Tam Thốn nhân Gian

Chương 352

Chương 352Chương 352
MỘT CHỮ DẠT NGANG
Trác Nhất Tiên và ứng cử viên quân đội Sao Hỏa vốn đã giận sôi gan, nay nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì lập tức bùng nổ như lửa lớn gặp dầu sôi, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà xông lên đấu một trận với Vương Bảo Nhạc.
Nhưng cân nhắc đến chiến lực của Vương Bảo Nhạc, hai người chỉ có thể cố nhịn. Dù sao thì họ không thể sai người của mình đối phó với Vương Bảo Nhạc được, đợt khảo hạch này cũng có quy định riêng, dù không nhiều nhưng điểm chính của nó là không thể giết hại lẫn nhau.
Mà hành vi của Vương Bảo Nhạc lại khó mà liệt vào hàng ngũ giết hại lẫn nhau, dù sao thì thế lực của hắn cũng không đủ, nấp đi giả chết cũng không hề sai, chẳng ai bắt bẻ gì được...
Nhưng điêu này lại khiến hai người Trác Nhất Tiên và ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia cảm thấy ấm ức vô cùng, sau khi tức giận trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc thì Trác Nhất Tiên vội tiến hành hoàn thiện và xây dựng cán cứ của mình. Hắn đã nhìn ra được, nếu như mình không thể chế tạo và hoàn thiện cán cứ trước khi lượt tiếp theo đến thì sẽ rất nguy hiểm.
Trong lúc Trác Nhất Tiên đang ra sức sửa chữa căn cứ, vị ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia nhìn căn cứ nát bét của mình, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó tức giận tìm chỗ ngồi xuống, quay sang mắng Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, đừng tưởng là ta không biết, lúc nhỏ chắc chắn ngươi đã bị heo tông, không thì sao ngươi lại vừa béo vừa hiểm như thế!”
“Còn nữa, ngươi là pháp binh tu, sao không tự nắn lại bản thân mình đi, xem như có ra cái giống gì không!”
Từ đẩu đến cuối, không hề lặp lại câu nào, cơ hồ mắng hết bao nỗi ẩm ức trong lòng mình. Thực ra, hắn cảm thấy mình không còn cửa chơi tiếp nữa rồi, đánh thì không lại Vương Bảo Nhạc, thế thì chỉ có mắng cho sướng mồm mà thôi. Nếu như Vương Bảo Nhạc nổi điên nhào qua đánh mình thì còn kéo được hắn ra khỏi đợt khảo hạch.
Mấy câu mắng của hắn cũng khiến dân chúng Liên bang được mở rộng tầm mắt. Không thể không nói, vị ứng cử viên quân đội Sao Hỏa này đúng là có bản lĩnh mắng người, không hề lặp câu nào.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi mà hoa thì trâu nó cũng chẳng thèm đạp!”
“Cho ngươi tinh tướng, chẳng phải ngươi giỏi giả chết lắm à? Nếu như ngươi giỏi thật thì nhịn cả tiểu luôn đi. Nếu như ngươi nhịn ba ngày ba đêm mà còn chưa chết thì ông đây phục ngươi!”
Tiếng mắng chửi vang lên không ngừng, người trong quân đội Sao Hỏa nghe xong cũng phải trợn mắt há mồm, không ngờ ứng cử viên này lại có bản lĩnh ngần ấy.
Ban đầu Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng rất giận nhưng nghe một lúc thì chỉ hừ lạnh rồi thôi, chằng buồn để ý đến nữa. Thậm chí, hắn còn xem như không nghe thấy, miệng thì hát vu vơ, còn lấy ghế ra ngồi đó ăn gà, phát hiện gà hơi nguội nên vung tay phải lên, bắn ra một tia lửa để nướng thịt...
Hai mắt của con lừa sáng rực lên, vội vàng chạy tới nịnh nọt, vẫy đuôi còn khí thế hơn cả lúc trước, Vương Bảo Nhạc nhìn nó một cái rồi mặc kệ, thậm chí còn không cho nó ăn xương.
