Tam Thốn nhân Gian

Chương 543

Chương 543Chương 543
KẾT ĐAN BÁI PHỎNG
Nghe chị đẹp trả lời, Vương Bảo Nhạc vội khen thêm một tràn, cuối cùng đưa ra ý muốn đề cao linh thức. Chị đẹp nghe Vương Bảo Nhạc nói muốn tìm cách táng cường linh thức thì trầm ngâm một lúc, sau đó báo cho hắn biết là không phải không có cách, nhưng phân lớn đều phải trả một cái giá là tiêu hao phần nào cơ thể.
Thế nên, cô không khuyến khích Vương Bảo Nhạc chọn cái đó mà đưa ra phương án khác.
“Trong ngũ giác chi địa của Thương Mang Đạo Cung thì ngươi đã từng tới Vạn Pháp Chi Nhãn có chứa truyền thừa thị giác, chờ lần sau ngươi tới thân kiếm thì ta sẽ xem thử có thể giúp ngươi tìm được Linh Thính
Chi Địa hay không. Ta nhớ nơi đó có đạo âm, người mới nghe lần đầu có thể đề cao linh thức kha khá đấy!”
“Linh Thính Chi Địa?”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ chờ mong nhưng khu vực thân kiếm kia quá nguy hiểm, Vương Bảo Nhạc cảm thấy dù có chị đẹp trợ giúp thì vẫn phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được.
Vậy nên sau khi suy tư một lúc, Vương Bảo Nhạc quyết định tiếp tục tu luyện thêm một thời gian ngắn nữa, đợi đến khi giải quyết hết thu hoạch Lân trước thì sẽ tới khu vực thân kiếm lần nữa. Cứ thế, đẫu tiên hắn đặt chuyện linh thức sang một bên, bắt đầu tập trung tu hành Lôi Tiên Biến và truyền thừa Đế Khải.
Còn Pháp Binh cấp tám, mặc dù vẫn không thể nào luyện chế ra được nhưng sau khi nghiên cứu thanh trường mâu cấp chín bị hỏng nặng trong Lân thu hoạch trước, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình ít nhiêu gì cũng có thể chữa lại phần nào. Dù vướng
chuyện linh thức nên không thể sửa được hoàn toàn nhưng ít nhiêu gì cũng có thể dùng được như một món Pháp Binh cấp tám.
“Còn cả phối phương thân binh kia nữa... Thôi không nghĩ tới nó nữa, chờ đến khi mình có thể luyện chế ra được Pháp Binh cấp tám đàng hoàng thì hãy cân nhắc tới.” Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, vừa tu hành vừa sửa chữa trường mâu.
Chớp mắt mà đã nửa tháng trôi qua, đã sắp tròn một năm kể từ khi lứa bách tử Liên bang của nhóm Vương Bảo Nhạc đến Thương Mang Đạo Cung này.
Dựa theo ước định trước đó của Liên bang và Phùng Thu Nhiên, sau một nám thì sẽ có nhóm tu sĩ Liên bang thứ hai đến Thương Mang Đạo Cung tu hành.
Trong một năm nay, nhóm bách tử Liên bang đầu tiên bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều có tiến bộ vượt bậc. Triệu Nhã Mộng Kết Đan, Trác Nhất Phàm tấn chức Trúc Cơ
đại viên mãn, những người khác cũng có thu hoạch khác nhau, trung bình đều đề cao một tầng, còn có cả Khổng Đạo...
Lúc trước, khi Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm cùng đến thân kiếm thì Khổng Đạo đang ra ngoài làm nhiệm vụ cùng người khác nên bỏ lỡ mất cơ duyên truyền thừa ở Vạn Pháp Chi Nhãn. Nhưng rõ ràng hắn cũng có may mắn riêng của mình, mặc dù thu hoạch không lớn bằng Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm ở vùng đất truyền thừa nhưng tu vi cũng kéo lên tới Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ thiếu nửa bước là tới Kết Đan.
Nửa bước này nói khó không khó, mà nói dễ cũng không dễ, tất cả đều phải xem bản thân đá một bước mở cửa này ra sao. Khổng Đạo cũng hiểu rõ việc này không thể nóng vội, nhưng vẫn đến tìm Vương Bảo Nhạc.
Không phải vì chuyện đột phá tu vi mà là có chuyện khác cần Vương Bảo Nhạc giúp đỡ.
