Tam Thốn nhân Gian

Chương 294

Chương 294Chương 294
KHỞI ĐẦU TỐT
ĐẸP
Vương Bảo Nhạc lắc đầu đặt hồ sơ xuống, sau khi đến nơi mà h
ọc viện sắp xếp xong, nhìn tòa tiểu lâu ba tầng được xây bên cạnh hồ nước nhân tạo kia, cảm nhận linh khí nồng đậm ở nơi này. Nhìn phong cảnh u tĩnh và trang nhã xung quanh, Vương Bảo Nhạc ngồi bên bờ hồ, nhớ lại những gì xảy ra vào hôm nay, hắn không khỏi cảm khái.
"Đâu tiên là gặp đại thụ, rồi đến học viện báo danh... Nhưng mình là bách tử Liên bang, thân là người đẹp trai nhất Liên bang, mục tiêu của mình là trời sao và biển rộng, không ngờ lại phải tới đây làm vú em!"
Vương Bảo Nhạc thở dài buồn bực, trong lòng lại nhớ đến chuyện của đại thụ.
Dù hoàn cảnh ở học viện này không tệ nhưng hắn cảm thấy vẫn không bàng làm Các chủ ở Đạo viện Phiêu Miễu.
"Thôi vậy, nếu đã vậy thì cứ cố chịu chờ hết một nám thì lại nhờ Tông chủ đưa mình vê..."
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại thở dài lần nữa, sau khi nén nỗi bực bội đối với đại thụ xuống tận đáy lòng thì quay về tiểu lâu, lại cảm thán thêm về sự xa hoa của học viện, sau đó khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
Sáng ngày hôm sau, Vương Bảo Nhạc đi vào phòng làm việc xong cũng chẳng có lòng dạ nào mà đi xử lý việc vặt trong học viện nữa. Hắn cũng chẳng xem hồ sơ nhân sự tiếp, vừa ăn thức ăn vặt vừa suy nghĩ đến chuyện thăng cấp linh bảo của mình lên.
Ngay khi hắn đang nghĩ xem nên đổi mới linh bảo thế nào, tiến hành ra sao rồi tính toán thử thì hắn lại nhận được thông báo tiết dạy thay của mình sắp đến.
"Cũng không biết lúc này hai người Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng thế nào rồi, nhưng dù sao thì chắc cũng khá khẩm hơn mình ở đây."
Vương Bảo Nhạc không hứng thú gì với việc dạy thay lắm, nhưng đã hứa với lão Viện trưởng rồi nên hắn cũng cầm sách giáo khoa Pháp Binh đi tới phòng học.
Chưa đi vào thì hắn đã nghe thấy tiếng nhao nhao vang lên ở bên trong nên trực tiếp đẩy cửa phòng học ra rồi đi vào.
Thứ xuất hiện trước mắt hắn là một lớp học không lớn, ước chừng có hơn ba mươi người, nam nữ chia ra hai bên, đứng, ngồi, đi lại đủ cả. Lúc hắn đến, tiếng nhao nhao của các học tử trong này cũng từ từ giảm bớt, ánh mắt đổ dồn về phía Vương Bảo Nhạc.
'Lão sư môn Pháp Binh mới à?"
'ơ, người này trông quen thế nhỉ?’
"Các ngươi nhận tin chậm quá! Hắn là Vương Bảo Nhạc, một trong bách tử Liên bang, là Phó Viện trưởng mới tới của học viện chúng ta!"
Cả đám nhao nhao bàn tán, sau khi biết thân phận của Vương Bảo Nhạc xong cũng có không ít học tử nảy sinh hứng thú với hắn.
Khi những học tử này nhìn Vương Bảo Nhạc thì hắn cũng đánh giá họ, thấy trong đó có cả tên thiếu niên khẳng định đẳng cấp vào hôm qua thì lập tức chán ngán. May mà nữ sinh trong lớp này đều có bộ dạng xinh xắn, thích mắt khiến tâm trạng của Vương Bảo Nhạc đỡ hơn một chút.
"Chắc phải xúc tiến học viện sửa đồng phục lại mới được! Mẩu đồng phục bây giờ rộng quá, không có lợi cho sự phát triển sau này của học tử."
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, vỗ lên bàn học.
"Vào học thôi!"
Bên dưới lục tục ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc có vẻ hứng thú hơn là tôn kính, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng buôn để bụng chuyện này làm gì, hắn đến dạy thay nên chỉ làm cho có là được.
