang phục cổ, tất cả lại là Cổ Võ.
Trước đại sảnh là một quây làm thủ tục dài, mà chính diện và xung quanh quầy này đều có rất nhiều ghế ngồi, thuận tiện cho khách đến khách sạn ngồi nghỉ.
Ngoài ra, trong khách sạn còn đặt một số pho tượng và tiêu bản hung thú khiến cho khách sạn Chiến Phủ này sát khí đàng đằng. Tuy là vậy nhưng khách sạn vẫn rất đông khách lui tới khiến cho nơi này vô cùng náo nhiệt.
"Đây chính là khách sạn của mình!"
Vương Bảo Nhạc đứng giữa đại sảnh ngắm nhìn xung quanh, trong lòng hưng phấn không thôi. Đồng thời, Lý Vô Tràn ở phía trước cũng để ý thấy Vương Bảo Nhạc đi theo mình vào, còn nhìn Đông ngó Tây như thế, trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ đúng là đồ nhà quê, sau đó không để ý tới nữa.
Cùng lúc đó, trong quầy phục vụ của khách sạn có một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng giống như đã đứng đợi sẵn từ lâu, thấy Lý Vô Trần đi vào thì lập tức mỉm cười bước ra khỏi quầy đón hắn.
"Vị đại nhân này chính là Viện trưởng Lý đúng không?"
Người còn chưa tới thì giọng của hắn ta đã vang lên, mặt đầy vẻ khách khí, ôm quyền với Lý Vô Trần.
Quần áo của nam tử trung niên này khác với những nhân viên khác, tu vi cũng cỡ Chân Tức. Khi hắn ta đi ra thì những nhân viên khác đều cung kính cúi chào, hiển nhiên chức vị của nhân viên quản lý này không hề thấp.
"Là Hứa đạo hữu đẩy à, tại hạ đúng là Lý Vô Trần!"
Thấy nam tử trung niên này đi ra, Lý Vô Trần cũng mỉm cười gật đầu với hắn.
"Khi nãy vừa nhận được thông báo của Viện trưởng Lý thì tôi lập tức đứng chờ ngay. Mời Viện trưởng Lý, chúng ta vào trong nói!"
Nam tử trung niên hớn hở ra mặt, trong lòng cũng thầm đắc ý, thầm nghĩ tuy đối phương là Trúc Cơ, lai lịch lại không nhỏ nhưng dù sao thì đây cũng là địa bàn của mình, tới đây thì cũng phải khách khí với mình.
Lý Vô Trần mỉm cười đáp lại lời mời của nam tử trung niên này, theo hắn ta đi tới khu phòng nghỉ gần đó, hắn cũng chẳng nhìn Vương Bảo Nhạc bên kia nữa. Vị trung niên họ Hứa chức vị không thấp kia rõ ràng cũng không biết Vương Bảo Nhạc, nếu đổi lại là lúc khác, với tu vi của Vương Bảo Nhạc thì chắc hẳn hắn ta sẽ tự mình tiếp đón, nhưng hiện tại trọng điểm tiếp đón của hắn ta lại là Lý Vô Trần.
Tu sĩ lui tới khách sạn này lại không ít, trung niên họ Hứa này cũng là tay lõi đời, gặp nhiêu rồi nên cũng chẳng để tâm lắm, chỉ thấp giọng nói chuyện rồi dẫn đường cho Lý Vô Trần.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì nhướng mày, cũng đi tới khu phòng nghỉ, ngồi xuống cạnh hai người kia, gọi một ly đồ uống, vừa uống vừa ngắm khách sạn của mình, đồng thời dỏng tai lên nghe lỏm.
Thấy Vương Bảo Nhạc tới gần, Lý Vô Trần cảm thấy bực bội nhưng hiện tại có chuyện quan trọng cân làm nên không để ý đến nữa, quay đầu lại trao đổi với trung niên họ Hứa kia, một lúc sau Lý Vô Trần mới sầm mặt không vui, trầm giọng nói.
"Hứa đạo hữu, chuyện hôm nay nhất định phải có một kết quả thỏa đáng. Lần này, ta tới không phải đại diện cho bản thân mình mà còn có Học viện Hỏa Linh nữa!"
"Viện trưởng Lý, việc này quá trọng đại, ta sẽ cố gắng hết sức để phối hợp, nhưng không dám bảo đảm đâu."
