Tam Thốn nhân Gian

Chương 245

Chương 245Chương 245
DUY NGÃ ĐỘC TÔN...
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thật sự có chút nhớ nhung. Từ khi hắn nổi tiếng đến nay hình như tuyệt chiêu bẻ ngón tay trứ danh của hắn cũng bị người ta để ý và đề phòng nên mỗi Tân đánh nhau hắn toàn phải tự mình tìm cơ hội để được bẻ ngón tay mà thôi.
Điều này khiến hắn nhớ đến cảm giác được người ta chỉ thẳng ngón tay vào mặt lúc mình chưa nổi tiếng. Hôm nay, hắn rốt cuộc đã tìm lại được cảm giác ngày xưa rồi... vậy nên hắn vô cùng hưng phấn. Ngay khi ngón tay của thiếu niên áo đen nọ đánh thẳng về phía mi tâm của mình thì hắn đã giơ tay phải lên, thuần thục túm lấy ngón tay của thiếu niên, phệ chủng trong cơ thể đột nhiên vận chuyển, vừa hút mạnh vừa bẻ ngược lên thật mạnh!
‘Kêu ba ba đi nào!
“Cái sở thích thẫn kinh gì đây?”
Thiếu niên biến sắc. Hắn chưa từng gặp phải chiêu bẻ ngón tay này nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện vừa bẻ ngón tay vừa bắt người ta kêu ba ba thế này
Hắn lập tức cảm thấy nhục nhã ê chề, dù ngón tay vô cùng đau đớn nhưng trong mắt của hắn vẫn lóe hàn quang, chẳng những không hề giãy giụa rút tay ra theo bản năng mà lại để hắc khí quấn kín ngón tay, báng vải trên tay cũng lập tức đứt đoạn.
Tựa như trời long đất lở, một cỗ cự lực vô cùng cường hãn lan ra trên ngón tay hắn dường như vô cùng sác bén, có thể cắt nát mọi thứ xung quanh. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy từng đợt gợn sóng lan ra từ ngón tay hắn, tấn công bàn tay của Vương Bảo Nhạc!
‘Buông ra!
Hắn thầm nghĩ tiếp theo tay của Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ nổ nát bấy, máu me be bét. Thực ra, đây cũng là một trong những điểm âm độc của hắn. Lúc trước đã có vô số kẻ địch chết dưới một chiêu này của hắn nhưng Lân này lại xảy ra chuyện nằm ngoài dự liệu!
GỢn sóng dường như có thể phá hủy tất cả mọi thứ chạm vào tay của Vương Bảo Nhạc xong thì lại như đánh trúng vách sắt tường đồng, chẳng những không tạo thành ảnh hưởng gì cho Vương Bảo Nhạc mà sau khi đập lên người hắn xong thì còn tan nát nữa.
“Đang gãi ngứa cho ba ba đấy à? Khinh ba ba là Pháp Binh tu, thân thể yếu đuối không biết đánh nhau nên muốn đến cướp của ba ba à?”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, hắn da dày thịt béo, thân thể đã là Trúc Cơ, dù ngón tay của thiếu niên này rất sắc bén nhưng vẫn không làm gì được hắn. Lúc này, hắn lại tung một cước về phía hạ bộ của tên thiếu niên đó!
“Đây là chiêu gì vậy hả? Sao lại đá thẳng vào chỗ đó chứ!”
Thiếu niên tái mặt, chỉ cảm thấy hạ bộ bị gió lốc do một cước của Vương Bảo Nhạc tạo ra kích thích dữ dội, trong lòng run lên. Hắn muốn giãy thoát ra nhưng tay của Vương Bảo Nhạc lại cứng ngắc như hai gọng kìm khiến hắn không thể nào thoát ra được, chỉ có thể nhấc chân ngán cản. Bốp một tiếng, sau khi va chạm với chân của Vương Bảo Nhạc thì mặt mày của thiếu niên nọ tái mét, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực lan ra khắp toàn thân, từ xương cốt đến huyết nhục đều run rẩy, lại còn phun cả máu ra.
