Tam Thốn nhân Gian

Chương 816

Chương 816Chương 816
PHÂN THÂN CỤT TAY!
Cảnh tượng này cũng bị Liệt Diễm Lão Tổ chứng kiến từ đãu chí cuối, ông ta nhếch miệng cười.
“Nếu để ông ta tổ xem vui vẻ thì vẫn có thể ban thưởng cho tiểu tử này vài thứ tốt.” Nói đoạn, ông ta lại lấy ra một quả lửa khác ăn ngon lành. Lúc này ông ta đã không chú ý tới những người khác nữa, định bụng chỉ xem truýên hình trực tiếp của Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Mà trong màn hình trực tiếp, Vương Bảo Nhạc rõ ràng đã bay đi đột nhiên khựng lại, ngay sau đó liền biến mất. Hắn đã quay lại khu rừng.
Thấy vậy, Liệt Diễm Lão Tổ lại tràn đẫy hứng thú, nhìn qua thì ông ta thấy được đại hán đầu trâu trong rừng... Đại hán thấy Vương Bảo Nhạc bỏ đi thì cố giãy giụa bò dậy, vết thương nặng trên người cùng với tổn thất cả đống pháp bảo khiến hắn ta tức muốn nổ phổi, cảm giác toàn thân xụi lơ chẳng còn chút sức lực nào. Hắn ngơ ngác ngồi đó, trong mắt dần lộ ra vẻ ấm ức và điên cuồng. Cuối cùng glơ tay phải lên đấm mạnh bên cạnh, miệng gầm lên một tiếng, nhưng còn chưa kịp mắng mỏ gì thì giọng nói của Vương Bảo Nhạc đã truyền tới từ phía sau lưng hắn ta.
“Xem như nể tình ngươi hiếu kính cho ba ba nhiều đồ như thế, ta sẽ lên tiếng trước khi ngươi mắng.”
Đại hán đầu trâu biến sắc, hít sâu một hơi rồi lập tức quay đầu lại, nơm nớp nhìn về phía con chim do Vương Bảo Nhạc biến thành. Rõ ràng đã đi rồi, nhưng không biết tại sao hắn lại quay về như thế.
“Tiền bối, ngươi nghe ta giải thích đã...” Đại hán đầu trâu lã chã chực khóc, tranh thủ lên tiếng mong được giải thích, nhưng mắt chim của Vương Bảo Nhạc trợn một cái, lạnh lùng nói.
“Không cần giải thích, ta quay về là tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu. Chắc là vị Linh Tiên của tộc Vị Ương kia cũng sắp tới rồi đấy. Ông lão gia hỏa đó thích vừa tới nơi là sẽ hủy diệt vạn vật trong phạm vi trăm dặm, thậm chí là nghìn dặm. Cho nên... Ngươi cẩn thận đấy nhé.”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc nhìn đại hán đầu trâu một cái đầy thâm ý, thân thể tung lên, vỗ cánh bay đi thật nhanh.
Thấy Vương Bảo Nhạc đã bay đi xa lần nữa, đại hán đầu trâu chẳng còn tâm trạng mà phân tích xem đối phương nói thật hay giả. Trong đầu hắn nhớ lại lời nói cuối cùng của Vương Bảo Nhạc, càng nghĩ thì tim lại càng đập rộn lên. Cuối cùng, hắn ta cắn răng một cái, cũng không biết đã dùng thuật pháp gì mà chỉ trong vòng vài giây
ngắn ngủi những vết thương trên người lại khỏi hơn phân nửa.
Mặt của đại hán này đỏ bừng lên rất bất thường, sau đó nhảy bật dậy chẳng chút chần chừ, bộc phát toàn bộ sức mạnh mà hắn có thể triển khai lúc này để chạy đi thật nhanh. Sau khi rời khỏi khu vực này thì lập tức thuấn di biến mất, thậm chí hắn ta không yên lòng nên khi xuất hiện lại thì tiếp tục chạy thật nhanh và thuấn di liên tục vài làn. Mãi cho tới khi rời đi hơn nghìn dặm thì hắn ta chợt nghe thấy tiếng nổ mạnh truyền tới từ sau lưng, giống như cả mặt đất đều chấn động. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập hơn, tiếp tục bỏ chạy.
Khu rừng sau lưng hắn lúc này đã biến thành một cái hố sâu, phạm vi mấy trăm dặm quanh khu rừng đều bị vị tu sĩ Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương vừa chạy tới phá hủy cho hả giận.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng có thể đoán được bảy tám phần. Lúc này hắn đã chạy ra rất
xa, tìm một sơn động để chui vào rồi khoanh chân ngồi trong đó rồi xem thu hoạch của mình. Không thể không nói, của cải của đại hán đầu trâu khiến Vương Bảo Nhạc rất hài lòng.
