Tam Thốn nhân Gian

Chương 408 BẠO LỘ

Chương 408 BẠO LỘChương 408 BẠO LỘ
Trong lúc Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh đang ở cán cứ nhìn con sứa màu đen trong vách tường kim loại, nghe cô gái kia bình tĩnh giới thiệu thì bên ngoài hệ Mặt Trời, giữa tinh không mênh mông có một con sứa màu đen giống hệt với con mà Vương Bảo Nhạc đã thấy đang bay nhanh trong vũ trụ.
Hình thể của con sứa màu đen này rất lớn, có thể so với một quả khí cầu vũ trụ, vô số xúc tu liên tục co lại rồi lay động trong không gian như có thể rút ngắn khoảng cách không gian lại khiến cho nó thoạt nhìn giống như đang bay, nhưng thật ra lại đang liên tục thuấn di về phía trước!!
Con sứa màu đen này đúng là Hải Thế mà cô gái hư ảo kia đã nói!
Lúc này, mặc dù thân thể của con sứa đen nhánh, người ngoài không thể thấy rõ bên trong, nhưng thật ra, bên trong cơ thể nó lại có ba tu sĩ đang khoanh chân ngồi!
Ba người này đều đương độ trung niên, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng đều là kẻ quen tắm trong biển máu, quen thói giết chóc. Một người trong số đó lại có một con rết đỏ trên mặt, con rết này như nối liên với huyết nhục của hắn, thỉnh thoảng lại nhúc nhích một cái, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Quần áo trên người họ khác với Trái Đất, không phải trường bào mà là một loại khôi giáp giống như vảy, mặc trên người lại có diệu dụng khác. Không những thế, lúc ba người ngồi đây thì trên thân thể họ lại phát ra từng đợt dao động, mặc dù đã bị con sứa màu đen kia che giấu nhưng ở bên trong thì dao động này lại vô cùng rõ ràng, mạnh mẽ đến mức đủ để áp chết tất cả Kết Đan.
Đây rõ ràng là ba vị cường giả Nguyên Anh, đứng trên Kết Đan cảnh!
Cũng chính lúc này, con sứa đang thuấn di trong vũ trụ đột nhiên dừng lại, đột nhiên có từng đợt sóng lan ra từ trên người nó, trực tiếp đánh nát một tảng thiên thạch vô tình bay tới ở phía trước.
Con sứa vốn không định đánh nát tảng thiên thạch này, ngay khi nó dừng lại thì thân thể không còn là màu đen nữa mà phát ra ánh sáng bảy màu chói lóa, đàu thì chuyển hướng như đang tìm kiếm gì đó. Cuối cùng, nó tập trung vào một hướng cố định, màu sắc trên người lại càng chói lóa hơn. Cùng lúc đó, ba người đang khoanh chân ngồi trong người nó gần như đồng loạt mở mắt, lộ ra đồng tử có màu khác hẳn với người Trái Đất!
Con ngươi của họ có màu đỏ rực, có lẽ cũng vì màu này nên ngay khi ba người mở mắt thì sát khí hung tàn đột nhiên bùng lên, một người trong số đó còn liếm môi mỉm cười.
“Không ngờ ở đây mà cũng có dao động văn minh sống...”
Có muốn qua đó xem thử không?;
Người kia vừa lên tiếng thì người thứ hai mới lên tiếng hỏi vị cuối cùng, cũng chính là tu sĩ có con rết đỏ trên mặt nọ.
Con ngươi của người này có màu đỏ còn đậm hơn, sau khi giơ tay sờ con rết trên mặt thì người này mới lạnh lùng nói.
“Qua đó xem thử đi! Nếu như không có tu sĩ cao cấp thì cứ giết hết để cướp tinh nguyên, nếu có thì xem tình hình rồi quyết định sau!”
Sau khi hắn lên tiếng, hai người còn lại đều gật đầu, bọn họ lại điều chỉnh trạng thái của con sứa màu đen, chẳng bao lâu sau, con sứa này đột nhiên tăng tốc, tiếp tục thuấn di đi về phía trước, mục tiêu lần này... Đúng là... hệ Mặt Trời!
