Tam Thốn nhân Gian

Chương 700 TUYỆT MẬT CỦA

Chương 700 TUYỆT MẬT CỦAChương 700 TUYỆT MẬT CỦA
LIÊN BANG
Ngay khi nghe được những lời này của Đoan Mộc Tước, Vương Bảo Nhạc đang lấy đồ án vặt từ trong vòng tay trữ vật ra nhai ráng rắc bỗng giật mình, suýt bị nghẹn chết. Đôi mắt của hắn cũng trợn to, chỉ cảm thấy trong đầu ù ù. Cũng may, yết hàu của hán tương đối thô nên vẫn cố nuốt đồ ăn vặt trong miệng xuống, sau đó vội cất túi đồ án vặt, hô hấp dồn dập, nhìn chầm chàm vào Đoan Mộc Tước, hắn vội nói.
“Thật á?”
Với tu vi và chiến lực hiện tại của Vương Bảo Nhạc, trong mắt người bên ngoài, hắn có được làm Tổng thống Liên bang hay không đã chằng quan trọng nữa. Nhưng đó là chí hướng của hắn, là giấc mơ hắn theo
đuổi từ bé, cũng là chấp niệm của hắn. Mục đích gia nhập Đạo viện Phiêu Miễu của Vương Bảo Nhạc cũng liên quan rẩt lớn tới điều này. Mặc dù lúc ở cổ kiếm đồng xanh hắn đã truýên tống không ít công pháp về, theo tính toán của Vương Bảo Nhạc, hắn cảm thấy từng đó cũng đủ để hắn tháng chức làm tổng thống rồi.
Nhưng khi trở v'ê và hiểu được khó khăn hiện tại của Liên bang, Vương Bảo Nhạc biết chuyện Tổng thống Liên bang trong thời kỳ chiến tranh thật sự quá quan trọng nên bản thân hắn cũng không dám chắc lắm. Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc cũng hiểu tính Đoan Mộc Tước. Hắn biết, muốn khiến ông thoái vị, dù chiến lực của hắn đứng đầu Liên bang thì độ khó cũng không nhỏ chút nào.
Dù sao chức vị tổng thống có ý nghĩa quá lớn. Nơi này là quê hương của Vương Bảo Nhạc, mấy người Đoan Mộc Tước đối xử với hắn cũng không tệ, nếu dùng vũ lực trấn áp thì hắn làm không được.
Nên ban nãy, khi mấy người Đoan Mộc Tước nói chuyện với Phùng Thu Nhiên nhằm tìm hiểu tình huống của đạo cung thì hắn cũng không hỏi chuyện công lao của mình mà tính sẽ tìm Lý Hành Văn hỏi vu vơ, xem thử tước vị của mình có thể táng lên hay không. Nếu có thể lập tức trở thành ứng cử viên thì tốt. Nếu không được thì lên tòng nhất tước cũng không tồi.
Nhưng bây giờ, Đoan Mộc Tước lại chủ động mở miệng nói thế, sự kích động của Vương Bảo Nhạc lập tức lên đến đỉnh điểm. Sau khi hỏi lại và thấy Đoan Mộc Tước gật đầu, cảm xúc hưng phấn và trào dâng lập tức dâng tràn trong đầu của hắn. Thậm chí, cảm giác đó còn khiến Vương Bảo Nhạc thấy choáng váng. Hô hấp dồn dập, hắn vỗ ngực, đôi mắt đỏ lên.
“Trận chiến này Liên bang chắc chắn sẽ giành thắng lợi. Tộc Vị Ương và đạo cung thua chắc rồi. Con mẹ nó, dám ngăn không cho ông đây trở thành Tổng thống Liên bang thì ta nhất định sẽ tiêu diệt bọn chúng!”
Thấy cảm xúc của Vương Bảo Nhạc thay đổi mãnh liệt như thế, Đoan Mộc Tước cũng dở khóc dở cười. Lý Hành Văn đứng bên cạnh bật cười, ông cũng không bất ngờ với những lời Đoan Mộc Tước nói vừa rồi. Trên thực tế, nếu không phải tuổi của Vương Bảo Nhạc quá nhỏ thì việc để hắn lập tức lên làm Tổng thống cũng không phải là không thể được.
