Tam Thốn nhân Gian

Chương 588

Chương 588Chương 588
TẠ HẢI DƯƠNG LO LẮNG
Cùng lúc đó, có rất nhiêu nam nữ tu sĩ trong nhóm bách tử Liên bang thứ hai cũng gia nhập mục giao lưu làm quen kia, dựa vào bề ngoài xuất sắc của họ khiến cho mục làm quen này càng ngày càng sôi động hơn.
Sau đó, Kim Đa Minh lại mời thêm một số đệ tử Thương Mang Đạo Cung gia nhập mục làm quen này, nên chỉ trong vòng nửa tháng, nhờ có mục tin tức góp phần quảng bá mà mục làm quen này cũng được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Ngày càng có nhiêu đệ tử trong Thương Mang Đạo Cung biết đến linh võng, không ít người đều đáng nhập vào xem thử, nhất là Kim Đa Minh lại còn cử hành một buổi gặp mặt làm quen thật lớn.
Có thể nói, chỉ trong vòng chưa tới hai tháng ngắn ngủi, trong lúc Vương Bảo Nhạc vùi đàu củng cố tu vi thì Kim Đa Minh đã khuấy động toàn bộ đệ tử Thương Mang Đạo Cung, đồng thời từ mức độ nào đó thì linh võng cũng xem như đã được không ít đệ tử đạo cung chấp nhận.
Nhưng chẳng qua chỉ là thấy thú vị mà thôi, chưa nói tới việc không thể sống thiếu nó nên sau khi Hứa Tông chủ liên hệ với Phùng Thu Nhiên, qua nhiêu làn châm chước cuối cùng Phùng Thu Nhiên cũng gật đầu, Kim Đa Minh đã mở mục thứ ba, cũng là mục quan trọng nhất của linh võng ra.
Ấy chính là... Mục giao dịch!
Vô số vật phẩm và pháp bảo do Liên bang sản xuất thoáng chốc đã xuất hiện trong mục này. Đồng thời, còn có vô số nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt cũng có không ít. Ngoài ra, Kim Đa Minh còn đặt trọng điểm lên những đồ dùng kia, hắn đã điêu tra qua nên biết rõ[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
đạo cung không đánh giá cao nền ván minh tu hành của Liên bang, tài nguyên tu luyện cũng kém hơn nơi này một chút, nhưng nhu yếu phẩm thì lại khác.
Những thứ này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử đạo cung, có không ít người mua thử xong thì đều cảm thấy kinh ngạc và thích thú, nhất là một vài thứ đồ dùng của chị em phụ nữ như quần áo đẹp, đồ dùng vệ sinh vân vân và mây mây. Lượng mua sắm nhiêu đến mức chính bản thân Kim Đa Minh cũng cảm thấy không dám tin.
Đồng thời, bia đá nhiệm vụ của Thương Mang Đạo Cung cũng được Kim Đa Minh quan tâm trọng điểm. Trong sự ủng hộ của Hứa Tông chủ và ngầm đồng ý của Phùng Thu Nhiên, hắn đã phục chế tấm bia đá lên linh võng khiến cho các đệ tử cũng có thể nhận nhiệm vụ thông qua linh võng.
Nếu chỉ là như vậy thì chẳng là gì hết, dù sao thì trong mỗi động phủ đều có một tấm bia đá nhỏ để nhận nhiệm vụ. Mặc dù
không thể giao nhiệm vụ và hoàn thành ghi chép, nhưng vẫn có thể xem và nhận nhiệm vụ nên những gì Kim Đa Minh làm chỉ có thể giúp việc này trở nên dễ dàng hơn một chút mà thôi.
Nhưng đối với Kim Đa Minh mà nói thì hắn biết rõ mục đích chính của mình khi làm linh võng, ấy chính là để cho tất cả mọi người cảm thấy thuận tiện, dù chỉ khiến người ta cảm thấy dễ dàng một chút thì cũng xem như thắng lợi rồi.
Bởi vì theo hắn thấy, hai chữ thuận tiện này chính là vũ khí tốt nhất trên đời này, một khi để người ta dưỡng thành thói quen trong loại thuận tiện này thì cơ bản sẽ khó mà sửa lại được. Nếu cưỡng chế từ bỏ thì sẽ khiến tất cả mọi người cảm thấy không quen, nặng thì khó mà bỏ được.
