Tam Thốn nhân Gian

Chương 631

Chương 631Chương 631
TIẾNG CẦU CỨU
Trong ba cái vòng tròn có thể sánh với cả thế giới này lại có vô số chiến hạm bay ra từ trong biển lửa ở giữa thân kiếm, mang theo xu thế vạn quân, một đường thế như chẻ tre, nghiên ép tất cả bay về phía khu vực chuôi kiếm. Đồng thời, trên khu vực đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, lễ kết tóc của Chu Mị và Lý Vô Trần cũng đang tiến hành.
Nhất là sau khi Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên lần lượt chúc phúc, dù là tu sĩ của Liên bang hay đạo cung thì phẫn lớn đều lớn tiếng hoan hô, khiến cho đạo cung rộn ràng lên hẳn. Những tu sĩ không tới cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói rôm rả vang lên ở quảng trường này.
Tất cả đều tốt đẹp như thế, ngay cả Phong Tín thụ cũng lắc lư theo gió, khiến cho toàn bộ Thương Mang Đạo Cung ngập tràn cảm giác tường hòa.
Nhất là hôm nay cả tu sĩ Liên bang lẫn đạo cung đều xem như đã dung hợp phần nào, sự thành lập của linh võng, bán hàng và các hoạt động khác đã khiến cho đệ tử của Thương Mang Đạo Cung làm quen với tất cả mọi thứ, đồng thời thái độ họ dành cho tu sĩ Liên bang cũng thay đổi rất nhiều.
Đương nhiên, yếu tố quan trọng nhất trong đây là vì thân phận của Vương Bảo Nhạc. Trong Thương Mang Đạo Cung quy tắc nghiêm ngặt này thì địa vị là thứ bình thường khó mà bị rung chuyển.
Nếu như mọi thứ có thể tiếp tục như vậy, cho Liên bang thêm mười nám nữa, đợi đến khi hai bên thông hôn tới một mức độ nhất định, sinh ra đời sau thì có lẽ sẽ thật sự đi đến mức độ không thể phân chia, hoàn thành ước định của Phùng Thu Nhiên
và Lý Hành Văn, khiến nền văn minh của Liên bang nhận được sự phát triển đầy đủ trong đợt liên minh này, tăng tốc độ phát triển, đi đến đỉnh cao hơn...
Điểm này đúng là mong đợi của Liên bang, cũng là thứ mà Vương Bảo Nhạc mong nhìn thấy. Lúc này, nhìn qua Lý Vô Trần và Chu Mị, Vương Bảo Nhạc vô cùng thành tâm chúc phúc. Nụ cười của hắn cũng mang đầy vẻ chờ mong, chỉ có đáy lòng hắn là ít nhiều gì cũng có phần cảm khái.
Dù sao thì chính hắn cũng vẫn là một thanh niên, vẫn chưa kết tóc cùng người khác nên bất giác lại nhìn về phía Triệu Nhã Mộng đang đứng giữa đám người.
Triệu Nhã Mộng đang mỉm cười, trên mặt cũng mang theo vẻ chúc phúc và ngưỡng mộ. Như nhận ra ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng vén lọn tóc ra sau tai, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Triệu Nhã Mộng nhoẻn môi cười, chẳng biết tại sao tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên, vỗ bụng theo bản năng.
Hành động sát phong cảnh này khiến Triệu Nhã Mộng cảm thấy câm nín, Vương Bảo Nhạc cũng thấy xấu hổ, đang định đi qua nói vài lời với Triệu Nhã Mộng thì Chu Mị và Lý Vô Trần đã đi tới trước mặt Vương Bảo Nhạc.
“Viện trưởng...”
Chu Mị đã uống một ít rượu, gương mặt ửng hồng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt lộ rõ vẻ kính trọng như nhìn về phía trưởng bối xen lẫn vài phần cảm kích, sau khi cúi đầu với Vương Bảo Nhạc thì tự mình đưa chén rượu lên.
Lý Vô Trần đứng bên cạnh, dù cảm giác của hắn dành cho Vương Bảo Nhạc khá phức tạp, nhưng trong lòng cũng khá cảm kích về sự quyết đoán và ủng hộ của Vương Bảo Nhạc dành cho bọn họ. Hắn hít
sâu một hơi, bước lên rót đầy chén rượu.