Trung niên họ Hứa kia lắc đầu cười khổ.
Nghe hai người nói vậy thì Vương Bảo Nhạc lấy làm kinh ngạc, lúc nãy khi thấy thái độ của Lý Vô Trần đối với trung niên họ Hứa này thì hắn đã nhìn ra hình như Lý Vô Trần có việc cần nhờ vả người ta, trong lòng tò mò nên mới đến gần nghe ngóng xem sao.
Vừa nghe một chút, mặc dù không biết cụ thể là gì nhưng Vương Bảo Nhạc lại biết được thân phận của Lý Vô Trần.
"Phó Viện trưởng Học viện Hỏa Linh? Chức vụ ngang với mình à!"
Vương Bảo Nhạc lập tức thấy bực bội, thầm nghĩ mình lập biết bao nhiêu công lao nên mới có được chức vụ chính ngũ tước này, nhưng hình như tên Lý Vô Trần kia hoàn toàn không có công lao gì, thế mà vẫn ngang hàng với mình.
Vốn dĩ Vương Bảo Nhạc vẫn không hài lòng với chức vị Phó Viện trưởng Học viện Đạo Lam, thấy Lý Vô Trần ngang cấp với mình
thì hắn lại thấy bực bội nên thầm hừ một tiếng.
Ngoài ra, lúc xem thông tin thì hắn cũng có biết về Học viện Hỏa Linh này. Dù sao thì nó cũng là học viện quý tộc của Sao Hỏa như Học viện Đạo Lam, thậm chí cả hai học viện còn cạnh tranh với nhau.
"Hứa đạo hữu, chỉ là vấn đề hướng phủ thôi mà, làm gì phiên toái như thế chứ, huống hồ gì đâu phải là cây chiến phủ này chưa từng thay đổi chứ!"
"Viện trưởng Lý, tuy là vậy, nhưng chuyện này ta không quyết định được. Ngươi chờ thêm vài ngày đi, ta đã thông báo rồi! Mặc dù vừa đổi chủ nhưng chắc chỉ vài ngày là sẽ có câu trả lời thôi."
Nghe cả hai nói vậy, lòng tò mò của Vương Bảo Nhạc lại càng dữ dội hơn. Hắn thật sự không hiểu tại sao một Phó Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh lại phải đến đây thương lượng vấn đề hướng phủ gì đó với một tu sĩ Chân Tức.
Nếu không dính dáng gì đến Vương Bảo Nhạc thì cũng thôi, nhưng bây giờ khách sạn Chiến Phủ lại là tài sản của hắn nên hắn lại càng tò mò hơn. Thế là Vương Bảo Nhạc lên mạng nhập mấy từ tìm kiếm như khách sạn Chiến Phủ và Học viện Hỏa Linh, sau đó kiểm tra một lượt, vừa xem xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức mở to hai mắt không dám tin.
"Hóa ra khách sạn Chiến Phủ này còn có cả câu chuyện như thế!"
Khách sạn Chiến Phủ này xây đối diện Học viện Hỏa Linh, dựa theo vị trí địa lý thì xem như khá tốt, lại ở gàn học viện, cách khu vực sầm uất không xa, công việc làm ăn không tệ chút nào, nhưng khách sạn này lại rất kỳ lạ...
Điểm kỳ lạ của nó chính là dường như nó tương khắc với Học viện Hỏa Linh, trọng điểm của việc này hình như có liên quan đến thanh chiến phủ to tướng ở trước khách sạn.
Nám đó, Học viện Hỏa Linh vừa được xây dựng, tất cả đều bình thường, mãi cho đến khi khách sạn Chiến Phủ đối diện khai trương, thanh chiến phủ khổng lồ đàng đàng sát khí kia chĩa thẳng vào Học viện Hỏa Linh, không đến một năm thì vị Phó Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh lúc đó lại gặp sự cố mà qua đời..., sau đó, lại đến vị Phó Viện trưởng thứ hai. Tu vi của người này không hề tàm thường, đồng thời cũng am hiểu xem bói, tính ra được thanh chiến phủ này có sát khí quá nặng, nhưng dù sao thì khách sạn này cũng là tài sản của lãnh đạo cao cấp trong tập đoàn Tam Nguyệt, không thể dùng thủ đoạn cứng rắn được nên họ thương lượng cùng khách sạn Chiến Phủ, cuối cùng bỏ ra được một cái giá lớn để đổi hướng lưỡi phủ, không chĩa thẳng vào Học viện Hỏa Linh nữa.