Hắn quả thật cũng làm như vậy, ví như tin tức vụn vặt, chính là vì để thuận tiện cho tất cả mọi người, không cần bước chân ra khỏi nhà, cũng không càn phải hỏi thăm ai cũng có thể biết được tất cả. Ví như kết bạn
bốn phương vậy, sau khi hòa vào sinh hoạt của các đệ tử thì sẽ khiến cho mỗi người bọn họ không còn là những cá thể riêng biệt nữa, mà đã dung hợp với nhau.
Mục giao dịch kia cũng cực kì tiện lợi cho mọi người nên đối với nền văn minh tu hành tuy cao cấp hơn Liên bang rất nhiêu, nhưng phẩm chất sinh hoạt căn bản chẳng có gì như Thương Mang Đạo Cung này thì sự xuất hiện và hoạt động của linh võng đã tạo thành chấn động cực lớn, còn lớn hơn cả bom phản linh.
Thế nên, linh võng rất phát triển ở Thương Mang Đạo Cung này, thậm chí mẩy vị tu sĩ cũng tò mò mà xem thử, lại càng khỏi phải nói những đệ tử khác.
Từ ý nghĩa nào đó thì sự tiện lợi và mới lạ mà linh võng mang tới cho mọi người hiện nay xem như đã bước đàu dung hợp, có thể tưởng tượng, một khi đệ tử đạo cung đã thành thói quen thì sau này cơ bản khó mà thiếu linh võng được.
Mắt thấy tất cả đã đi vào quỹ đạo, việc thu phí của linh võng cũng theo đó mà tới, dựa theo hạng mục khác nhau mà đưa ra phí phục vụ khác nhau. Tuy rằng giá đều rất thấp, nhưng số lượng lại nhiêu, chỉ trong thời gian ngắn đã kiếm được cơ số điểm chiến công của mọi người.
Có thể nói, Vương Bảo Nhạc đã nhìn nó đi từ bước đầu chẳng có chút uy hiếp gì đến hắn tới lúc trở thành đại địch cực kì nguy hiểm như thế, nhưng Kim Đa Minh lại rất biết cách hành xử nên đã chia 10% cổ phần cho Vương Bảo Nhạc.
Đồng thời, Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng đã phát huy tác dụng của mình. Dù là Diệt Liệt Tử hay Du Nhiên đạo nhân đều được Hứa Tông chủ tặng cổ phần, thân là chỗ dựa cho họ nên Phùng Thu Nhiên đương nhiên không cần phải nói.
Thậm chí, ngay cả những Nguyên Anh kia cũng được chia một phần, tặng hết một lượt thì cơ bản đã chia hết 70%, 30% còn
lại mới là phần của Kim Đa Minh. Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, theo như ý kiến của Hứa Tông chủ thì chỉ cần sau này có Nguyên Anh mới thì sẽ tự động được chia % và lợi nhuận này.
Nếu đổi lại là người khác làm việc này thì chưa chắc đã thành công, nhưng đối với lão cáo già Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông mà nói thì đây chỉ là chuyện vặt. Dù sao thì hắn cũng là một trong những người khai sáng ra kỷ Linh Nguyên của Liên bang, lại là người đứng đầu một tông, lão luyện hơn người, thủ đoạn đương nhiên cao minh vô cùng.
Mặc dù hắn cũng có tư tâm nhưng lại không có suy nghĩ phản lại Liên bang nên Lân này hắn mới có thể đứng hẳn ở lập trường của Liên bang để xử lý các vấn đề lúc ở Thương Mang Đạo Cung như thế. Sau khi thông qua một vài con đường tìm hiểu rõ ràng thì chính Vương Bảo Nhạc cũng phải khâm phục.
“Người thế này, nếu làm kẻ địch thì vô cùng đáng sợ, phải lập tức tiêu diệt, bằng không lại phải ngày đêm đề phòng. Nhưng nếu là người của mình thì lại khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm...”
Vương Bảo Nhạc cầm cổ phần của linh võng, hắn biết rõ dù thoạt nhìn linh võng này là do Kim Đa Minh phụ trách, nhưng thực tế người đứng sau lại là vị Hứa Tông chủ này.
