Tam Thốn nhân Gian

Chương 478

Chương 478Chương 478
THẲNG TIẾN
KHÔNG LÙI
Nếu là người khác nói ra câu này chắc chắn Vương Bảo Nhạc đã trừng mắt lại. Vương Bảo Nhạc ghét nhất là người khác nói mình béo, hắn cảm thấy mình nên dùng nắm đấm uốn nắn lại quan niệm thẩm mỹ sai lầm của kẻ bịa đặt trắng trợn này.
Rõ ràng mình là người đẹp trai nhất, mi nhon nhất Liên bang!
Thế nhưng... người nói câu này lại là một ông lão cao to, dáng vẻ như thần tiên hạ phàm, đôi mắt ông tuy lấp lánh nhưng lại khiến người ta có cảm giác ông không hề dễ tính, như vậy hán lại thấy mình có hơi sợ cũng không mất mặt.
Cho dù ông lão này ngụy trang hiên lành đến mức nào, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm nhận được tính cách nóng nảy của ông từ khí tức nóng rực đang tỏa ra xung quanh.
Còn chưa nói tới chuyện... ông lão này xuất hiện đã khiến cho bọn đại trưởng lão trong Đan Đạo các đồng loạt cung kính ôm quýên cúi đầu. Thậm chí, hắn còn thấy được trên bàu trời, Tông chủ cùng phó Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu và các đại trưởng lão khác đồng thời hiện thân, ôm quyền bái kiến ông lão này. Hắn lập tức nhận ra... thân phận của đối phương!
Tổng thống Liên bang tiên nhiệm, Thái thượng Trưởng lão của Đạo viện Phiêu Miễu, Lý Hành Văn!
"Không giống pho tượng ở thủ đô lắm..."
Vương Bảo Nhạc trợn mắt quan sát bức tường phong ấn xuất hiện khắp bốn phương xung quanh mình. Tuy qua lớp phong ấn này hắn không cách nào cảm nhận cụ thể tu vi của vị Thái thượng
Trưởng lão trên bầu trời, nhưng vẫn cảm nhận được mơ hồ khí tức đáng sợ như gió bão trên người ông lão.
"Ta chỉ tới tìm em bánh bao thôi mà... Sao lại khiến Thái thượng Trưởng lão tới đây... Còn phong ấn ta nữa chứ, định kiểm tra sức chiến đấu của ta à?"
Vương Bảo Nhạc thở dài nhưng trong lòng đồng thời dâng lên chiến ý. Hắn cũng muốn kiểm tra một chút xem chênh lệch giữa mình và Kết Đan đại viên mãn tới đâu.
Nhất là khi thấy ánh mắt mong chờ đày cổ vũ của bọn Tông chủ cùng đại trưởng lão Pháp Binh các, Vương Bảo Nhạc hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên tia sét.
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc vừa lóe lên, vô số ánh điện liên lượn vòng trên người hắn, làm cho cả bốn bề xuất hiện rất nhiều tia chớp, tiếng lốp bốp vang lên không ngừng, phong ấn xung quanh vốn vô hình lúc này bị ánh điện tác động, nhanh chóng lộ ra.
Trông như một cái hộp hơi mờ!
"Nếu muốn xem sức chiến đấu của ta... Vậy ta đành dốc hết sức ứng phó thôi!"
Vẻ mặt Vương Bảo Nhạc đầy quả quyết. Hắn tin tưởng Đạo viện Phiêu Miễu. Dù sao nơi này cũng là tông môn của hán, cho nên hắn không định dùng Lôi Đan, chỉ vận chuyển đài sắc Minh Đan trong cơ thể, đồng thời phát ra lực lượng của song đan.
Lôi Đan bên ngoài, Minh Đan bên trong, lại thêm lực lượng cơ thể của hắn, lúc này tất cả được phát huy toàn diện. Từ xa nhìn lại, sẽ thấy mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên một màu đen kịt như có khí lạnh tỏa ra, thế nhưng bên ngoài khí lạnh này lại có từng tia sét vang rền, đồng thời khí tức cường hãn trên người hắn không ngừng dâng lên, từ từ khiến cái hộp hơi mờ kia xuất hiện từng vết nứt. Hắn còn chưa tấn công, bản thân cái hộp này đã không chịu nổi.
Chuyện này khiến sắc mặt mọi người xung quanh đồng thời thay đổi, nhất là Tông chủ, Phó Tông chủ cùng các đại trưởng lão, ai nấy hai mắt trợn tròn khó lòng tin tưởng. Ngay cả Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Văn cũng ngạc nhiên, đôi mắt thấp thoáng lộ ra vẻ tán thưởng và vui mừng.