Đồng thời, Lý Hành Văn cũng hiểu tính Đoan Mộc Tước. Là người kế nhiệm của ông, Đoan Mộc Tước có mưu lược, có tâm cơ, lại có mắt nhìn. Đồng thời, Đoan Mộc Tước cũng có sự tự tôn và kiêu ngạo của riêng mình. Trận chiến Sao Thủy thất bại khiến Đoan Mộc Tước bị đả kích, tuy người ngoài không nhìn thấy nhưng ông có thể cảm nhận được, đả kích ấy rất lớn.
Mà Đoan Mộc Tước cũng có trách nhiệm. Ông không muốn để Vương Bảo Nhạc làm vị Tổng thống khiến văn minh diệt vong. Nếu thất bại thì Đoan Mộc Tước ông sẽ gánh vác mọi trách nhiệm. Nếu chiến thắng... Ông sẽ liêu mạng chứng minh giá
trị của chính mình sau khi giành được thắng lợi để người đời sau có ghi chép chính xác về ông. Đồng thời, ông cũng muốn cho Vương Bảo Nhạc một khởi đầu của thời đại mới.
“Bảo Nhạc, nhiệm vụ của ngươi không phải chiến đấu nữa, mà là ... Khiến chính ngươi và nhiêu người gánh vác số mệnh khác an toàn sống sót!”
Lý Hành Ván hít sâu một hơi, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt đầy hàm ý.
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì giật bắn người, cảm xúc kích động bị hắn ép xuống. Sau khi lý trí quay về, gần như lập tức hắn đã hiểu được lựa chọn của Đoan Mộc Tước và hàm ý Lý Hành Văn muốn nói.
Nểu chiến thắng, Vương Bảo Nhạc hắn sẽ là tổng thống tương lai. Nếu thua, hắn phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ và kéo dài đốm lửa của văn minh.
“Phòng tuyển Sao Kim có thể kiên trì được bao lâu?” Im lặng một lúc, đôi mát của
Vương Bảo Nhạc trở nên sâu thẳm. Hắn không tiếp tục suy nghĩ việc làm tổng thống trong tương lai nữa mà nghiêm mặt hỏi.
“Nếu không có sự cố gì, làn tới, khi tộc Vị Ương tổng tấn công thì phòng tuyến Sao Kim chắc chắn sẽ tan tác.”
Đoan Mộc Tước khàn giọng nói ra kết cục mà bản thân ông không muốn thừa nhận, nhưng không thể không đối mặt nhất.
“Thực tế, nhiều năm trước, Liên bang đã thôi diễn và chuẩn bị cho trận chiến với Thương Mang Đạo Cung rồi. Chúng ta lợi dụng trận pháp hệ Mặt Trời, dùng Sao Thủy, Sao Kim và Sao Hỏa làm ba tầng phòng tuyến. Đáng tiếc... thời gian vẫn quá ngắn. Mà sự gia nhập của tộc Vị Ương, nhất là chiến hạm khủng bố kia, với chiến lực hiện tại của Liên bang, dù có thêm ngươi và Thu Nhiên thì vẫn không đủ.”
Lý Hành Ván thở dài, cười khổ một tiếng rồi tiếp tục nói.
“Chuyện phòng tuyến Sao Thủy đều là lỗi của ta!” Đoan Mộc Tước trầm giọng nói.
“Đoan Mộc, ngươi đừng tự trách mình. Dù lúc đó chúng ta có cho nổ Sao Thủy thành công thì chiến tranh vẫn sẽ tiếp tục. Dù có thể kéo dài một chút thời gian nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ để chúng ta chuẩn bị. Kết cuộc vẫn sẽ như thế mà thôi.”
Lý Hành Ván lắc đầu, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, Trái Đất là khởi nguyên ván minh của chúng ta, cũng là khu vực trung tâm. Vậy nên, trọng điểm của trận chiến này là khiến trận pháp hệ Mặt Trời đang bảo vệ Trái Đất không bị phá hủy.”
