Tam Thốn nhân Gian

Chương 456

Chương 456Chương 456
TAM HỒN KIỆT NGẠO
Chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không biết mình bắt ba vong hồn này ra kiểu gì, có lẽ trong âm u đã có một lực lượng nào đó khiến bàn tay Dần Hồn của hắn tiến vào hồ nước xong thì tự động kéo chúng ra.
“Mỗi một khí linh trong Minh Khí của Minh Tử đều có duyên với người đó, xem ra ba vong hồn này cuối cùng cũng sẽ thuộc về con.”
Nhìn Vương Bảo Nhạc dùng Dãn Hồn chi pháp kéo ba vong hồn này ra khỏi Hồn Trì, Minh Khôn Tử mỉm cười nói.
“Nhưng ba vong hồn này đều là màu đen, chứng tỏ tiên kiếp nghiệp chướng nặng nề, không thể vào luân hồi, cũng khó mà trực
tiếp trở thành khí linh được, con cần phải độ hóa chúng mới được. Nếu như con đã có duyên với chúng thì con phải có trách nhiệm độ hóa, xua tan oán khí của chúng để chúng cam tâm đi theo, trở thành khí linh của con!!”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì nhìn về phía ba vong hồn bị mình kéo ra. Nhìn hồn thể đen kịt của chúng nó, nhất là dù lúc này cả ba đang căng thẳng vì bị bàn tay hư ảo của hắn túm lấy nhưng đều có biểu hiện khác hẳn nhau.
Đứa bé trai thì sát khí đầy mặt, vừa căng thẳng vừa tức giận, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc như thể chỉ cần có cơ hội thì sẽ thôn phệ hắn vậy.
So với đứa bé trai để lộ toàn bộ cảm xúc ra mặt thì lão giả bên cạnh nó lại khác hẳn. Lão giả sắc mặt vốn âm trầm, nay lại bình tĩnh hơn, còn cúi đàu ôm quyền với Vương Bảo Nhạc như thần phục, nhưng Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận được dao động tâm tình của hắn ta thông qua bàn tay hư
ảo nọ. Rõ ràng lão giả này vô cùng gian xảo, chỉ cúi đầu thể thôi chứ thật ra đầy ác ý!
Duy chỉ có đại hán dữ tợn nọ là tâm tính có vẻ đơn thuần hơn, trông hắn dữ tợn thế thôi nhưng sau khi bị kéo ra thì tranh thủ nhìn quanh một hồi, chú ý tới mấy nữ đệ tử bảo hộ nơi này xong thì hai mắt sáng rỡ lên đày vẻ si mê, thậm chí còn suýt chảy cả nước dãi ra, đương nhiên, thân là hồn thể nên hắn không có dãi để chảy.
Nhưng bộ dạng bỉ ổi và sốt ruột như con khỉ này đều chứng tỏ một việc, đây là một con sắc quỷ!”
“Sư tôn... độ hóa chúng nó hơi khó rồi.”
Sau khi xem xét cả ba vong hồn này, Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đàu, thầm nghĩ liệu có nên thương lượng với sư tôn một phen để đổi đám vong hồn khác hay không.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, Minh Khôn Tử trừng hắn một cái rồi xoay người bỏ đi, nhưng trước khi đi ông vẫn cho Vương Bảo Nhạc một thời gian để độ hóa chúng.
“Đừng có nghĩ vẩn vơ nữa, ta cho con thời gian một tháng, nhất định phải độ hóa cho xong đấy!!”
Thấy sư tôn nghiêm như thế, Vương Bảo Nhạc cũng phải đau đầu, sau khi sư tôn rời đi, hắn bất đắc dĩ đành phải đưa ba vong hồn này quay về chỗ của mình trong Minh Tông.
Về đến nơi thì hắn lại thả ba vong hồn này ra, vừa mới xuất hiện thì chúng lập tức quan sát xung quanh, Vương Bảo Nhạc cũng không để ý gì nhiêu, chỉ nói thẳng.
“Chúng ta thương lượng đi, kiếp trước tội nghiệt của các ngươi rất nặng, đã mất tư cách luân hồi, trở thành khí linh của ta là lựa chọn duy nhất của các ngươi, cho nên...”