"Thú vị, xem ra phong ấn Kết Đan sơ kỳ không đọ nổi chiến lực của ngươi, vậy thì... tăng thêm một tầng nữa!" Nói xong, tay phải của Lý Hành Ván ấn niệm pháp quyết, đột nhiên chỉ tay, hộp phong ấn xung quanh Vương Bảo Nhạc lập tức lóe sáng, gia tăng cường độ, vết nứt trước đó cũng nhanh chóng khép lại.
Ngay khi cái hộp khép lại, Vương Bảo Nhạc đột nhiên ngẩng đầu gầm nhẹ một tiếng như sấm rền. Trong lúc vận chuyển toàn lực, hắn cảm thấy cơ thể của mình tuy đang có chiến lực vượt qua tu vi nhưng lúc này gánh chịu lực lượng song đan cũng rất miễn cưỡng. Tuy vậy, giờ hắn không suy nghĩ được nhiêu, tay phải nâng lên đột nhiên nắm lại, không phải thi triển bất cứ
thần thông nào mà dùng cách không chút mỹ cảm, trực tiếp nhắm vào vỏ hộp trước mặt... đánh ra một quýên!
Một quyền này ẩn chứa kỹ xảo Toái Thểnh Bạo, bộc phát toàn bộ lực lượng cơ thể Vương Bảo Nhạc, đồng thời truyền cả tu vi song đan Minh Đan, Lôi Đan vào trong đó. Có thể nói, đây là chiêu quyền cương mãnh mạnh mẽ nhất mà Vương Bảo Nhạc đánh ra khl không sử dụng thần thông.
Khi đánh ra quýên này, trên người hán dường như đang tỏa ra một cỗ khí thế, khí thế đó... là thẳng tiến không lùi, khí thế đó là một quyền đánh tan tất cả mọi chướng ngại.
Cũng như lúc hắn trong bí cảnh Mặt Tráng, bộc phát trong lúc cửu tử nhất sinh, lao lên giết chóc không ngừng, không hề quay đầu.
Cũng như lúc hắn tranh đoạt tân khu Sao Hỏa, trận chiến cuối cùng đối mặt với thú triều vô biên, hắn một mình đứng đó, tả xung hữu đột, thẳng tiến không lùi.
Dường như, những chuyện trải qua mấy năm nay, lúc này được Vương Bảo Nhạc dung hợp trong bài kiểm tra của Thái thượng Trưởng lão, hội tụ trong quyền này, đánh ra... một quyền mang theo ý chí của riêng mình.
Tiếp đó, Vương Bảo Nhạc gầm lên một tiếng, nắm đấm lại đánh ra, lớp phong ấn kia tuy đã được tăng cường sánh ngang với lực lượng của Kết Đan trung kỳ nhưng vẫn không ngừng rung chuyển vặn vẹo, cán bản không thể ngán cản nổi, chỉ vừa hình thành đã lập tức sụp đổ, chia nám xẻ bảy.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy Vương Bảo Nhạc xuất quýên, sau đó xung quanh thân thể hắn như có tấm gương nổ tung, vô số mảnh vỡ mờ mờ bắn ra, khí tức như làn sóng dữ kinh người khuếch tán ra bốn phía tạo thành tiếng nổ 'âm 'âm khiến gió lớn nổi lên khắp tám hướng, khí thế động trời.
Cảnh tượng này lập tức khiến Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu cùng phó Tông chủ cùng các đại trưởng lão chấn động, cảm
thấy không thể tin nổi, nhìn Vương Bảo Nhạc bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hiển nhiên... trong suy nghĩ bọn họ, Vương Bảo Nhạc vừa mới Kết Đan, còn chưa tu luyện công pháp Kết Đan, có thể nói đây là thời khắc mà Kết Đan yếu nhất, nhưng trong thời khắc yếu ớt nhất này, chiến lực mà Vương Bảo Nhạc thể hiện vẫn hết sức chấn động. Một khi Vương Bảo Nhạc thích ứng với tu vi, nhận được công pháp Kết Đan, chắc chắn chiến lực của hắn sẽ càng mạnh!
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Vương Bảo Nhạc đã đi ra từ cơn sóng dữ, tóc dài phất phơ, ánh sét lấp loáng ngoài thân thể, dáng vẻ như chiến thần đạp trên hồ sấm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Văn, trong lòng đang hểt sức đắc ý định nói gì đó thể hiện, nhưng Vương Bảo Nhạc lập tức trợn tròn hai mắt.