“Trận pháp không bị phá hủy, Liên bang sẽ có sức phòng ngự, nên ván minh của chúng ta vẫn có thể được bảo tồn. Sao Hỏa và Sao Kim là hai mắt trận lớn của trận pháp hệ Mặt Trời, chỉ càn ngôi sao mắt trận còn đó thì trận pháp sẽ luôn tồn tại. Cho dù có một hành tinh bị phá hủy thì
cũng không ảnh hưởng gì.” Lý Hành Văn nói tới đây, Vương Bảo Nhạc đang nhíu mày chợt lên tiếng.
“Sư tổ, Tổng thống Đoan Mộc, ta có hai câu hỏi!”
“Một, nếu đã có hai lựa chọn là hai mắt trận lớn là nằm ở hai bên Trái Đất, hơn nữa phương hướng lại hoàn toàn khác nhau. Tại sao tộc Vị Ương lại nhất định phải hủy diệt Sao Kim trước rồi mới đi vòng diệt trừ Sao Hỏa? Chẳng lẽ bọn chúng không thể xông thẳng vào trong trận pháp để tấn công tới Trái Đất à?”
“Hai, trận pháp hệ Mặt Trời thật sự có uy lực như thế? Có thể bảo vệ văn minh?”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì nhìn Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn. Hai người kia nhìn nhau trong ánh nhìn của Vương Bảo Nhạc. Sau khi im lặng một lát, Đoan Mộc Tước bấm tay niệm thần chú. Bốn phía lập tức hình thành vòng phòng hộ ngán cách thần niệm. Lý Hành Văn cũng lấy một
tượng gỗ ra. Sau khi khởi động thì đặt nó ở một bên, phòng hộ xung quanh lại táng thêm một tầng.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì đáy mắt lóe lên. Hắn cũng bấm pháp quyết, thậm chí vận chuyển uy lực của Đế Khải và sức mạnh của Tinh Thần Nguyên Anh, mượn Sao Kim dưới chân tạo nên bức tường ngán cách còn mạnh hơn.
Tầng tầng phòng hộ, sau khi bảo đảm tất cả những lời nói ra ở đây sẽ không bị người khác nghe trộm, Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván đều nghiêm mặt lại. Hai người lại nhìn lẫn nhau một cái, cuối cùng Lý Hành Ván mới hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói.
“Bảo Nhạc, những lời ta sắp nói, hiện tại chỉ có ta, Đoan Mộc Tước và Triệu Phẩm Phương đại sư đứng đầu linh khoa mới biết được. Ngươi chính là người thứ tư!”
“Đây là tuyệt mật hàng đầu của Liên bang chúng ta. Trên nguyên tắc, chỉ có tổng
thống mới có quýên được biểt. Vì thiên tư của Triệu Phẩm Phương ở phương diện linh khoa quá xuất sắc nên ta và Đoan Mộc Tước mới đồng ý để hắn được biết việc này!”
“Nên... Sau khi biết chuyện này, ngươi tuyệt đối không được nói ra ngoài! Nếu... cuối cùng Liên bang bị đánh bại, quýên hạn của tuyệt mật này cũng sẽ bị hủy. Có muốn nói cho người ngoài biết hay không là do bản thân ngươi quyết định.”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc. Thậm chí, nhịp tim của hắn còn táng lên. Hắn cảm nhận được sự ngưng trọng của Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn. Hắn cũng hiểu được mức độ quan trọng của tuyệt mật mà Lý Hành Văn sắp nói e là cũng vô cùng kinh người.
“Đệ tử tuân lệnh!”
Vương Bảo Nhạc ôm quyền, đáp.
Lý Hành Ván nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi im lặng. Có vẻ ông đang nhớ lại, cũng giống như đang sắp xếp ngôn ngữ. Hồi lâu sau, Lý Hành Văn mới thấp giọng lên tiếng.
“Thứ duy trì trận pháp hệ Mặt Trời là Dưỡng Linh Quyết mà người dân Liên bang chúng ta tu luyện. Dân cư của Liên bang có hơn mười tỷ, gần như tất cả tu luyện. Khí tức phát ra khi họ tu luyện chính là động lực khiến trận pháp hệ Mặt Trời vận chuyển. Tuy việc này là bí mật nhưng người biết chuyện này cũng có không ít, nhưng chỉ có ba người bọn ta biết, cán cơ hạch tâm của trận pháp hệ Mặt Trời là cái gì!”
“Cán cơ đó... Là một lá bùa với lai lịch thần bí khó lường!”
