Tam Thốn nhân Gian

Chương 232

Chương 232Chương 232
NGƯỜI RẤT HUÊNH HOANG
Tiếng cãi vã kia phát ra từ chỗ của đám người Trác Nhất Phàm!
Không chỉ Lâm Hữu và lão giả, lúc này có rất nhiều người ở đây đều chú ý tới nơi đó. Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cũng nhìn qua, cả hai thoạt nhìn như đang cười nói cùng người khác nhưng trong lòng vẫn đề phòng gã Hoàng Sam của Cơ Quan các kia.
Phát hiện chỗ của Trác Nhất Phàm xảy ra vấn đề thì hai ngươi đều quay sang nhìn, lập tức thấy Trác Nhất Tiên đứng trước mặt Trác Nhất Phàm, giơ tay chỉ thẳng vào mặt của Trác Nhất Phàm, vẻ mặt âm lãnh luyên thuyên gì đó. Còn Trác Nhất Phàm thì mặt mày liên tục đổi sắc, như thể đang ra sức nhẫn nhịn.
cảnh này ập vào mắt khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại. Hắn đi thẳng về phía Trác Nhất Phàm không chút do dự.
Triệu Nhã Mộng cũng không hề do dự, cô vốn chẳng có nhiêu bạn, trong số đó chỉ có Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm là có thể xem như bạn thân thật sự của cô.
Cũng như những gì lúc trước Vương Bảo Nhạc từng nói, ba người đã từng vào sống ra chết với nhau, giao tình này khiến cho cô không chút chân chừ, nối gót Vương Bảo Nhạc đi thẳng về phía Trác Nhất Phàm!
Sau khi đến gần thì bọn họ lập tức nghe thấy mấy lời nói đầy khiêu khích và âm lãnh của Trác Nhất Tiên.
“Liên bang cái gì cũng tốt, chẳng qua có một điểm thế này, ấy chính là dù bất kỳ kẻ nào mà mặc bộ y phục này vào đều thành mặt chó hình người cả. Đúng rồi, Nhất Phàm này, lâu lắm rồi ngươi không về nhà, ta quên nói cho ngươi biết. Lúc trước, mộ của mẹ ngươi đã bị một con chó của người hâu bên ta đào lên mất, ngại quá!”
Lời này của hắn như một lưỡi dao sắc bén vô hình đâm thẳng vào tim Trác Nhất Phàm khiến cho mắt Trác Nhất Phàm trở nên đỏ ngầu, miệng gầm lên một tiếng hệt như dã thú, vẻ mặt vặn vẹo tái nhợt.
Hắn đã không thể cân nhắc thêm được gì nữa, vốn đã cật lực nhẫn nhịn nhưng lúc này tất cả đều như con đê vỡ tan trước cơn lũ dữ. Hắn siết chặt nắm đấm, thậm chí vì quá đỗi tức giận mà toàn thân run rẩy, chỉ chực nhào lên.
Hai mắt của Trác Nhất Tiên lóe lên, nhếch môi cười lạnh, hắn chỉ chờ đứa em này ra tay mà thôi. Nhưng khi Trác Nhất Tiên mỉm cười, Trác Nhất Phàm tức giận muốn nhào lên thì đột nhiên có một đạo thân ảnh béo núc ních ẵm ầm lao tới với tốc độ cực nhanh khiến cho mọi người trên quảng trường cảm thấy trước mắt hoa lên một cái. Khi tất cả rõ ràng thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện giữa Trác Nhất Phàm và Trác Nhất Tiên!
Hán vừa đến đã đứng chắn trước mặt Trác Nhất Phàm, ngăn tầm mắt của Trác Nhất Tiên, bóng lưng oai vệ như một ngọn núi sừng sững, một cỗ khí tức kinh người bộc phát ra từ trên người hắn khiến bốn phương rung chuyển. Đồng thời, một cỗ hung ác chi ý cũng lóe lên trên mặt của Vương Bảo Nhạc, không hề giấu giếm!
“Ngươi cũng kiêu ngạo thật đấy!”
Vương Bảo Nhạc ngăn chặn Trác Nhất Phàm, trừng mắt nhìn Trác Nhất Tiên.