Trước đó, có hộp phong ấn nên hắn không cảm nhận được rõ ràng, nhưng giờ hộp đã chẳng còn, ngay khi nhìn về phía Thái thượng Trưởng lão, hắn lập tức cảm nhận được trên người Thái thượng Trưởng lão dường như có một khí tức đáng sợ hoàn toàn khác với Kết Đan.
Vương Bảo Nhạc không lạ gì với khí tức này, nó không khác gì ba tên tu sĩ ngoài hành tinh kia... khí tức Nguyên Anh.
Cho dù chưa hoàn chỉnh, dường như còn đang trong quá trình bồi dưỡng, thế nhưng khí tức này không sai được. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc nghĩ lại rồi mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể Thái thượng Trưởng lão, Kết Đan của ông đang tan dẫn, thời điểm ngưng tụ thành Nguyên Anh đã gần kề.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc trợn mắt, lập tức sợ hãi, nhanh chóng làm một vẻ mặt hiên lành, ngoan ngoãn ôm quyền thi lễ với Thái thượng Trưởng lão.
"Đệ tử Vương Bảo Nhạc, bái kiến Thái thượng Trưởng lão! Không biết vì sao Bảo Nhạc vừa nhìn thấy lão nhân gia ngài ta đã cảm thấy cực kì thân thiết, nhớ tới ông của ta... Bảo Nhạc chúc Thái thượng Trưởng lão gia gia, thọ cùng trời đất, hồng phúc vô biên!"
Vương Bảo Nhạc nói xong, mọi người xung quanh mỗi người một vẻ mặt, còn Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Ván lại như cười như không. Đương nhiên ông nhìn ra dưới khí thế vừa rồi Vương Bảo Nhạc đang định lên tiếng đắc ý, mặc dù không biết hắn muốn nói gì nhưng nghĩ lại chắc vẫn là mấy lời kiêu ngạo đắc ý của thiếu niên.
Ông cũng biết vì sao hắn sợ hãi không nói mấy lời kiêu ngạo ấy nữa, chỉ là như vậy ông càng ưa thích Vương Bảo Nhạc hơn. Trước đó, hắn lập công cho đạo viện, cho nên ông cảm thấy thằng nhóc cũng được. Sau trận chiến với đệ tử của ông, ông lại cảm thấy thẳng nhóc này không tệ, nảy sinh ý nghĩ nhận đồ đệ.
Thế nhưng, lúc đó suy nghĩ này vẫn chưa mãnh liệt, phải tới khi xảy ra chuyện bí cảnh Mặt Trăng mới khiến ông thật sự kinh ngạc, phải nhìn Vương Bảo Nhạc bằng con mắt khác, bằng không ông đã chẳng ra mặt giúp Vương Bảo Nhạc, bắt sống Trưởng lão Kết Đan của Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Sau đó, ông vẫn tiếp tục quan sát từ đầu đến cuối quá trình rèn luyện trên Sao Hỏa của Vương Bảo Nhạc. Chứng kiến sự trưởng thành của hắn, trong thời gian rất ngắn hắn đã đi tới ngày hôm nay khiến ông hết sức tán thưởng. Sau lần kiểm tra hôm nay, ông lại càng hài lòng, càng ưa thích thích tính cách của Vương Bảo Nhạc hơn.
"Trên người thẳng nhóc này có nhiêu bí mật, chắc do trở lại trong đạo viện nên hấn mới chịu để lộ ra. Với tính cách láu cá của hắn chắc chắn hắn giấu rất kĩ với bên ngoài, cho nên Triệu Tông chủ... chuyện hôm nay không thể để lộ chút gì ra ngoài, ngươi đi xử lý đi! Đương nhiên, cho dù có
để lộ cũng không sao, chỉ cần một ngày lão phu vẫn còn thì không ai dám động tới người của Đạo viện Phiêu Miễu ta.”
Lý Hành Ván dặn dò Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu, lời nói bá đạo không gì sánh được. Sau khi Tông chủ cung kính đáp lời, ánh mắt ông nhìn Vương Bảo Nhạc đã đầy vẻ tán thưởng.
"Thằng nhóc thối kia, đi theo ta!"
Nói xong, Lý Hành Văn lắc người, đi thẳng về phía đại điện của Đan Đạo các.
"filepos0010543365">

Bạn cần đăng nhập để bình luận