Vương Bảo Nhạc vô cùng nhiệt tình đón tiếp khi thấy Khổng Đạo tới, lập tức bước ra khỏi nơi bế quan. Sau khi ngồi xuống, đưa mắt nhìn Khổng Đạo đã khác đi so với lúc còn ở Liên bang, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ vui mừng.
Tuy nói lúc trước hắn biết rõ ngoại trừ bản thân ra thì trong lứa bách tử Liên bang này, nếu nói ai có thể sống khá giả nhất thì lựa chọn đầu tiên của hắn nhất định sẽ là Khổng Đạo. Dù sao thì từ trình độ nào đó mà nói, Khổng Đạo sinh ra ở biển hung thú cũng có thể xem như một nửa hung thú.
Năm đó, khi hãy còn yếu ớt mà hắn đã có thể sinh tồn một mình trên Sao Hỏa, từ những kinh nghiệm này thì có thể nhìn ra được Khổng Đạo là người có tính cách độc lập, khả năng sinh tồn lại cực mạnh. Đồng thời, lúc ở Liên bang thì hắn còn kìm sát khí trên người mình lại phần nào, nhưng ở Thương Mang Đạo Cung này thì hắn lại hoàn toàn phóng thích sát khí ra. Điêu này khiến cho Khổng Đạo mặc đạo bào thoạt
nhìn giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ.
Khí thế này cũng khiến đám tu sĩ trong Thương Mang Đạo Cung không dám dây vào Khổng Đạo, dù sao thì họ đều có thể cảm nhận được trên tay người này đã dính không ít máu tươi.
Đồng thời, cũng có một ít đệ tử Thương Mang Đạo Cung có thể xem như đồng loại, bắt đâu tiếp xúc với hán, nên mới có chuyện cùng làm nhiệm vụ như trước đó. Có thể nói, trong vòng một năm này, tuy Khổng Đạo vẫn lặng lẽ như trước nhưng cũng đã có được một vòng giao tiếp lẫn mối quan hệ riêng của mình ở Thương Mang Đạo Cung này.
Nhưng hán hiểu rõ một điêu, những người ở Thương Mang Đạo Cung đó không thể xem như bạn bè thật sự được, lúc mình vẫn còn mạnh mẽ thì không sao, nhưng một khi mỏi mệt thì e là sẽ bị cả đám người xâu xé.
Dù sao thì hắn cũng đã từng làm chuyện như thế ở Thương Mang Đạo Cung này rồi!
Vậy nên, lúc này ngồi trước mặt Vương Bảo Nhạc, tuy vẻ mặt của Khổng Đạo vẫn lạnh lùng như thường, nhưng tinh thần lại thả lỏng rất nhiêu. Ánh mắt cũng không lạnh lùng như trước nữa, sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn mới nói thẳng.
“Bảo Nhạc, ta cần người giúp!”
Nghe Khổng Đạo nói vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức nghiêm túc hẳn lên, cũng gật đầu đồng ý ngay chứ không hỏi xem là chuyện gì-
Thấy Vương Bảo Nhạc không hề do dự và hỏi han điều gì mà đã đồng ý như thế, Khổng Đạo mỉm cười, hắn suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói.
“Mấy lần trước ta dùng linh chu mà ngươi cho ta để hoàn thành nhiệm vụ thì tình cờ phát hiện một động phủ bí ẩn ở bên dưới biển lửa... Động phủ này xem như vẫn nguyên vẹn, xung quanh có cấm chế, bởi vì vị trí rất đặc biệt nên ngoại trừ ta ra thì đến nay vẫn không bị ai khác phát hiện.”
“Đồng thời... ta cũng đã tìm cơ hội quan sát vài lần, nay đã qua mấy tháng mà nơi đó vẫn giống hệt như lúc trước nên ta nắm chắc hơn tám phần mười là không ai biết được nơi đó.”
“Nơi đó lại có cấm chế, ta đã thử qua rồi, một mình thì khó mà mở ra được. Bảo Nhạc, nếu chúng ta cùng đi thì sẽ chắc ãn hơn nhiêu, tu vi của ngươi cao hơn ta nên toàn bộ thu hoạch trong đó ngươi cứ lấy...”
“Mỗi người một nửa!”
Vương Bảo Nhạc khoát tay chặn lại.
Hắn nghe ra ý của Khổng Đạo là muốn để mình lấy phần nhiêu hơn. Nếu đổi lại là người không thân quen thì đương nhiên là
phải như thế, nhưng Khổng Đạo lại là huynh đệ. Dù Vương Bảo Nhạc có lấy thêm thì cũng hợp lý đấy, nhưng hắn không thể làm chuyện như thế được.