Vương Bảo Nhạc dừng bước nhìn về đôi tân nhân trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Chu Mị, trong đầu nhớ lại hình ảnh cô gái bé nhỏ ở Học viện Đạo Lam ngày nào. Sau đó, hắn lại nhìn về phía Lý Vô Trần, trong lòng thầm chúc phúc, đồng thời cũng cảm thấy thoải mái nên cười lớn đón lấy chén rượu rồi trêu ghẹo.
“Mị Nhị, con có thể gọi ta là sư tôn.”
Chu Mị ngẩng dẫu nhìn Vương Bảo Nhạc đầy kích động, trong lòng cô đã xem Vương Bảo Nhạc như sư tôn từ lâu. Thực tế, không chỉ cô mà nhóm học sinh do Vương Bảo Nhạc tự mình dạy dỗ ở Học viện Đạo Lam khi xưa đều như vậy, dù là những học sinh sau này không phải do Vương Bảo Nhạc tự mình dẫn dắt thì trong lòng cũng vô cùng tôn kính Vương Bảo Nhạc. Có thể nói, cả Học viện Đạo Lam, từng học sinh tốt nghiệp sau khi Vương Bảo Nhạc nhậm chức đều như vậy.
Chu Mị hưng phấn hít sâu một hơi, cúi đău với Vương Bảo Nhạc thêm lần nữa.
“Bái kiến sư tôn!”
Cái cúi đầu này được tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung và Liên bang chứng kiến khiến cho mọi người nhìn Chu Mị với ánh mắt khác xưa. Dù sao nơi này cũng là Thương Mang Đạo Cung, càng truyền thống hơn Liên bang. Theo tu sĩ Thương Mang Đạo Cung thấy thì hai chữ sư tôn này đại biểu cho từ nay về sau, địa vị và thân phận của Chu Mị ở Thương Mang Đạo Cung này đã hoàn toàn khác trước.
Thậm chí, nói đúng hơn thì từ nay về sau, Chu Mị sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Thương Mang Đạo Cung, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất dưới trướng Vương Bảo Nhạc trong nhận thức của tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung.
Ý nghĩa vô cùng lớn!
Trong lúc tất cả mọi người đều hâm mộ và chấn động, Vương Bảo Nhạc mỉm cười nhìn về phía Lý Vô Trân.
Lý Vô Tràn cũng biết ý nghĩa của cái cúi đầu này đối với Chu Mị, dù hắn vẫn còn khá phức tạp với Vương Bảo Nhạc, nhưng chỉ chốc lát tất cả đã tiêu tán, thay vào đó Lý Vô Trần chỉ hít sâu một hơi rồi cúi đầu thật sâu với Chu Mị một cái.
Vương Bảo Nhạc vẫn mỉm cười, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau khi đặt xuống thì muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lúc này lại có dị biến xảy ra.
Bầu trời xanh do trận pháp hình thành đột nhiên đổi sắc, một tiếng nổ mạnh như sấm rền vang lên giữa đẩt trời đạo cung!
Đùng!!!
Tiếng nổ này rất lớn, khiến thiên địa rung chuyền. Trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, Phùng Thu Nhiên cũng đột nhiên biến sắc, các đệ tử xung quanh đều trợn mắt
kinh ngạc. Trong lòng thoáng có một cảm giác chẳng lành lan ra khắp tâm thần.
“Tiếng động gì!?”
“Chuyện gì thế này!?”
Tiếng xôn xao vừa lên, chưa đợi lan ra thì trời xanh đột nhiên xoay vần, chỉ nháy mắt đã vặn vẹo. Lại có thêm tiếng nổ dữ dội hơn bộc phát Tân nữa, tiếng sau còn kinh người hơn tiếng trước, làm cho mặt đất rung chuyển, đạo cung lay động, biển lửa dậy sóng.
Bốn phương rung chuyển, đất trời biến sắc, phong vân cuồn cuộn.