Có lẽ, nó thật sự hữu dụng, chưa tới một năm thì vị Phó Viện trưởng thứ hai này tháng chức, được triệu về Trái Đất, nay đã là Phó Bộ trưởng của một bộ, nghành lớn.
Sau khi ông thăng chức thì vị Phó Viện trưởng thứ ba tới. Vị Phó Viện trưởng thứ ba này không tin chuyện đó nên bảo khách sạn cứ chuyển mũi chiến phủ về lại chỗ cũ.
Kết quả chưa tới nửa năm thì vị Phó Viện trưởng thứ ba này bị Bộ Vực kỷ tra ra án hối lộ trái phép nên bị bắt lại, nay vẫn còn bị giam trong nhà tù Sao Hỏa...
Ba chuyện này xuất hiện khiến cho khách sạn Chiến Phủ nổi như cồn, sau này, chuyện đầu tiên mà các Phó Viện trưởng mới nhậm chức của Học viện Hỏa Linh làm chính là thương lượng với khách sạn để đổi hướng chiến phủ.
Chuyện này quá mức tà môn khiến người ta thà tin là có chứ không dám khinh thường. Trong số đó, cũng có kẻ không tin nhưng chẳng ai may mắn thoát khỏi, phẫn lớn đều bị bắt, ví như vị Phó Viện trưởng tiên nhiệm vậy. Thế cho nên, Lý Vô Trần thân là Phó Viện trưởng nhiệm kỳ này của Học viện Hỏa Linh mới đến đây thương lượng.
'Hóa ra là còn có chuyện này..."
Vương Bảo Nhạc xem xong thì mừng rỡ, hai mắt sáng rực lên, nhếch môi cười gian khi nhìn sang gương mặt sa sầm của Lý Vô Trần.
Lúc này, Lý Vô Trần cũng mất hết kiên nhẫn, đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn trung niên nọ, trầm giọng nói.
"Hứa đạo hữu, ta mặc kệ là đổi sang ai làm chủ, hôm nay ta muốn một kết quả rõ ràng!"
"Viện trưởng Lý à, ta cũng chẳng dám dối gì ngươi, chuyện này vốn chẳng có vẩn đề gì cả, nhưng mấy hôm trước ta nhận được thông báo là khách sạn đổi chủ nên việc này mới phải kéo dài ra."
Trung niên họ Hứa kia cũng vội đứng dậy, cười khổ nói.
"Nên Viện trưởng Lý đừng làm khó ta nữa. Như vậy đi... Bây giờ ta sẽ xin chỉ phép ngay, tuy là chưa thấy mặt chủ mới, nhưng có thể xin số liên lạc từ chỗ ông chủ cũ. Ta sẽ xin ngay, Viện trưởng Lý cứ việc yên tâm, chuyện này không phải to tát gì, nhất định sẽ không sao đâu."
Nghe đối phương nói vậy thì sắc mặt của Lý Vô Trần dễ nhìn hơn một chút. Theo hắn thấy thì chuyện này nhất định sẽ êm xuôi, dù sao thì sau lưng của mình còn có Đạo viện Phiêu Miễu và Thái thượng Trưởng lão, người khác sẽ không vì chút việc vặt này mà khó dễ mình nên Lý Vô Trần không để ý tới trung niên họ Hứa đang lấy nhẫn truyền âm liên hệ với chủ khách sạn xin phép nữa. Hắn nhìn Vương Bảo Nhạc đang ngồi xếp vài cái nhẫn truyền âm lên bàn ra, thấy vẻ mặt đắc ý của Vương Bảo Nhạc thì khinh bỉ hừ một tiếng.
"Đồ quê mùa! Sớm muộn gì cũng có ngày ta để ngươi phải phun ra cả vốn lẫn lời vì linh huyết mà ngươi đã nuốt khi đó!"
Gần như ngay khi Lý Vô Trần vừa hừ lạnh thì... nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc, kẻ vẫn bị hắn xem thường đột nhiên vang lên...
"filepos0006978583">

Bạn cần đăng nhập để bình luận