Cùng lúc đó, trong căn cứ thí nghiệm bom phản linh, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc cũng rời khỏi con sứa màu đen nơi bức tường kim loại kia. Hắn và Kim Đa Minh nhìn nhau một cái, đều cảm thấy như được
mở rộng tầm mắt.
Thực ra, đến cả người cảm thấy mình có kiến thức rộng rãi như Kim Đa Minh vẫn bị những thứ bên trong cán cứ thí nghiệm bom phản linh làm cho giật mình không thôi. Hai người men theo lối đi, dưới sự dẫn đường của cô gái hư ảo nọ, dần đi vào bên trong căn cứ thí nghiệm bom phản linh.
Dọc theo đoạn đường này, Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh thấy được vô số nhân viên mặc đồng phục nghiên cứu. Họ không để ý đến sự có mặt của hai người, chỉ vội vàng đi qua như thể có vô số chuyện đang chờ mình đi làm, không có thời gian để nhìn ngó và để ý lung tung.
Bởi vì lần này Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh đến là vì tham quan căn cứ thí nghiệm bom phản linh, đồng thời bái kiến Triệu Phẩm Phương, mà cô gái hư ảo dẫn đường cho bọn họ hình như đã nhận được thông báo nên không đưa cả hai đến thẳng phòng thí nghiệm số 3 mà bắt đầu tham
quan từ phòng thí nghiệm số 1 của căn cứ.
Chỉ chốc lát sau, khi Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh đi đến cuối đường thì trông thấy có một khu vực to gần bàng một nửa Học viện Đạo Lam. Nơi này có rất nhiêu người, cùng với vô số thiết bị mà Vương Bảo Nhạc không biết tên, nhưng nhìn vào đã biết là cực kì cao cấp.
Trong đó, bắt mắt nhất trong khu vực này là mười cái vạc thủy tinh trong suốt khổng lồ, mỗi cái to cỡ chừng vòng tay của mười người, cao đụng đỉnh phòng thí nghiệm, bên trong chứa đầy chất lỏng ngâm một số thi thể khiến Vương Bảo Nhạc vừa thấy đã biến sắc, thậm chí là hoảng SỢ!
Mỗi bộ thi thể này đều vô cùng kinh người, có bộ thì toàn thân vô cùng cường tráng nhưng lại thiếu đầu, lấy núm vú làm mắt*, rốn làm miệng, có cái thì nửa người trên là con gái, nửa người dưới lại là thân rắn**!
(*) Hình tượng của nhân vật Hình Thiên
trong thần thoại Trung Hoa.
(**) Hình tượng của Nữ Oa hoặc hậu duệ của mình trong thần thoại Trung Hoa.
Đồng thời, lại có cả người toàn thân do lửa tạo thành nhưng vẫn có thể vặn vẹo ngay trong chất lỏng, thêm cả ác khuyển khổng lồ mọc đến ba cái đầu!
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn thấy một con rồng mọc cánh thuộc thần thoại phương Tây!
“Đây... Đây là...”
Phản ứng đầu tiên của Vương Bảo Nhạc chính là mình đã đi nhầm chỗ. Hắn chỉ về phía người không đầu kia, ánh mắt thì nhìn về phía cô gái hư ảo nọ.
Kim Đa Minh đứng bên cạnh cũng hít sâu một hơi nhưng dường như hắn cũng nghe phong thanh về phòng thí nghiệm số 1 này rồi nên vẻ mặt bình tĩnh hơn Vương Bảo Nhạc phần nào.
‘Thòng thí nghiệm số 1 được gọi là phòng nghiên cứu thần thoại. Nơi này nghiên cứu tất cả những tồn tại nằm trong thần thoại đã được phát hiện trên Trái Đất, thông qua biện pháp đặc biệt của kỷ Linh Nguyên, thử đắp nặn lại hình dạng của chúng. Đương nhiên, ngươi cũng có thể xem như... hồi sinh chúng cũng được!”
“Ở đây, chỉ là một phần của nó mà thôi! Hơn trám bức tượng ở đô thành Liên bang cũng không phải đặt bừa cho có. Thực ra, bọn ta đã tìm được dấu vết tồn tại của mỗi một vị thẫn linh được đặt tượng ở đó!”