“Nhất Phàm là huynh đệ của Vương Bảo Nhạc ta, có chuyện gì thì cứ nhằm vào ta đây này. Lãn trước ta còn chưa đánh ngươi cho đã tay!!!”
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, nhìn Trác Nhất Tiên đang biến sắc với vẻ khinh thường. Sắc mặt của Trác Nhất Tiên đương nhiên là chẳng tốt đẹp đi đằng nào rồi vì Vương Bảo Nhạc ra mặt. Sau khi Vương Bảo Nhạc nói xong thì Trác Nhất Phàm vốn đang xúc động dữ dội sau lưng cũng bình tĩnh lại, lửa giận ngập trời cũng được
hắn đè xuống. Thậm chí, hắn còn nhận ra, dường như Vương Bảo Nhạc vừa xuất hiện thì hắn đã trở nên tỉnh táo hơn hẳn.
Nhất là, khi bóng lưng sừng sững như núi kia ập vào mặt thì Trác Nhất Phàm không khỏi nhớ đến cảnh tượng tương tự lúc ở trong quê hương Linh Tức và bồn địa Coron. Dường như, chỉ cần có Vương Bảo Nhạc ở đây thì tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.
Khi Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Tiên giằng co thì Triệu Nhã Mộng đã bước tới đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc. Mặc dù cô không hề nói gì nhưng đã chứng tỏ rõ lập trường của mình. Sự xuất hiện của cô cũng khiến áp lực của Trác Nhất Tiên tăng mạnh.
Nơi này có nhiều người không rõ bối cảnh của Triệu Nhã Mộng nhưng hắn đã lén nghe ngóng được chút tin tức nên lúc ở quê hương Linh Tức hắn mới không dám đi trêu Triệu Nhã Mộng.
Thực ra, sở dĩ khi nãy hắn buông lời khiêu
khích là muốn khiến Trác Nhất Phàm ra tay đánh mình, một mặt là vì sự phát triển của Trác Nhất Phàm khiến hắn cảm giác bị uy hiếp và áp lực cực lớn. Hắn biết rõ trong bí pháp của gia tộc từng có ghi chép, nếu như chiến binh mạnh hơn chủ nhân thì sẽ có nguy cơ xuất hiện tình trạng phản phệ!
Đây là chuyện hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra nhưng sự phát triển của Trác Nhất Phàm đã vượt xa phạm vi hắn có thể khống chế. Lúc ở quê hương Linh Tức thì hắn đã vạch sẵn kế hoạch, nào ngờ lại bị Vương Bảo Nhạc phá hỏng nên để cho Trác Nhất Phàm trở thành linh căn tám tấc.
Ngoài ra, cũng là vì quy tắc bí thuật chiến binh của gia tộc bọn họ. Quy tắc này liên quan đến nhân quả chính và phụ, vô cùng phức tạp. Nói đơn giản chính là lấy thù hận làm hạt giống, dung hợp cả hai lại với nhau. Thù hận của chiến binh càng lớn thì hạt giống sẽ cắm rễ sâu hơn, mãi cho đến khi đơm hoa kết quả, đó cũng là lúc chiến binh bị chủ nhân nắm chặt trong tay!
Toàn bộ quá trình khá rườm rà, vừa phải chôn thù hận xuống, lại phải liên tục khiến đối phương sinh ra suy nghĩ phản kháng, sau đó lại trấn áp thật mạnh, hệt như lúc thuần dưỡng hung thú vậy, khiến cho tất cả tạo thành nền móng như phản xạ có điêu kiện, cũng chính là... không thể giãy giụa, không thể phản kháng.
Cho nên, lần này thấy Trác Nhất Phàm xong thì hắn lập tức đi khiêu khích và gieo hận ý cho Trác Nhất Phàm như mọi khi, vừa muốn chọc giận Trác Nhất Phàm rồi lại dùng bí pháp huyết mạch của gia tộc để trấn áp lại, khiến quan hệ nhân quả giữa hai người càng chắc chắn hơn.
Nhưng đúng lúc này lại bị Vương Bảo Nhạc ngán cản!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Trác Nhất Tiên lại càng khó coi hơn nhưng hắn ta không thể nào bộc phát được. Một mình Vương Bảo Nhạc đã khiến hắn thấy kiêng dè rồi, càng khỏi phải nói tới Triệu Nhã Mộng.