"Tranh thủ dạy cho xong, quay về còn phải thôi diễn quá trình thăng cấp và luyện chế linh bảo nữa."
Vương Bảo Nhạc thu hồi ánh mắt, trong lòng không để tâm lắm với chuyện làm vú em này nên hắn lấy một túi đồ án vặt ra nhai ngon lành trước mặt các học tử, sau đó bắt đầu giảng bài trong ánh mắt không dám tin của những học tử bên dưới.
Thật ra, Vương Bảo Nhạc chỉ giảng theo sách giáo khoa mà thôi, lâu lâu lại thêm vào lý giải của mình đối với Pháp Binh. Cái trước thì bình thường thôi nhưng cái sau ẩn chứa rất nhiều lĩnh ngộ quý giá của hắn đối với Pháp Binh, nhưng rõ ràng học tử ở nơi này chẳng để ý cho lắm.
Ngoại trừ mấy học tử bản địa của Sao Hỏa là coi như chăm chú nghe giảng ra, những đệ tử đến từ các thế lực khác ban đầu vì tò mò với Vương Bảo Nhạc nên nghe vài câu nhưng sau đó lại bắt đàu lười nhác bỏ ngoài tai.
Trong đó, có đệ tử đến từ Ngũ Thế Thiên Tộc, cả đám ra chiều kiêu ngạo, xem thường Vương Bảo Nhạc, những đệ tử của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng vậy. Mặc dù, việc trên Mặt Trăng gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với Tinh Hà Lạc Nhật Tông nhưng dù sao thì cha mẹ của họ cũng ở Hỏa Tinh Vực nên chẳng ảnh hưởng gì mấy, nhưng sự lạnh lùng từ trong cốt tủy cũng thể hiện rõ trên người họ.
Người của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng có một ít, tuy rằng con cháu của lưỡng đại tông môn có thể chọn tông môn của mình nhưng đây không phải ước định bắt buộc cho nên vẫn có một số người cho con cái vào Học viện Đạo Lam học để bồi dưỡng căn bản.
Đồng thời, còn có người đến từ tập đoàn Tam Nguyệt như thiếu niên làm màu khẳng định đẳng cấp nọ. Bọn họ lười biếng đã quen nên bắt đầu nhỏ giọng tán phét với nhau, thi thoảng còn ganh đua khoe của một lúc.
Cứ thế, một tiết học kết thúc, Vương Bảo Nhạc ăn hết nám túi thức ăn vặt, sau đó lau miệng toan quay về hoàn thành thôi diễn linh bảo của mình. Nhưng khi hắn đi ra thì thiếu niên thích khẳng định đẳng cẫp khiến hắn có ấn tượng sâu sắc ở bên dưới đột nhiên gọi với theo.
’Xin lão sư dừng bước!
Nói đoạn, hắn chạy vội lên, dẫn theo cả đám tùy tùng ở sau lưng chạy tới đứng trước mặt Vương Bảo Nhạc, chặn cửa phòng lại.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc đành dừng bước, nhíu mày lại. Từ sau khi hắn đến Sao Hỏa này xong thì tâm trạng chẳng tốt đẹp gì mấy, bây giờ lại thấy có người cản đường mình thì lập tức trừng mắt, đang định nói chuyện thì thiếu niên kia đã mỉm cười, ôm quyền mở miệng đầy vẻ ông cụ non với Vương Bảo Nhạc.
"Lão sư, nghe nói những con rối do ngươi chế tác rất giống thật, nổi tiếng khắp Liên bang, xin hỏi ngươi có bán không?"
Hắn vừa nói vậy thì đám học tử ở xung quanh đều lấy làm tò mò nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, có một số đã nghe danh những con rối này thì hứng thú dỏng tai lên nghe.
Vương Bảo Nhạc cũng ngạc nhiên, không ngờ thiếu niên này lại hỏi chuyện mấy con rối, trong lòng thầm đắc ý, thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy con rối của mình nổi tiếng đến vậy ư, nhưng hắn lại giả vờ nghiêm mặt nói.
’’Tuổi còn nhỏ mà cũng biết nhìn hàng đẩy, nhưng thứ đó hại thân, ngươi đừng có nghĩ đến nó nhiêu. Đó là thứ ngươi có thể chơi được chắc? Đợi khi nào ngươi trưởng thành thì hãy đến mua!”