Rõ ràng linh võng chính là lợi khí mà Liên bang đã chuẩn bị lần này nên dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa thì mình cũng không thể ngăn cản được. Nhưng Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy sốt ruột, mắt thấy điểm chiến công của Kim Đa Minh mỗi ngày đều táng vọt như thế, mặc dù mình cũng được chia 10%, nhưng rõ ràng chẳng đáng là bao. Nhất là Kim Đa Minh cũng đã bắt đầu truyền tống công pháp về Liên bang.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tên này đã truyền hai mươi bản về!
“Xem ra tên này thật sự muốn tranh giành vị trí Tổng thống Liên bang với mình rồi. Tiểu Đoan Mộc, ông muốn chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi à, ép ông đây nổi khùng thì có tin ta lập tức quay về Liên bang đánh ông không hả!!”
Vương Bảo Nhạc bát đầu sốt ruột, nhất là sau khi cân nhắc, cảm thấy với chiến lực của mình hiện tại hẳn là có thể đánh Đoan Mộc Tước một trận thì đột nhiên hắn lại rục rịch muốn làm thử.
“Lại nói, mình bây giờ chác đã là người mạnh nhất Liên bang rồi chứ nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, trong lòng lập tức kích động hẳn lên.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang rục rịch muốn thử, thậm chí bắt đầu cân nhác xem có nên quay về một chuyến biến suy nghĩ thành hành động hay không thì trong Thương Mang Đạo Cung cũng có một người còn sốt ruột hơn cả Vương Bảo Nhạc.
Người này chính là... Tạ Hải Dương!
Linh võng xuất hiện, người bị tổn thất lớn nhất chính là hắn. Tin tình báo lúc trước nay đã bị mục tin tức của linh võng thay thế, mối làm ăn lúc trước của hắn nay cũng bị mục giao dịch giành mất. Nhất là sau khi trong mục giao dịch xuất hiện vô số tin tức tuyên bố mua bán của đệ tử Thương Mang Đạo Cung thì chẳng khác gì ngày tận thế đối với Tạ Hải Dương.
“Chặn đứng tài lộ của ta có khác gì giết cha mẹ ta chứ!!”
Hai mắt của Tạ Hải Dương đỏ ngầu lên. Mấy tháng này hắn sống rất khó chịu, chỉ có thể dựa vào mối quan hệ của mình để kiếm được ít tiền trinh, những ngày tháng sung sướng đã một đi không trở lại.
Vậy nên, trong lúc lo lắng hắn đã tìm đến Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, thủ đoạn của vị Hứa Tông chủ này của Liên bang các ngươi đúng là lợi hại. Cứ tiếp tục như thế này thì việc làm ăn của ta sẽ bể hết. Cái ghế Tổng thống Liên bang của ngươi cũng phải chắp tay dâng
cho Kim Đa Minh đấy! Chúng ta nhất định phải liên thủ mới được!”
Theo như suy đoán của Tạ Hải Dương, Liên bang làm như vậy sẽ khiến Vương Bảo Nhạc trở thành minh hữu của mình. Quả nhiên, sau khi tìm đến Vương Bảo Nhạc, Tạ Hải Dương vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức tán thành, nhưng lại bất đắc dĩ không thể làm được gì. Dù sao thì hắn cũng là người của Liên bang, không thể nói xấu linh võng được, đây chính là mấu chốt của hắn.
Nhìn ra vẻ bất đắc dĩ của Vương Bảo Nhạc, Tạ Hải Dương rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến nên nói ngay.
“Bảo Nhạc, không phải ta bảo ngươi phá hoại việc làm án của linh võng, mà là... Chúng ta liên thủ, tạo ra một mối làm ăn tốt hơn để kiếm tiền song song với Liên bang các ngươi. Tạ Hải Dương ta là người làm án, trong mắt của ta không có kẻ thù, mọi người cùng nhau kiếm tiên mới là điều ta muốn!”
“Mối làm án gì đây?” Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì sinh hứng thú nên nhìn thẳng vào Tạ Hải Dương.
"filepos0012728869">

Bạn cần đăng nhập để bình luận