‘Tháp Binh tu ông nội ngươi, thân thể yếu đuối con mẹ ngươi, không biết đánh nhau cái đầu ngươi!”
Thiếu niên tức điên rống lên một tiếng. Đời này hắn chưa từng gặp phải tên Pháp Binh tu nào có thân thể biến thái cỡ này. Nhưng hắn cũng là kẻ tàn nhẫn, nhờ lực bộc phát từ chiêu vừa rồi, tự phế hai ngón tay của mình, cưỡng chế bẻ gãy chúng, sau đó siết chặt nắm đấm bên tay trái nện một quýên vào mặt của Vương Bảo Nhạc!
“Chết đi!!”
Thiếu niên gầm lên, Vương Bảo Nhạc cười lạnh buông ngón tay đã bị gãy của hắn ra, trực tiếp tóm lấy cổ tay của hắn, thân thể thuận thế nhích tới bẻ ngược khớp tay!
“Gãy!”
Một cơn đau đớn dữ dội hơn hẳn lúc trước ập đến khiến toàn thân của tên thiếu niên kia run lên. Hắn hét thảm một tiếng, cổ tay phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp bị Vương Bảo Nhạc bẻ gãy!
Cũng trong lúc đau đớn này, nắm đấm vốn đang nhắm về phía mặt của Vương Bảo Nhạc cũng dừng lại, sau đó... bị Vương Bảo Nhạc xoay người tóm luôn cả tay trái của hắn bẻ ngược một cái!
“Gãy!”
Tiếng răng rắc lại vang lên Tân nữa. Một cơn đau đớn dữ dội hơn khiến toàn thân hắn run rẩy liên hồi ập đến. Đứng trước nguy cơ, hắn trực tiếp cắn đầu lưỡi, phun máu tươi ra triển khai bí pháp, trong thân thể lại có quang mang màu đen bắn ra!
Quang mang này vô cùng mãnh liệt, khiến cho hắn như hóa thành một mặt trời màu đen. Bí pháp này đúng là pháp thuật bí truýên của Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Trong nháy mắt khi bộc phát thì có một cỗ cự lực ầm ầm lan ra.
Dù Vương Bảo Nhạc có thân thể Trúc Cơ nhưng vẫn bị cỗ cự lực kia đẩy lùi. Thiếu niên kia lại mượn lực này kéo dài khoảng cách với Vương Bảo Nhạc hơn 30 trượng.
Lúc này, hắn có cảm giác như rơi vào ma trảo của đối phương, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đã mang theo sợ hãi. Thực tế, hắn sống bấy nhiêu nám mà chưa từng gặp phải đối thủ như thế này bao giờ, cũng chưa từng chật vật như thế. Trong mắt hắn còn lộ ra vẻ ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn phần xương bị đánh gãy của mình. Hán cảm thấy tất cả mọi thứ cứ hư ảo không phải thật.
“Mạnh thế cơ à? Xem ra Pháp Binh tu như ta còn phải cố gắng hơn mới được.”
Vương Bảo Nhạc đứng bên kia cũng khiếp sợ không thôi. Hắn sờ ngực mình, cảm thấy cỗ cự lực ban nãy đẩy mạnh đến mức mình còn thấy đau. Hắn vừa thầm cảm thán vừa vung tay lên, quanh người lập tức xuất hiện gần tám chục con rối.
“Lên đi! Tiếp theo chúng ta sẽ đánh một trận đàng hoàng nào!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, khí thế bộc phát, đồng thời những con rối xung quanh cũng phát ra khí tức, trong số này thậm chí còn có vài con rên ư ử.
Cảnh tượng này khiến cho thiếu niên đang ngơ ngác không dám tin kia run lên. Bây giờ hắn mà nghe đến ba chữ Pháp Binh tu thì đã thót tim. Lại bị mấy con rối của Vương Bảo Nhạc dọa sợ hết hồn nên vội xoay người bỏ chạy ngay tắp lự. Dù lúc này hai tay lắc lư hơi kì cục nhưng đôi chân vẫn vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh.
