Tam Thốn nhân Gian

Chương 688 Sư TỒ MẪU?

Chương 688 Sư TỒ MẪU?Chương 688 Sư TỒ MẪU?
VŨ trụ bao la bên ngoài Sao Thủy, có thể thấy rõ không ít chiến hạm Thương Mang Đạo Cung đang bay lơ lửng. Rõ ràng chúng đã nhận ra thân ảnh của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên, chúng cũng đang đổi hướng, muốn phong tỏa phạm vi này.
Nhưng ở mặt linh hoạt thì Vương Bảo Nhạc vẫn chiếm ưu thế, nhất là lúc này hắn đang bừng bừng niềm tin, cảm thấy mục tiêu cuộc đời của mình chính là biển sao bao la. Cảm giác như cá về biển rộng này khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạo nghễ, chắp tay sau lưng quay đàu nhìn về phía Phùng Thu Nhiên, khẽ truyền âm.
“Thu Nhiên trưởng lão, tiếp theo ta sẽ tăng tốc, với Đế Khải và mức độ cường hãn của thân thể ta, một khi bùng nổ tốc độ thì chính ta cũng sẽ thấy không dám tin. Vũ
trụ này cũng giống như nhà của ta vậy nên nếu cô không theo kịp thì cũng đừng có cố, nhất định phải nói ngay cho ta biết đấy!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì toan bay nhanh, nhưng lúc này sắc mặt của Phùng Thu Nhiên đứng ở sau lưng hắn lại có phần kỳ lạ. Phùng Thu Nhiên giơ tay phải lên, một luồng sáng trắng lập tức bay ra từ trong túi trữ vật của cô.
Luồng sáng trắng này dừng lại ở bên cạnh Phùng Thu Nhiên, chỉ nháy mắt đã biến lớn, hóa thành một thanh cự kiếm lớn chừng trăm trượng.
Cự kiếm này thoạt nhìn giống như vũ khí, nhưng từ dao động và cấu tạo thì rõ ràng là một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ. Có lẽ gọi nó là phi toa thì sẽ đúng hơn.
Bên ngoài có lưu quang luân chuyển khiến hư vô xung quanh trở nên vặn vẹo giống như một con hung thú muốn chạy trốn mà lại bị trói buộc, một khi thoát khỏi trói buộc thì sẽ bắn thẳng ra xa, lập tức xuyên
qua mọi thứ, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Một màn này khiến Vương Bảo Nhạc thoáng ngẩn ra, Phùng Thu Nhiên thì bình tĩnh nhảy lên phi toa màu trắng này như thường. Sau đó, cô lại khoan thai quay đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đang ngu người ở chỗ kia, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mát kia giống như đang tò mò tại sao có phi toa lại không dùng mà đòi tự mình bay...
“Nếu ngươi có sở thích đặc biệt, thích tự mình bay thì cũng được thôi...”
Phùng Thu Nhiên nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó truyền âm ra chiêu thấu hiểu.
Vương Bảo Nhạc câm nín...
Hắn nhìn chiếc phi toa vừa trông đã biết là không tầm thường kia, sau đó lại cúi đàu nhìn hai chân của mình, trong lòng lập tức có cảm giác không biết phải nói gì. Nhất là dùng mông đề nghĩ thì cũng thừa biết sự
chênh lệch của hai bên... Chẳng qua khi nãy đã lỡ mạnh mồm tuyên bố như thể rồi khiến hắn cảm thấy hơi mất mặt. Hắn cũng muốn ra vẻ tới cùng, nhưng sau khi thấy đám chiến hạm của Thương Mang Đạo Cung ở xung quanh đang nhanh chóng tới gần, thậm chí cũng có không ít thân ảnh tu sĩ bay ra khỏi chiến hạm. Lúc này, ở Sao Thủy bên dưới cũng có dòng xoáy khổng lồ 'âm 'âm đuổi theo, hiển nhiên chính là Diệt Liệt Tử đã đuổi tới nơi. Tất cả mọi thứ khiển Vương Bảo Nhạc lập tức đanh mặt lại.
“Thu Nhiên trưởng lão, tiếc là hôm nay Liên bang bị kẻ xấu xâm láng, thân là vãn bối, ta rất lấy làm tiếc vì không thể dẫn ngài dạo khắp vũ trụ, ngắm biển sao ở Liên bang. Thôi vậy, chờ sau khi chúng ta đuổi hết đám ác nhân kia đi thì ta sẽ bù đắp sau, vậy... chúng ta đi nhanh đi.”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, giơ chân bước lên phi toa, đứng bên cạnh Phùng Thu Nhiên. Hắn cũng mặt dày,
không quan tâm việc đối phương nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng cổ quái.