Hơi thở của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, tâm thần chấn động dữ dội. Hành trình tham quan cán cứ thí nghiệm bom phản linh Lân này còn chưa kết thúc mà Vương Bảo Nhạc đã xem như được mở rộng tầm mắt, thậm chí khiến hắn mơ hồ chạm được đến bí ẩn của Liên bang!
Cũng vì thấy được những thứ này, Vương Bảo Nhạc đột nhiên nhận ra những gì mình biết về Liên bang chỉ như b'ê nổi của tảng báng mà thôi!
Mặc dù Vương Bảo Nhạc cũng từng có suy nghĩ như thế nhưng không mãnh liệt bằng việc tận mát chứng kiến thế này.
Rung động này vẫn khiến tâm thần Vương Bảo Nhạc nhấc lên từng con sóng cồn dữ dộ dù đã rời khỏi phòng thí nghiệm số 1, mãi cho đến khi hắn và Kim Đa Minh tới phòng thí nghiệm số 2.
Ngay khi đi vào nơi này, Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã giật mình kinh ngạc lãn nữa, hai mắt mở to hết cỡ. Nếu như phòng thí nghiệm số 1 trước đó khiến Vương Bảo Nhạc thấy được dấu vết tồn tại của thần thoại viễn cổ thì phòng thí nghiệm số 2 này lại cho hắn thấy được cái gọi là huy hoàng thuộc về kỷ Linh Nguyên!!
Trong này có một ngọn núi!!
Ngọn núi này nằm giữa phòng thí nghiệm số 2, chỉ cao hơn mười trượng chứ không đồ sộ gì lắm, toàn thân đen nhánh, nhưng phàm là tu sĩ, chỉ cần thấy được ngọn núi này thì tu vi trong cơ thể đều mất khống chế mà bộc phá giống như bị nó hấp dẫn. Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh cũng vậy, tu vi của bọn họ lập tức mất khống chế như muốn xông ra khỏi thân thể, đầu óc chấn động như muốn nổ tung. May mà phòng thí nghiệm số 2 này có thủ đoạn kỳ lạ nào đó, cô gái hư ảo kia cũng dự liệu được sẽ xảy ra tình huống này nên phất tay một cái, một cỗ uy áp giáng xuống giúp ổn định tu vi của Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh mới đỡ hơn một chút, hai người đều tái mặt thở dốc. Không đợi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì Kim Đa Minh đã thấp giọng hỏi.
“Chẳng lẽ đây chính là... Tinh nguyên ư?”
cTinh nguyên?”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra.
Đây là Tân đầu tiên hắn nghe thấy cái tên ấy. Lúc này, nhìn ngọn núi kia thì hắn lại thấy trong lòng rúng động, đồng thời cũng nhìn sang cô gái hư ảo nọ, chờ đáp án của cô ta.
“Kỷ Linh Nguyên tới, không chỉ con người có thể tu luyện mà vạn vật cũng có thể tu hành, đương nhiên ngôi sao cũng có thể... Thậm chí, chúng ta có thể xem các ngôi sao như một thể sinh mệnh khác, cái gọi là tinh nguyên chính là hạch tâm của nó, cũng là thứ quý giá nhất trong ngôi sao đó!”
“Tiếc ràng kỷ Linh Nguyên đến không bao lâu nên những ngôi sao có thể hình thành tinh nguyên trong hệ Mặt Trời chẳng có nhiêu, thứ các ngươi nhìn thấy chính là một phần tinh nguyên đến từ Sao Hỏa!”
Sau khi cô gái hư ảo giới thiệu xong, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng rung động, đang định hỏi tiếp, nhưng trong nháy mắt hắn đã biến sắc, mơ hồ phát hiện dường như bên trong tinh nguyên này còn có tồn tại nào khác!
“Bên trong đó có gì?”
Vương Bảo Nhạc lập tức chỉ vào ngọn núi tinh nguyên kia rồi hỏi cô gái hư ảo.
Kim Đa Minh ngẩn ra, hắn không hề phát hiện cái gì, còn cô gái hư ảo nọ thì nhìn Vương Bảo Nhạc vài cái, vẻ mặt muôn đời không đổi nay lại có vài phần biến hóa. Rõ ràng cô cũng không ngờ Vương Bảo Nhạc có thể nhìn ra mánh khóe bên trong tinh nguyên này.
"filepos0009140041">

Bạn cần đăng nhập để bình luận