Khổng Đạo nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đồng thời, hắn cũng chẳng so đo gì nhiêu nữa, bắt đầu kể hết những gì mình biết về động phủ này ra cho Vương Bảo Nhạc nghe, cả hai người bàn bạc một phen, quyết định việc này không nên kéo dài nên lập tức rời khỏi động phủ, lên đường nhân lúc sắc trời bên ngoài đã bắt đầu nhá nhem.
Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo lái linh chu lướt nhanh trong biển lửa. Trong sự chỉ dẫn của Khổng Đạo, cả hai ngày càng đến gân mục tiêu hơn, mãi đến hồi lâu sau, cả hai đã tới được một phế tích bên dưới biển lửa.
Nơi này tràn ngập dao động cuồng loạn, mặt đất cũng có rất nhiêu vết nứt. Tuy đã bị biển lửa bao phủ nhưng rõ ràng đã từng có hàng đại năng đấu pháp ở đây, nói nó là một chiến trường cổ cũng không đủ. Thậm chí, còn có thể thấy được rất nhiêu hài cốt kì lạ ở nơi này, nhưng phần lớn đều bị người ta lục soát sạch sẽ, thứ còn sót lại đều không có chút giá trị nào.
“Chính là nơi này, Bảo Nhạc ngươi đi theo ta!”
Sau khi truyền âm xong, Khổng Đạo điều khiên linh chu lướt lên trước. Sau khi vòng hết mấy vòng trong chiến trường cổ này thì tìm thấy một cái khe trong số mấy ngàn cái lớn nhỏ ở đây. Khổng Đạo lập tức chui vào bên trong, Vương Bảo Nhạc cũng theo sát sau lưng. Chỉ thấy Khổng Đạo lướt đi gần nửa ngày trong cái khe này, sau đó lại chui ra khỏi linh chu. Hắn cố gắng chịu đựng nhiệt độ cao ở đây, dằn cơn đau đớn dữ dội vì thân thể bị thiêu đốt xuống, nhanh chóng đánh một chưởng lên vách tường bên cạnh.
Vách tường này lập tức lõm vào, phần bị lõm để lộ ra một vết nứt, Khổng Đạo tranh thủ chui lại vào trong linh chu rồi lướt vào bên trong vết nứt nọ, tiếp tục lướt tới.
Cứ thế, trong sự kinh ngạc của Vương Bảo Nhạc, Khổng Đạo liên tục di chuyển trong này, thuần thục mở ra từng khe hở, mà sau khi cả hai đi qua không bao lâu thì những khe hở kia cũng dần khép lại.
“Sao hắn tìm được nơi này hay thế nhỉ?”
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng cổ quái, đi theo phía sau Khổng Đạo đi xuống sâu trong lòng đất bên dưới phế tích chiến trường cổ này, mãi cho đến khi đi vào trong một cái hang.
Trong cái hang này không có biển lửa, xung quanh mát lạnh, đồng thời trên vách tường phía trước lại có một cánh cửa đá khổng lồ.
Bên ngoài cánh cửa đá đó còn có hai bức tượng thú đá trông giống con dơi. Trong đó có một con đã mất đầu, con còn lại thì vẫn còn đầy đủ, chỉ có ngực là bị nứt một vết lớn, lúc này đang đứng im ở bên cạnh.
“Chính là ở đây, ban đầu ta vì đuổi theo một con Hỏa Liệt thú nên mới tìm được nơi này, thật ra trước kia nó là ổ của mười mấy con Hỏa Liệt thú.”
Dường như nhận ra suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc nên Khổng Đạo mới giải thích một chút, sau đó giơ tay chỉ vào cánh cửa kia.
“Cánh cửa này có cấm chế, dựa theo mấy lần thử trước của ta thì cần dùng một lực cực mạnh để đẩy nó ra, nhưng một khi thời gian đẩy nó vượt qua mười giây thì tượng đá sẽ sống lại và tấn công tất cả những kẻ xâm nhập ở xung quanh”
“Mặc dù không biết chiến lực của tượng đá này trước kia ra sao, nhưng hiện tại nó có thể sánh với Kết Đan hậu kỳ. Lần trước ta bất cẩn để nó sống lại thì phải dùng bảo vật mà cha nuôi cho ta bảo vệ tính mạng mới có thể thoát ra được!”
Khổng Đạo hít sâu một hơi, sau đó lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với vẻ chờ mong.
“Ngươi nói xem chúng ta phải làm sao đây?”
"filepos0011810606">

Bạn cần đăng nhập để bình luận