“Muôn chạy à? Để mảnh vỡ lại cái đã!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, vung tay lên, mấy con rối xung quanh hắn lập tức gào rú, rên rỉ đuổi theo tên thiếu niên kia!
Nhìn từ xa thì mấy con rối như một lũ hung thẫn ác sát, còn thiếu niên nọ thì như một chú thỏ con hoảng sợ, mặt mày tái mét, hoảng hốt chạy nhanh.
Nhưng thiếu niên này lại phải số nhọ, lúc này, hắn hoảng hốt bỏ chạy, không để ý thấy có một sợi dây đột nhiên rớt xuống từ trên không nhanh như một tia chớp, lại còn vô thanh vô túc mang theo một cỗ ý đáng khinh.
Nó trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu của thiếu niên đang bỏ chạy, không đợi thiếu niên kịp phát giác thì nó đã quấn chặt lấy người hắn tận nám sáu vòng, khiến cho hắn ngã nhào ra đất.
“Cái gì đây?”
Thiếu niên hoảng hồn, sợi dây thừng này trông quen quen. Hắn nhận ra đây chính là sợi dây đã bay thẳng lên trời lúc Vương Bảo Nhạc vừa ném ra. Nhưng hắn thật sự không thể ngờ từ đời nào rồi mà nó lại đột nhiên bay tới trói mình lại thế này. Nếu chỉ trói thì thôi, nó lại còn sờ mó...
Thiếu niên sợ hãi giãy giụa muốn thoát khỏi sợi dây thì trên trời lại có tiếng xé gió kinh người vang lên. Một cái đại ấn đột nhiên giáng xuống với khí thế kinh người, xem thường thiên địa, duy ngã độc tôn.
Một tiếng nổ mạnh rung trời vang lên, cái đại ấn đó nện thẳng xuống người của thiếu niên nọ khiến hắn hộc máu ba thước, bị nện cho hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là sự khó hiểu về sợi dây thừng và đại ấn nọ. Hắn thật sự không hiểu, đây rốt cuộc là loại pháp bảo gì, ném ra lâu như vậy rồi mà bây giờ mới đột nhiên phát uy...
Thực ra, đừng nói là hắn, đến chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng hắn biết rõ sợi dây thừng này rất cổ quái, lúc ở bồn địa Coron hắn cũng từng được thấy sự kỳ lạ của đại ấn nên cũng không bất ngờ lắm, thậm chí còn cảm thấy hình như hai thứ này cũng không tệ chút nào.
“Bọn mày biểu hiện khá lắm! Phối hợp rất tốt! Sau này hãy tiếp tục cố gắng nhé!”
Nói xong, hắn bèn thu hồi dây thừng và đại ấn, sau đó ngồi xổm xuống trấn lột tên thiếu niên đã hôn mê nọ.
Cuỗm hết đồ đạc trên người hắn xong, cũng lấy luôn ba mảnh vỡ trong ngực áo. Cuối cùng, nhớ đến sự tàn nhẫn của hắn ta, Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, trực tiếp lột hết quần áo của đối phương, đến cái quần lót cũng không chừa, lại mở chức năng ghi hình của nhẫn truyền âm ra quay lại.
“Đúng là vẫn còn nhỏ, không thể nào so với ta được. Thôi bỏ đi! Ta sẽ không giết ngươi, coi như đây là dạy cho ngươi một bài học vậy!”
Vương Bảo Nhạc đắc ý quay phim xong xuôi, lúc này mới phủi mông bỏ đi.
Mấy canh giờ sau... thiếu niên tỉnh lại, đầu còn choáng váng chưa kịp phản ứng lại, sau khi ngơ ngác nhìn quanh thì mới cúi đầu nhìn xuống người mình...
Tiếp theo là một tiếng gào to đầy thê lương xen lẫn bi phẫn vang vọng khắp khu vực này. I
"filepos0005932247">

Bạn cần đăng nhập để bình luận