Điêu này làm cho con lừa sốt ruột muốn giành nhưng sợ khả năng khiến mình ngậm miệng của Vương Bảo Nhạc nên đành thôi. Nó sốt ruột đi vòng quanh Vương Bảo Nhạc một lúc, thấy hắn án hết một cái đùi gà thì nó như muốn phát điên, hừ hừ xoay người lại nhìn vị ứng cử viên quân đội Sao Hỏa đang vừa uống nước vừa mắng liên thanh bên kia.
Vị ứng cử viên nọ thấy Vương Bảo Nhạc không thèm đoái hoài tới thì cầm nhẫn truyền âm lên, mở chức năng chụp hình lên chĩa thẳng về phía Vương Bảo Nhạc chụp liên hồi, miệng lại cười lạnh.
“Không nói gì cũng được, ông đây về nhà sẽ treo hình ngươi lên, ban ngày tránh tà, đêm đến tránh thai!”
Lúc trước Vương Bảo Nhạc giả vờ như không nghe thấy gì nhưng thật ra đã nghẹn một bụng lửa giận, nay nghe nói vậy thì suýt chút nữa đã bùng nổ. Đang cân nhắc xem có nên mạo hiểm vi phạm quy định để lên tẩn cho tên kia một trận hay không nhưng con lừa như tìm được cơ hội nịnh nọt Vương Bảo Nhạc, nên rú to lên với ứng cử viên nọ.
“Conn! Connn!”
Tiếng kêu của nó rất lớn, khiến cho ứng cử viên nọ giật thót, đang định mở miệng thì con lừa lại kêu lớn hơn nữa. Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì rất hài lòng, ném cho nó một cái đùi gà, con lừa lập tức hưng phấn, ra sức kêu còn to hơn.
Cứ thế, trong ánh mắt cổ quái của dân chúng Liên bang và bực dọc của những ứng cử viên khác, vị ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia lại thi nhau gào rú với con lừa tận nửa canh giờ...
Suốt thời gian này, Vương Bảo Nhạc vẫn cứ thảnh thơi ngồi đó ăn gà, sau khi ăn no thì tiếng ầm ầm trong phong ấn lại vang lên khiến hắn đứng bật dậy.
“Một mình ta mà dám đi so tài với chín vạn người, điều này nói rõ Vương Bảo Nhạc anh tuấn phi phàm ta đây đúng là không hề đơn giản!”
Cảm khái xong, thấy đợt thú triều thứ hai đã ầm ẫm bắt đầu, Vương Bảo Nhạc lập tức nhảy vào trong hố, vội vàng chôn mình lại, con lừa có kinh nghiệm cũng làm theo...
Cảnh này khiến Trác Nhất Tiên nghiến răng nghiến lợi. Hắn chỉ vừa mới sửa chữa căn cứ xong còn chưa kịp gia cố và xây dựng thêm, đang lúc hắn cảm thấy lo lắng thì thấy ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia cũng nhanh chóng đào hố tự chôn mình xuống, Trác Nhất Tiên lập tức giật mình.
Tiêu rồi!
Lần này cả hàng xóm của ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia là đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng phải tái mặt theo Trác Nhất Tiên. Ngay lúc này, vô số hung thú đã rít gào chui ra từ phong ấn, vì lỗ hổng trên phong ấn lớn hơn nên từ kích thước đến chiến lực của lứa hung thú này cũng hơn hẳn lúc trước.
Số lượng hung thú sánh ngang với Chân Tức cũng gia tăng rất nhiều, thậm chí còn có cả hung thú Trúc Cơ... cảnh tượng này khiến cho đám Lý Di vô cùng cáng thẳng.
Chẳng mấy chốc đợt thú triều này đã chia ra xông thẳng đến tám hướng.
Trong thời gian ngắn, tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng, khung cảnh vô cùng hoành tráng, tất cả pháp khí đều bộc phát khiến đất trời như biến sắc, tạo thành vô số làn sóng xung kích quét ngang bốn phía, từ xa nhìn lại giống như một cơn lốc đang hoành hành.
Sau nửa canh giờ, Trác Nhất Tiên vô cùng bi phẫn, căn cứ của hắn đã hỏng hoàn toàn. Vì chỗ của Vương Bảo Nhạc và ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia trống rỗng nên số lượng hung thú phóng đến chỗ họ sẽ tản ra, nhắm thẳng nơi gần nhất.