Rõ ràng Vương Bảo Nhạc rất biết cách an ủi bản thân, hắn cảm thấy Phùng Thu Nhiên là tiên bối, lại là vợ của Lý Hành Văn, tính đi tính lại thì mình phải gọi cô là sư tổ mẫu mới đúng. Mà việc cúi đầu trước sư tổ mẫu cũng không phải hèn nhát, đây là kính trọng người già.
Sau khi tự an ủi bản thân như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy mình đúng là một người làm gì cũng hoàn mỹ cả.
Phùng Thu Nhiên nguýt Vương Bảo Nhạc một cái, nhìn bộ dạng mặt dày mày dạn của đối phương, cô không hề thấy phản cảm mà còn thấy thân thiết hơn, dường như cũng có cảm giác như nhìn vãn bối.
“Chung quy vẫn là trẻ con.”
Phùng Thu Nhiên buồn cười, tay phải bấm niệm pháp quyết chỉ một cái. Phi toa màu trắng này lập tức phát ra ánh sáng chói lóa
hệt như ánh sao. Ngay sau đó, phi toa chợt bắn vọt lên với tốc độ nằm ngoài sức tưởng tượng của tu sĩ. Ngay trước khi đám tu sĩ và chiến hạm Thương Mang Đạo Cung kia bao vây, cũng như ngay khi dòng xoáy do Diệt Liệt Tử tạo thành vừa tới thì đã xuyên qua vũ trụ, thoáng cái đã mất bóng.
Tốc độ của phi toa này nhanh hơn hẳn tu sĩ Thông Thần cảnh, dù sao thì nó cũng là pháp bảo có phẩm cấp cực cao trong Thương Mang Đạo Cung. Phùng Thu Nhiên thân là Thái thượng Trưởng lão, lại trải qua bao thời kỳ tháng trầm của tông môn, đây xem như của để dành của cô. Nay phi toa bùng nổ, mang theo hai người lướt qua giữa vòng vây chiến hạm đang muốn bao vây bọn họ.
Cảm nhận được tốc độ của phi toa, tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên. Nhất là chú ý tới dù tốc độ của phi toa này rất kinh người, nhưng đứng trên nó lại có lớp phòng hộ do trận pháp tạo thành khiến cho người ở bên trong không cảm thấy khó chịu khi bay với tốc độ quá nhanh, thậm
chí không cần truyền âm cũng có thể trao đổi bằng miệng với nhau, Vương Bảo Nhạc hứng thú quay đàu nhìn Sao Thủy đang đỏ dần trong tầm mắt.
“Thứ này cũng khá đấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc nói, sau đó ngồi xổm xuống sờ lên bề mặt của phi toa. Với tạo nghệ Pháp Binh của mình, Vương Bảo Nhạc loáng thoáng cảm nhận được thứ này ít nhất cũng phải là cấp chín, thậm chí có thể còn cao hơn cả cấp chín. Dù không phải thần binh thì cũng chẳng thua kém là bao. Lúc này, Vương Bảo Nhạc lại ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
“Thu Nhiên trưởng lão, phi toa này... sau này cho ta mượn nghiên cứu một chút thử xem nhé!”
Phùng Thu Nhiên nhướng mày muốn nói gì đó, nhưng lúc này nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động, giọng nói ân cần của Lý Hành Ván cũng vọng ra.
“Thẳng nhóc kia, đã chết chưa đấy? Còn trụ nổi không?”
Nghe thấy giọng của Lý Hành Ván, Vương Bảo Nhạc cũng bất giác cảm thấy thân thiết hơn nên mở loa ngoài ra rồi nói vào nhẫn truyền âm.
“Đa tạ sư tổ đã quan tâm, xin sư tổ cứ yên tâm. Bảo Nhạc nhất định sẽ hoàn thành lời dặn dò của ngài, dù có tan xương nát thịt cũng sẽ đưa sư tổ mẫu đến Sao Kim an toàn.”
Lý Hành Văn ở bên kia khựng lại một chút, vài giây sau ông lại truyền âm qua, giọng điệu cũng dịu dàng hẳn ra.
“Bảo Nhạc con làm tốt lắm, với ta thì sư tổ mẫu của con quan trọng hơn tất cả. Gần đây sư tổ ta cơm nước chẳng màng, lúc nào cũng lo lắng cho sư tổ mẫu của con.”