Về phần cái hộp ngọc bị phong ấn kia, tu vi của đại hán đầu trâu không đủ nên khó mà mở được. Nhưng Vương Bảo Nhạc có pháp hạm, cho dù trước đó pháp hạm của hắn bị hư hỏng nặng, nhưng Vương Bảo Nhạc có rất nhiêu thạch trúc, trong lúc bỏ chạy hắn đã đút cho nó không ít. Mặc dù hiện tại pháp hạm vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Nên Vương Bảo Nhạc mượn nhờ sức mạnh Linh Tiên sơ kỳ của pháp hạm, thuận lợi mở hộp ngọc này ra, thấy được... Bốn thanh chủy thủ màu đen ở bên trong!
Bốn thanh chủy thủ này thoạt nhìn rất tầm thường, không có gì đặc biệt cả. Mặc dù trên lưỡi thủy chủ có ánh xanh giống như đã được bôi độc, nhưng sau khi nhìn thấy
thì người khác vẫn sẽ không để ý nhiêu lắm.
Thậm chí sau khi cầm thử một thanh thì Vương Bảo Nhạc có cảm giác như đang cầm đồ chơi trẻ con vậy, thiếu chút nữa đã dùng tay miết thử để kiểm tra mức độ sắc bén của nó. Nhưng ngay khi ngón tay của Vương Bảo Nhạc sắp sửa chạm vào thì hắn đột nhiên biến sắc, cố gắng kìm hành vi của mình lại. Sau đó cẩn thận nhớ lại tâm trạng của mình khi nãy, cũng dần hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Chủy thủ này có gì đó không đúng!”
“Rõ ràng màu đen đã đủ để người khác chú ý rồi, lại càng không cần phải nói nó được chứa trong một hộp ngọc cần phải có sức mạnh Linh Tiên mới có thể mở được, bên trên lại có độc... Tất cả những điều này đã nói rõ bốn thanh chủy thủ này không hề tầm thường, cũng có nguy hiểm nhất định, sao ta lại như không thấy những nguy hiểm này chứ...”
“Thậm chí không phải không thấy, mà là... cảm giác tồn tại của chúng đã giảm mạnh, đồng thời cũng gây ảnh hưởng tới phán đoán của mình, khiến mình bất giác xem nhẹ những việc đó, cho dù chú ý tới thì bản năng cũng sẽ cho rằng không có nguy hiểm gì!”
Vương Bảo Nhạc phân tích xong thì hơi thở lại dồn dập hơn, hắn cố gắng dàn cảm giác không quan tâm với thứ này xuống, cầm chủy thủ quẹt một đường về phía vách đá bên cạnh.
Chỉ chạm nhẹ một cái thì vách đá đã dễ dàng bị chém đứt như một khối đậu hũ. Nếu chỉ như vậy thì cũng không nói làm gì, điêu khiến Vương Bảo Nhạc hoảng sợ nhất chính là ở mép đứt của vách đá lại bị ăn mòn ngay lập tức, lỗ chỗ như bị ăn mòn!
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc sởn cả tóc gáy, mặc dù hắn không có nghiên cứu sâu về độc dược, nhưng cũng biết được một chút. Thế cho nên hắn cũng hiểu được chất độc có thể ảnh hưởng tới sinh vật chẳng là
gì cả, loại chất độc ngay cả thứ không có sự sống cũng bị ảnh hưởng thế này mới là thứ đáng gờm nhất.
Bởi vì từ một mức độ nào đó mà nói thì đây đã không thể xem là độc nữa, mà ẩn chứa một vài sức mạnh pháp tắc. Có thể thay đổi bản chất và hình thái của vật phẩm chứng tỏ sự bá đạo của nó có thể bỏ qua cả phòng hộ.
Vương Bảo Nhạc giật mình thon thót. Sau khi phán đoán kĩ càng, hắn có dự cảm, bốn thanh chủy thủ này... Chẳng những là lợi khí chuyên dùng để ám sát mà uy lực của nó e là có thể uy hiếp đến cả Linh Tiên, bằng không cũng chẳng bị phong ấn trong hộp ngọc chỉ Linh Tiên mới có thể mở ra như thế.
Vương Bảo Nhạc cẩn thận đặt chủy thủ lại vào trong hộp ngọc, sau đó phong ấn nó lại Lân nữa. Lúc này hắn mới cất hộp ngọc vào trong vòng tay trữ vật, sau đó ngồi im suy tư, ánh mắt lóe lên.