Vương Bảo Nhạc còn chưa nói xong thì ánh mắt của đứa bé trai đã lóe lên, thân thể lập tức lùi lại toan chạy khỏi đây, nhưng nơi ở của Vương Bảo Nhạc có trận pháp nên đứa bé trai tông thẳng vào đó, hét thảm một tiếng rồi chạy rụt về. Sát khí bừng lên, nó gào rú xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Nhưng nó chưa kịp tới gần thì đã bị Minh Hỏa phát ra từ trên người Vương Bảo Nhạc đốt cháy, lại kêu la thảm thiết lần nữa, sau đó mới ngoan ngoãn lại, dù run lẩy bẩy nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc vẫn đẫy vẻ hung tàn và điên cuồng, bộ dạng vô cùng cứng đầu.
Vương Bảo Nhạc bực mình, trừng đứa bé trai một cái rồi quay sang hai vong hồn còn lại.
Đại hán háo sắc nọ có vẻ rất khinh thường đứa bé trai kia, đối với Vương Bảo Nhạc cũng vậy, hắn ta chỉ ngáp một cái, dù không bỏ chạy nhưng tỏ vẻ không có cửa bắt ta làm khí linh cho ngươi đâu nhé.
Lão giả kia cũng không bỏ chạy, nhưng so với hai vong hồn còn lại thì lão giả này vẻ mặt vẫn như thường, không nhìn ra cảm xúc gì, cúi đ'âu như một lão nô nghe lời.
“Ta cũng không nói nhảm với các ngươi nữa, không làm khí linh thì hồn phi phách tán thôi!”
Vương Bảo Nhạc cũng mất hết kiên nhẫn. Hắn cảm thấy độ hóa ba vong hồn này chỉ tổ mất thời gian. Mặc dù hắn không nhìn ra tội nghiệt mà chúng mắc phải ở kiếp trước nhưng thông qua màu sắc của linh hồn cùng với biểu hiện thì hắn có thể đoán được đại khái, e là kiếp trước cả ba đã gian dâm và giết hại vô số người rồi!!”
“Muốn ta trở thành khí linh của ngươi là chuyện không thể nào. Lý tưởng của ta là vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành, cha mẹ của ta sẽ mãi mãi bên cạnh, mãi mãi chăm sóc ta. Dù sao thì ta cũng làm được hơn phân nửa rồi, dù ngươi có giết ta cũng không sao hết, chết thì chết thôi, có phải chưa từng chết đâu!!”
Đứa bé trai cười lạnh đáp.
Nghe đứa bé trai nói vậy, Vương Bảo Nhạc kinh ngạc ra mặt, nhìn bộ dạng chỉ chừng bảy tám tuổi của nó, lại nghĩ đến manh mối để lộ ra trong lời nói của nó, sau đó im lặng.
Đại hán sắc quỷ bên cạnh ngáp vài cái, liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, tập trung chủ yểu ở ngực với chân của hắn vài cái, ra chiêu chán ngán.
“Nểu ngươi là nữ, chịu cho đại gia trêu đùa, nói không chừng đại gia đây vui vẻ sẽ cân nhắc một chút, nên ngươi thích làm gì thì cứ làm. Giết ta ấy à, ta không SỢ! Cho dù hồn phi phách tán thì ý chí của ta cũng sẽ truyền lại cho ngàn vạn đồng đạo khác, nương theo bọn họ để chinh phục tất cả phái nữ trong thiên hạ, đây mới là chí hướng của ta!!”
Đại hán sắc quỷ ngạo nghễ cất lời, khí thế cũng tăng mạnh theo những lời này.
Chí hướng to lớn kia khiến cho sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lại càng quái dị hơn, sau khi gật đầu một cái thì nhìn về phía lão giả trông như lão nô nọ.
Lão giả mỉm cười, ôm quýên cúi đàu với Vương Bảo Nhạc.
“Minh Tử đại nhân, việc này lão hủ không thể nào đồng ý được! Không dối gì ngài, khi còn sống lão hủ là quốc sư của nước Khô Linh, dưới một người trên vạn người. Nuối tiếc duy nhất của đời này chính là chỉ làm quốc sư ba trăm năm, còn chưa làm đủ thì sao có thể trở thành khí linh của ngươi được?”