Phùng Thu Nhiên nghe mấy câu này xong thì hô hấp loạn nhịp, trong mắt đầy vẻ phức tạp xen lẫn xấu hổ. Vương Bảo Nhạc nhìn mà thầm tặc lưỡi, cái ông này không
hổ là Tổng thống Liên bang tiên nhiệm, phản ứng nhanh không thua gì mình. Vừa nghe mình gọi như thế xong thì lập tức đoán được mình đang mở loa ngoài.
“Bảo Nhạc, ta đang trên đường tới đó, con nhất định phải bảo vệ sư tổ mẫu cho thật tốt. Đồng thời cũng phải chú ý vòng vây của tộc Vị Ương. Aiz... Bảo Nhạc, việc này xem như sư tổ nợ con một ân tình lớn, ta...”
Lý Hành Văn kích động toan nói tiếp, nhưng còn chưa kịp nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã thấy buồn nôn đến lợm cả họng. Phùng Thu Nhiên ở bên cạnh nghe không nổi nữa nên hắng giọng một cái.
“Lý Hành Văn...”
“Thu Nhiên!”
Trong nhẫn truyền âm vọng ra tiếng gì đó nghe như ghế đổ, đồng thời còn kèm theo tiếng gọi vô cùng kích động của Lý Hành Văn.
Lý Hành Văn, ông...:
“Thu Nhiên bà có khỏe không, có mệt không, có bị thương hay khó chịu ở đâu không? Bà cứ yên tâm, đến Liên bang thì ta nhất định sẽ làm chủ cho bà. Dù Lý Hành Ván ta có phải liêu cái mạng già này thì cũng sẽ chủ trì công đạo cho bà!!”
Phùng Thu Nhiên thật sự trở tay không kịp trước mấy lời quan tâm dồn dập và đầy kích động của Lý Hành Văn. Trong cả cuộc đời cô, mặc dù những kinh nghiệm chiến loạn đã khiến cô trưởng thành hơn nhiêu, nhưng cũng vì vậy mà khiến cô xa rời ái tình nên lực sát thương của những lời này mang đến cho cô cũng không hề nhỏ. Gương mặt của cô đỏ bừng lên. Vương Bảo Nhạc ở bên cạnh lại xuýt xoa liên hồi, chỉ cảm thấy mấy lời Lý Hành Ván nói vô cùng buồn nôn, nhưng vẫn nhịn không được mà vểnh tai lên nghe.
Chẳng qua, Lý Hành Ván rất hiểu tính Vương Bảo Nhạc nên lập tức đánh tiếng bảo hắn đưa nhẫn truyền âm cho Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc hết cách chỉ
có thể làm theo, Phùng Thu Nhiên cầm lấy nhẫn truyền âm cũng nhanh chóng tắt chức năng mở loa ngoài ra, bắt đầu truyền âm riêng với Lý Hành Ván.
Cũng không biết Lý Hành Văn nói gì, trong sự tò mò vô hạn của Vương Bảo Nhạc, sau khi nói chuyện với Lý Hành Văn xong thì mặt của Phùng Thu Nhiên lại càng đỏ hơn. Chẳng qua, trong mắt cô không còn vẻ mờ mịt như trước nữa mà ánh lên niêm tin nào đó.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì thử đánh tiếng.
“Thu Nhiên sư tổ mẫu?”
Phùng Thu Nhiên nguýt Vương Bảo Nhạc một cái, nhưng lại không từ chối xưng hô này, chẳng qua chỉ điêu chỉnh hướng bay của phi toa, giả bộ như không có chuyện gì mà đánh trống lảng.
“Sư tổ của ngươi đã đưa lộ tuyến cho ta, đi theo nó chừng hai ngày là có thể gặp bọn họ, sau đó...”
Phùng Thu Nhiên vừa nói đển đây thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến sắc ngẩng phắt đàu lên. Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy có một tia sáng đỏ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện giữa vũ trụ, nháy mắt đã tạo thành một biển đỏ rực, lan về phía phi toa của hai người.
Sau biển đỏ kia, vũ trụ cũng bắt đầu vặn vẹo, từng chiếc chiến hạm của Thương Mang Đạo Cung nháy mắt xuất hiện, số lượng phải hơn mấy vạn chiếc. Trên mỗi chiếc chiến hạm đều bắn ra tia sáng đỏ, tạo thành biển đỏ phong tỏa mọi thứ.
Nhưng đây vẫn chưa là gì cả, thứ khiến Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên giật mình nhất chính là lúc này lại có đến bốn đạo dao động tu vi Thông Thẫn cảnh bộc phát từ trong mấy vạn chiếc chiến hạm này.
"filepos0014780196">

Bạn cần đăng nhập để bình luận