“Chẳng bao lâu nữa là kết thúc rồi... Cứ tiếp tục như vậy thì không được!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong mắt có hàn quang lóe lên, trong lòng cũng trỗi sát khí.
“Không thể vì một tên Linh Tiên hậu kỳ mà phá hỏng kế hoạch của mình được. Đám tộc Vị Ương chết tiệt kia vẫn phải giết... Có điêu phải nghĩ xem nên tiến hành kiểu gì mới được, một khi bị phát hiện thì phải làm sao để bỏ chạy, thậm chí... phải chế tạo cơ hội giết ngược lại kiểu gì!”
“Tuy khả năng giết ngược lại gần như là bàng không...” Vương Bảo Nhạc sờ lên mặt nạ, trên mặt lộ ra vẻ quyết đoán. Vừa rồi, sau khi giết chết ba Thông Thần của tộc Vị Ương thì hắn cảm nhận được tu vi của mình đã được Yểm Mục Quyết đẩy lên tới cực hạn, gần tới lúc đột phá.
Theo suy đoán của Vương Bảo Nhạc, hắn cảm thấy chỉ cần giết chóc đủ nhiêu thì có thể đột phá ở nơi này, bước vào Thông Thần đại viên mãn. Lúc này vương Bảo
Nhạc cắn răng một cái, mở vòng tay trữ vật ra, bát đầu sắp xếp lại vật phẩm của mình.
Trong túi trữ vật của hán, thứ có số lượng nhiêu nhất chính là chiến hạm tự bạo. Những chiến hạm này có tác dụng rất lớn trong chiến đấu ngoài vũ trụ, nhưng do hình thể quá lớn nên không thích hợp dùng cho việc giao chiến giữa các cao thủ.
Cho nên, điều đầu tiên Vương Bảo Nhạc phải làm chính là tháo dỡ ba phần chiến hạm, lấy bộ phận hạch tâm ra để chế tạo thành pháp khí như tự bạo đan. Bởi vì tất cả chiến hạm đều do Vương Bảo Nhạc tự mình chế tạo, hắn lại có đủ nhiều khôi lỗi giúp sức nên quá trình này chẳng kéo dài lâu lắm. Vương Bảo Nhạc đã hy sinh nhất định để đổi lấy lượng lớn tự bạo đan.
“Tiếc là ta không rành trận pháp!” sau khi cất đống tự bạo đan này đi và thử tính thời gian nhiệm vụ này chấm dứt, Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái, cảm thấy đúng là tới lúc cần mới thấy biết không đủ nhiều.
Vương Bảo Nhạc còn thầm nghĩ sau này nhất định phải học thêm nhiêu về trận pháp, không cần biết rõ toàn bộ, nhưng phải học cách bố trí một vài loại trận pháp có uy lực lớn mới được.
Sau khi có quyết định, Vương Bảo Nhạc bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Kế hoạch của hắn rất đơn giản, ấy chính là dụ tên Linh Tiên kia đi, còn mình thì nhân cơ hội lẻn vào binh doanh để giết chóc.
Dù sao không phải toàn bộ tộc Vị Ương đều ra ngoài, vẫn còn một số ở lại binh doanh, lúc trước Vương Bảo Nhạc đã tận mắt nhìn thấy nên mục tiêu cũng xem như rõ ràng. Khó khăn duy nhất chính là làm sao để tên Linh Tiên hậu kỳ của tộc Vị Ương kia tin tưởng và bị dụ đi thật sự.
“Thả con săn sắt thì mới bắt được con cá rô!” Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ tàn nhẫn, trực tiếp giơ tay phải lên túm lấy tay trái của mình, kéo mạnh một cái!
Dù chỉ là thân thể do thuật pháp Bản Nguyên tạo thành, nhưng cảm giác đau đớn thì vẫn có. Vương Bảo Nhạc cố gắng dằn cơn đau đớn xuống, bấm niệm pháp quyết một cái, dùng cánh tay do thân thể Bản Nguyên của mình biến thành làm hạch tâm để ngưng tụ ra một phân thân khác!
Phân thân này khác hẳn với phân thân do thần niệm biến thành lúc trước, thậm chí dù nhìn từ kiểu gì cũng vô cùng chân thật. Thực tế cũng đúng là vậy, từ trình độ nào đó thì đây cũng là phân thân của Vương Bảo Nhạc.
"filepos0017432871">

Bạn cần đăng nhập để bình luận