Vương Bảo Nhạc gật đầu Tân nữa, nhìn ba vong hồn vô cùng cứng đầu và phách lối này, đột nhiên mỉm cười chỉ vào đứa bé trai nọ.
“Ngươi muốn mãi mãi không lớn lên để cha mẹ chăm sóc mình vĩnh viễn, luôn ở bên cạnh mình đúng không? Quả là đứa bé ngoan, ta sẽ giúp ngươi!”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc giơ tay lên túm lấy đứa bé trai nọ, bấm niệm pháp quyết, trực tiếp ném nó vào trong trận pháp.
Trận pháp biến ảo như hóa thành một dòng xoáy, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng lấy đứa bé trai. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại bấm niệm pháp quyết để điêu chỉnh một phen, lúc này mới quay sang nhìn đại hán.
“Ngươi muốn chinh phục tất cả phái nữ chứ gì, cái này thì dễ thôi. Ta cũng sẽ giúp ngươi được thỏa mãn!”
Vương Bảo Nhạc nói xong, không đợi đại hán này kịp phản ứng thì đã vung tay lên, ném hắn ta vào trong trận pháp. Sau khi điêu chỉnh trận pháp một chút thì quay sang nhìn lão giả nọ.
Lúc này, lão giả đã biến sắc, mặc dù hắn ta không biết kết cục của hai vong hồn kia là thế nào nhưng cứ cảm thấy bị ném vào trận pháp thì nhất định sẽ sống không bằng chết nên toan lên tiếng. Dù vậy, vẫn muộn một bước bởi Vương Bảo Nhạc đã
chộp tới, ném lão giả này vào trong trận pháp. Trước khi bị ném vào, lão giả này còn loáng thoáng nghe thấy Vương Bảo Nhạc hừ lạnh.
“Chẳng phải ngươi tiếc nuối vì chỉ được làm quốc sư có ba trăm năm thôi à? Không sao hết, ta sẽ giúp ngươi được thỏa mãn, khiến ngươi không còn tiếc nuối gì nữa!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì điều chỉnh trận pháp này lại lần nữa. Trận pháp mà hắn ném ba vong hồn này vào đúng là ảo trận vãng sinh của Minh Tông. Tác dụng của nó một mặt là cải tạo nhân cách của vong hồn, khiến cho con đường vãng sinh sau này không liên quan gì tới kiếp trước nữa, đồng thời cũng là Minh Tông tạo ra cho các đệ tử vào đó lịch lãm hòng thấu đáo mọi bề. Dù sao thì ảo trận vãng sinh này cũng có liên quan đển ý chí thiên đạo, bên trong có thể dệt nên sinh tử luân hồi. Đồng thời, nếu có đủ quyền hạn thì cũng có thể sáng tạo ra những thế giới hư ảo đặc biệt khiến người và vong hồn bị ném vào không thể phân rõ thật giả, người điều
khiển cũng có thể điêu chỉnh tốc độ thời gian trôi trong đó.
Thế giới hư ảo mà hắn dệt ra cho quốc sư lão giả kia là một vũ trụ đầy chiến tranh, lão giả kia sẽ trở thành quốc sư ở đó một lần nữa...
Đại hán sắc quỷ nọ thì đơn giản hơn, Vương Bảo Nhạc tạo ra cho hắn ta một thế giới mà chỉ có mình hắn ta là đực rựa...
Còn đứa bé trai kia cũng không có gì phức tạp, Vương Bảo Nhạc thỏa mãn tất cả nguyệt vọng của nó, dệt ra một thế giới hoàn mỹ phù hợp với giấc mộng của nó.
Duy chỉ có tốc độ thời gian là Vương Bảo Nhạc chỉnh thành một ngày ở bên ngoài bằng một vạn năm trong thế giới hư ảo đó!
Sau khi làm xong, Vương Bảo Nhạc bắt đãu tu luyện Dãn Hồn chi pháp, ba ngày sau thì hắn đã quên béng ba vong hồn này, mãi cho tới nửa tháng sau...
"filepos0010101192">

Bạn cần đăng nhập để bình luận