Những người xung quanh đều im lặng đi, việc này không liên quan gì đến họ nhưng có trò vui để xem thì ai nấy đều vô cùng háng hái, ánh mắt liếc về phía đám người Vương Bảo Nhạc.
Im lặng hồi lâu, Trác Nhất Tiên nhìn Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng một cái rồi mới cười lạnh.
“Nếu như hai vị đã ra mặt bảo vệ đứa đệ đệ không nên thân của bọn ta như một bảo mẫu như thế thì Trác mỗ cũng không còn gì để nói. Nhưng hắn dẫu sao cũng mang họ Trác, lần này coi như thôi, nhưng Tân sau... đừng nói ta không cảnh báo cho các ngươi. Trác gia bọn ta không thích người ngoài can thiệp vào việc trong gia tộc đâu!”
Nói xong thì Trác Nhất Tiên phất tay áo, gật đầu chào Lâm Thiên Hạo đứng ở gần đó một cái. Sau khi cáo từ thì hán đanh mặt lại xoay người định rời khỏi đây.
ĐỢt sóng gió này đến đây xem như tạm dừng, Lâm Thiên Hạo cũng thăm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như khách khứa mà đánh
nhau thì hắn sẽ rất khó xử. Đều là người do hắn mời đến, một bên là ngũ thế thiên tộc có quan hệ với gia tộc mình, một bên là đồng môn cùng đạo viện, hắn không biết mình nên giúp ai cho phải. May mà bây giờ không phải chọn lựa gì, vậy nên hắn mỉm cười định lên tiếng hóa giải không khí căng thẳng xung quanh.
Nhưng đúng lúc này... hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên. Trác Nhất Tiên khơi mào mọi việc, nay muốn đi thì đi, Vương Bảo Nhạc sao có thể cho hắn tự tại như thế được. Vậy nên, hắn đột nhiên bước về phía trước, tay phải siết chặt thành đấm, khí thế bộc phát, miệng thì quát to như sấm dậy.
“Mắng chửi người ta xong thì muốn chạy à?”
“Đi cũng được, nhưng phải xin lỗi trước đã!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa đến gần Trác Nhất Tiên, tay phải giơ lên tạo thành vô số gió lốc 'âm 'âm nổ mạnh, khí thế cực kỳ kinh người. Đám người đứng xem xung
quanh đều lộ ra dị sắc, Lý Tú còn giật mình nheo mắt lại.
Trong lúc mọi người có mặt ở đây nhìn sang với thần sắc khác nhau, Trác Nhất Tiên đang định rời đi lập tức cảm nhận được khí tức cuồng bạo ở sau lưng, sắc mặt chợt biến.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đừng có quá đáng! Ngươi cho rằng Trác mỗ sợ ngươi thật ư?”
Trác Nhất Tiên xoay người, đôi mắt lóe lên, hai tay bẩm niệm pháp quyết, cách không đẩy về phía Vương Bảo Nhạc!
Chỉ trong nháy mắt, sau lưng của hắn đã xuất hiện một đạo hư ảnh. Đây đúng là bí pháp tiền thế chi thân của gia tộc hắn nhưng không phải một mà thậm chí còn xuất hiện cả đạo thứ hai!
Ở Chân Tức cảnh thì điều này hoàn toàn không bình thường, rõ ràng đây chính là tuyệt chiêu của Trác Nhất Tiên. Hai đạo tiền kiếp chi thân nhanh chóng dung hợp
cùng bản tôn khiến cho khí thế của hắn đột nhiên bộc phát, trực tiếp va chạm cùng nắm đấm của Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, chẳng những không hề tránh né mà còn bộc phát hết toàn bộ sức mạnh toàn cơ thể, thuận thế thi triển... Toái Tinh Bạo!
Tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ trong nháy mắt trời đất như rung chuyển, bốn phương chấn động, gió lốc nổi lên liên hồi... Trác Nhất Tiên mở to hai mắt đày sợ hãi lẫn khó tin, toàn thân run lên dữ dội.
"filepos0005675824">

Bạn cần đăng nhập để bình luận