Vương Bảo Nhạc nhìn thiếu niên này một cái, khiển trách vài câu rồi đi tiếp.
Mắt thấy Vương Bảo Nhạc lờ mình, thiếu niên kia sốt ruột bèn giậm chân hô to.
”Lão sư, ta đã trưởng thành rồi! Cha ta vừa cho ta một khách sạn trên Sao Hỏa làm quà trưởng thành. Khách sạn này nằm đối diện Học viện Hỏa Linh, ta lấy khách sạn đổi với ngươi nhé?”
'Gì cơ?'
Vương Bảo Nhạc dừng bước, mở to hai mắt quay đãu nhìn thiếu niên nọ.
"Một khách sạn đổi lẩy một con rối ư?"
"Đúng vậy, lão sư ngươi có đổi hay không?"
Thiếu niên đắc ý ngẩng đầu lên, bộ dạng như thể đang nói nhà ta giàu, tuổi vừa đủ.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, dù nghĩ đến bối cảnh của đối phương rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, đồng thời lại có cảm giác chẳng lẽ người của tập đoàn Tam Nguyệt toàn là đại gia ngốc nghếch cả, nhưng hắn vẫn thấy tò mò nên nhịn không được mà hỏi một câu.
"Tại sao chứ? Người làm được những con rối có rất nhiêu, sao ngươi lại hỏi mua của ta?"
Thiếu niên nghe xong thì hất cằm lên, kiêu ngạo nói.
"Chỗ Kim Đa Minh có mẩy con rối của ngươi, lúc trước khi ở Trái Đất ta có thấy rồi. Hắn cứ mang đến khoe với ta, ta không phục, ta cũng muốn một con, phải là mẫu rối nữ đấy!"
Vương Bảo Nhạc nhìn thiếu niên đắc ý ra mặt kia một cái với ánh mắt rất ba chấm. Hắn nghĩ, nếu mình là cha của thiếu niên này thì nhất định sẽ tát chết đứa con phá sản này.
"Xem ra người của tập đoàn Tam Nguyệt đều không bình thường, toàn là phá của... Kim Đa Minh dùng pháp binh đổi mảnh vỡ, tên nhóc này lại lấy khách sạn đổi một con rối..."
Vương Bảo Nhạc cảm khái. Hắn cảm giác hình như mình luôn dính đến đại gia thì phải, trong lòng thổn thức hơn, cảm giác có lẽ số mệnh của mình chính là cung cấp cách tiêu tiên cho mẩy vị đại gia này.
"Nếu đã vậy thì ta không thể làm trái sắp xếp của số mệnh được."
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì hít sâu một hơi, miệng cười tươi như hoa, vỗ vai của thiếu niên kia một cái.
"Tiểu tử, ngươi có tiên đồ lắm!"
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc lập tức lấy ra một con rối, đúng mẫu mà đối phương yêu cầu. Sau khi hoàn thành giao dịch, hắn cầm bản hợp đồng chuyển nhượng, hớn hở đi ra khỏi phòng học. Thiếu niên trong phòng học cũng kích động vô cùng, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào con rối.
Nhưng sau khi đi một đoạn, đến cửa phòng làm việc thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên dừng lại, vỗ trán một cái.
"Không đúng, rõ ràng mình đang tính chuyện chờ sang năm thuyên chuyển công tác mà, sao lại đi mua nhà đất ở Sao Hỏa chứ..."
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức rối rắm, nghĩ đến chuyện không thể chuyển cái khách sạn này theo cùng, mà bán thì lại tiếc. Dù sao thì lúc trước tra thông tin hắn đã biết bất động sản ở Sao Hỏa vừa hiếm vừa đắt đỏ.
"Thôi kệ, tạm thời đừng nghĩ nhiều làm gì. Nói gì thì cũng coi như đây là một khởi đầu tốt đẹp khi tới Sao Hỏa."
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc tốt hơn hẳn, hát hò mở cửa ra, trong lòng thầm nghĩ, hình như Học viện Đạo Lam này tốt hơn mình nghĩ nhiêu.
"Có nên làm thêm một con rối hay không nhỉ? Sau này đi dạy thì để đám mấy con rối này đứng bên cạnh giảng bài giúp?"
Vương Bảo Nhạc nảy ra ý tưởng, cảm thấy đây cũng là một con đường làm giàu.
"filepos0006937543">

Bạn cần đăng nhập để bình luận