Do đợt thú triều đầu tiên, ứng cử viên của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông không bị tổn hại gì nhiêu nên vẫn còn lực phản kích kha khá, nhưng Trác Nhất Tiên thì lại không được như thế khiến cho đàn hung thú nhằm vào hắn cũng nhiêu hơn.
Kiên trì nửa canh giờ đã là cực hạn rồi, cuối cùng, sau khi những người đi theo phụ giúp hắn đau khổ bỏ chạy, Trác Nhất Tiên ngửa mặt lên trời gào to.
“Vương Bảo Nhạc, ta xui xẻo tám đời mới phải ở cạnh ngươi, ta hận ngươi!”
Rống xong, sắc mặt hắn tái nhợt, cũng không muốn trở thành người đầu tiên bị loại như ứng cử viên quân đội Sao Hỏa kia nên cố nén cơn giận và ấm ức, bắt đầu... đào hố, sau đó chui vào rồi tranh thủ chôn mình.
Trong cơn bi phẫn tột cùng, cán cứ của hắn ầm 'âm đổ sập xuống...
Những ứng cử viên khác thấy ba người Vương Bảo Nhạc đều giả chết thì ai nấy cũng phát điên, số hung thú trong khu vực của ba người đều tự động tản ra, gia nhập vào đàn hung thú bên khu vực khác khiến cho áp lực của những người còn lại lập tức táng mạnh nên đợt thú triều thứ hai vốn không khó khán gì mấy lại tạo thành tổn thất không nhỏ cho tất cả ứng cử viên. Mãi cho đến nửa canh giờ sau, khi thú triều đã kết thúc, ánh mắt của đám Lý Di đều bắn thẳng v'ê phía ba người Vương Bảo Nhạc vừa chui ra khỏi hố, ai nấy cũng đều tức đến nghiến ráng nghiến lợi.
Vương Bảo Nhạc cười hề hề, hắn cảm thấy muốn thành Tổng thống Liên bang thì nhất định phải luyện thành mặt dày thần công nên lúc này cũng xem như đang tu luyện vậy, cứ yên tâm thoải mái mà phủi hết bụi đất trên người rồi cảm khái.
“Xong rồi đấy à? Ta thế này có thể xem như nằm im cũng thắng không? Nếu như ta dùng cách đầy trí tuệ này để giành được hạng nhất thì chắc sẽ được lưu danh lịch sử ấy chứ.”
Vương Bảo Nhạc cảm khái không thôi, Trác Nhất Tiên và ứng cử viên quân đội Sao Hỏa còn lại không được mặt dày như hán nên sắc mặt thay đổi mấy lượt, cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nhưng bọn họ cũng đành chịu, chẳng ai muốn trở thành người bị loại đầu tiên nên chỉ có thể cố dàn xuống, đồng thời lại càng thêm căm tức Vương Bảo Nhạc. Bọn họ không nằm dưới đất sẽ không bị thú triều ảnh hưởng, nếu thật thế thì lại quá dễ rồi.
Thực tế, cũng đúng như họ nghĩ, khi đợt thú triều thứ ba bộc phát, tất cả mọi người đều nhận ra có điêu không đúng. Dường như nhiệt độ xung quanh đã giảm mạnh, cùng lúc đó, họ lại thấy có vô số tồn tại giống hệt âm hồn bay ra từ trong phong ẫn.
Những âm hồn này có con thì bay trên trời, con lại chui vào đất rồi chui ra ở nơi khác, số lượng lại không hề ít, thậm chí, còn có thể bỏ qua cả vách tường, cả đám gào thét bay đến, tiếng thét chói tai tạo thành sóng âm khiến mọi thứ phải rung chuyển.
Trác Nhất Tiên và ứng cử viên quân đội Sao Hỏa đang định chui vào hố thấy vậy thì lập tức hít sâu một hơi, lần lượt biến sắc. Vương Bảo Nhạc biết rõ không thể giả chết được nữa nhưng hắn đã chuẩn bị đầy đủ từ trước rồi, nay trực tiếp phất tay lấy ra mười cái loa khổng lồ to không gì sánh bằng!
Mười cái xếp thành một hàng, đặt ở giữa khu vực của hẳn, đồng thời còn được mở hết công suất!
"filepos0008053152">

Bạn cần đăng nhập để bình luận