Một màn này lập tức khiến cho cả Thương Mang Đạo Cung hoảng sợ, vô số tu sĩ không tới tham gia lễ kết tóc đều nhanh chóng lao ra khỏi động phủ. Ai nấy đều hoảng sợ nhìn quanh. Diệt Liệt Tử cũng xuất hiện, trên mặt đầy vẻ không dám tin, nhìn thẳng về phía khu vực thân kiếm.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên nhanh hơn, hắn cũng nhận ra có gì đó không đúng nên nhìn quanh. Đột nhiên... nơi này lại xuất hiện gió lốc dữ dội, gió lốc này như ập tới từ khu vực thân kiếm, một đường cuốn biển lửa bốc lên cuồn cuộn, một đường bộc phát 'âm 'âm, cuốn phăng mọi thứ trong tiếng gió vù vù, từ xa ập tới, tạo thành từng vụ nổ khổng lồ, chấn nhiếp tâm thăn của tất cả mọi người.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho người trong Thương Mang Đạo Cung biến sắc. Không đợi họ kịp phản ứng lại từ đột biến thì lại có một thanh âm già nua như nương theo cơn gió đến từ xa, lướt qua khu vực Thương Mang Đạo Cung.
“Cứu ta... Cứu ta...”
Thanh âm này truyền khắp Thương Mang Đạo Cung, rơi vào trong tai Phùng Thu Nhiên đang chấn động khiến thân thể cô run lên dữ dội, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Thậm chí, ngay cả tâm thái cũng gần như sụp đổ, cô nghẹn ngào kêu to.
Phụ thân?!!
Đối với Phùng Thu Nhiên thì thanh âm này vô cùng quen thuộc, đó chính là cha của cô, cũng là một vị trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung đã chết trận trong trận chiến ngăn cản tộc Vị Ương khi cổ kiếm đồng xanh đang trên đường di chuyển.
“Sư bá!!”
Diệt Liệt Tử cũng nhận ra thanh âm này, lúc này tâm thăn của ông ta cũng lay động, chợt quay phắt sang nhìn Phùng Thu Nhiên. Cả hai người đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ và không dám tin trong mát nhau.
Hô hấp của Phùng Thu Nhiên trở nên dồn dập hơn, thân thể lập tức lao thằng về phía phát ra thanh âm.
“Phùng Trưởng lão, chờ đã!”
Mặc dù Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên đối lập nhau, nhưng ông ta vẫn một lòng trung thành cùng Thương Mang Đạo Cung. Nay thấy Phùng Thu Nhiên nóng vội mất lý
trí như vậy, ông lại không thể ngăn cản nên đành cắn ráng đuổi theo.
Du Nhiên đạo nhân cũng nghiêm mặt xuất hiện, nối gót hai người kia bay đi, chỉ nháy mắt đã phóng nhanh về phía phát ra thanh âm.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, Hứa Tông chủ, đại thụ và những tu sĩ đạo cung lẫn Liên bang khác đều giống nhau, tất cả đều ý thức được có chuyện lớn sắp sửa xảy ra.
Cùng lúc đó, ở nơi giao nhau giữa khu vực thân kiếm và chuôi kiểm, theo tiếng ầm 'âm vang lên bên trong bức tường ngăn cản, chiến hạm khổng lồ xông thẳng ra. Theo nửa thân chiến hạm xuất hiện ở khu vực thân kiếm thì bức tường ngăn cản này cũng xuất hiện dấu vết nứt vỡ. Mặc dù nó không lập tức vỡ nát, nhưng tiếng ráng rắc vẫn vang lên liên hồi, không bao lâu sau sẽ bị phá hủy.
Nhưng sau đó, nó lại dừng xông tới mà dừng lại ngay giữa bức tường này, giữ
nguyên vị trí nửa trong nửa ngoài, chỉ có từng tiếng rên rỉ già nua, yểu ớt liên tục vọng ra từ bên trong chiến hạm.
“Cứu ta... Cứu ta...”
Tiếng cầu cứu này vang vọng khắp nơi, nương theo từng cơn gió lốc do chiến hạm tạo thành khi phá vỡ bức tường ngán cản mà lan ra khắp khu vực chuôi kiếm...
"filepos0013625623">

Bạn cần đăng nhập để bình luận