Lý Hành Ván vừa nói đến đây thì Vương Bảo Nhạc đã há hốc mồm.
;Bùa?;
“Hơn một ngàn năm trước kỷ Linh Nguyên, trong một di tích phía Đông Nam Trái Đẩt đã phát hiện một lá bùa được cung phụng. Vì khi đó không ai biết thứ đó là gì, hơn nữa cũng không đủ điêu kiện mở nó ra, nên tuy có rất nhiêu phán đoán và nghiên cứu nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, lá bùa đó được xem như một món đồ cổ bình thường và được bảo tồn.”
“Đến khi kỷ Linh Nguyên tới, linh khí do mảnh vỡ của cổ kiếm đồng xanh mang đến khiến nền văn minh của Trái Đất chuyển hướng. Vào ngày ta trở thành tu sĩ đầu tiên của Liên bang Trúc Cơ thành công thì lá bùa đó lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta. Qua nhiêu Tân kiểm tra, ta mới biết nó đã được khai quật hơn một ngàn nám trước.”
“Trong lá bùa này ẩn chứa một nguồn sức mạnh kinh thiên. Hơn nữa, kỳ lạ là... Nếu không phải người của nền văn minh Trái Đâì, dù có đứng trước mặt nó thì cũng nhìn không thấy hay cảm nhận được, khó mà
phát hiện ra. Thậm chí, ta còn từng lấy thần binh ra để thí nghiệm, sau đó lại phát hiện thần binh lại run rẩy và sợ hãi khi đứng trước lá bùa đó!”
“Sau khi nghiên cứu, cuối cùng ta chắc chắn sáu phần, có thể lá bùa này là một phàn trận đồ. Do đó, ngoài mặt ta kêu gọi toàn bộ nền văn minh Liên bang tu kiến trận pháp hệ Mặt Trời. Nhưng thực tế, không ai biết thứ đó mới là hạch tâm. Toàn bộ trận pháp hệ Mặt Trời giống như một bộ máy khuếch tán. Vì tài nguyên không đủ nên khó có thể mở rộng phạm vi khuếch tán, thế nên chỉ có thể lấy Sao Kim và Sao Hỏa làm mắt trận. Trong phạm vi sức mạnh lá bùa có thể khuếch tán, tất cả ngoại tộc đêu không được chấp nhận, càng tới gần Trái Đất thì sẽ càng khó khăn hơn, hình thành tầng tầng lớp lớp ngán cản!”
“Đến khi ta từ chức và báo lại việc này cho Đoan Mộc Tước biết thì cũng lập quy định, chỉ có tổng thống các đời mới có thể biết việc này. Ngoài mặt, bảo vệ Liên bang là thần binh, nhưng thứ bảo vệ thật sự lại là
lá bùa trận đồ này!”
“ Người đời đều nghĩ bom Phản Linh của Triệu Phẩm Phương đại sư là do tự hắn sáng tạo ra. Nhưng thực tế... là do hắn có được cảm ngộ từ biến hóa trong lá bùa trận đồ đó, cuối cùng chế tạo ra.”
“Ngay cả việc ngươi và Phùng Thu Nhiên ban nãy cũng vậy. sở dĩ, ta an tâm đưa các ngươi tới Sao Kim, chính là vì để mượn sức mạnh kỳ dị của lá bùa đó trong trận pháp hệ Mặt Trời, kiểm tra xem các ngươi có bị ký sinh hoặc khống chế thần trí hay không!”
“Đẩy chính là chân tướng của trận pháp hệ Mặt Trời, cũng là lý do tại sao lão phu xác định sau khi phá hủy Sao Kim thì tộc Vị Ương phải đi vòng tới phá hủy Sao Hỏa chứ không thể đáp xuống Trái Đất!”
Mỗi lời Lý Hành Văn nói giống như sấm sét nổ vang trong tâm thần của Vương Bảo Nhạc khiến đôi mắt của hắn mở to hơn, khí tức cũng càng ngày càng dồn dập. Rõ ràng những lời đó đã nằm ngoài tưởng tượng của Vương Bảo Nhạc. Hắn thật không ngờ, trên Trái Đất lại còn một bí mật như thế!
 
"filepos0015027776">

Bạn cần đăng nhập để bình luận