Tam Thốn nhân Gian

Chương 270

Chương 270Chương 270
TA ĐÃ TRỞ LẠI!
Thời gian trôi qua, như nhanh lại như chậm, Vương Bảo Nhạc cũng không biết đã qua bao lâu. Khi hắn tỉnh lại thì thân ảnh của chị đẹp kia đã biến mất từ lâu, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là cái đỉnh động khổng lồ này.
Sau một giây thảng thốt, đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, bật dậy cảnh giác nhìn quanh. Sau khi xem xét xong thì hắn mở to hai mắt, tâm thần dậy sóng dữ dội.
"Nơi này..."
Vương Bảo Nhạc ngu người, hô hấp dồn dập nhìn cảnh tượng hoành tráng xung quanh. Dù là thi thể của ngàn vạn cổ tu kia hay là tế đàn ba tầng được họ bái tế kia đều tạo thành chấn động dữ dội đối với hắn.
Nhất là bộ dạng của tế đàn cùng với vật phẩm đặt trên đó đều làm cho hắn có cảm giác không chân thật. Hắn cũng nhận ra tế đàn nọ chính là hình ảnh mình đã nhìn thấy lúc đang dung hợp cùng đỉnh nhỏ.
"Tại sao mình lại ở nơi này chứ?"
Vương Bảo Nhạc ngỡ ngàng. Trí nhớ của hắn dừng lại ngay lúc mình bị đuổi giết phải chạy vào cấm khu. Hắn còn nhớ rõ khi đó mình đã như đèn cạn dầu, sinh mạng lay lắt sắp lụi tàn. Nhất là, hắn còn cảm nhận được cái chết đang tới gần, đó là xu thế không cách nào xoay chuyển được. Dù sao thì đỉnh nhỏ bị đoạt, đạo cơ bị hủy, thương thể cực nặng, tuy vẫn chém giết vài tên tu sĩ Trúc Cơ khi bị đuổi giết điên cuồng nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi vận mệnh kia.
Nhưng sau khi tiến vào cấm khu thì trí nhớ của hắn cũng chấm dứt như thể bản thân đã ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh lại thì đã ở đây.
Vương Bảo Nhạc ngỡ ngàng một lúc, sau đó hít sâu vài cái, lúc cúi đầu nhìn ngực thì không biết tại sao lại thấy mặt nạ màu đen xuất hiện. Hắn cũng nhận ra hình như bản thân mình khang khác, toàn bộ thương thể đều khỏi hằn, thậm chí còn có cảm giác cường hãn mà lúc trước căn bản không cách nào so sánh được đang tràn ngập trong cơ thể.
Phát hiện này khiến cho toàn thân của Vương Bảo Nhạc run lên, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin, đồng thời hắn cũng lập tức kiểm tra thân thể của mình. Chẳng mấy chốc, Vương Bảo Nhạc lại ngây ra như bị sấm sét đánh trúng.
Hắn thấy được, đạo cơ vốn đã bị hủy trong cơ thể mình đã được tái tạo lại lần nữa, thấy được kinh mạch của mình đã khôi phục hoàn toàn, cũng thấy được vị trí đan điên trống rỗng vì bị lão bà kia móc đỉnh nhỏ ra nay lại có thêm một gốc... Thanh Liên!
Thanh Liên này thoạt nhìn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhẹ nhàng lay động, phát ra cỗ linh khí và sinh cơ khổng lồ lan tỏa khắp thân thể của Vương Bảo Nhạc. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc quên cả thở, có một loại ảo giác như có thể thâu tóm cả nhật nguyệt lẫn ngân hà!!
Hắn cũng hiểu đây chỉ là ảo giác nhưng lại cảm ứng được là trình độ linh lực trong cơ thể mình lúc này đã hơn hẳn lúc Trúc Cơ bằng đỉnh nhỏ kia gấp mẩy chục Lân!!
Tất cả cứ như thần tích khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng thấy huýên huyễn, đồng thời cũng thấy gốc Thanh Liên này trông khá quen... Hình như chính là tồn tại được đỉnh nhỏ và vô số thứ khác hiến tế mà mình như thấy trong quá trình dung hợp cùng đỉnh nhỏ!
Căn bản chẳng cân so sánh làm gì, hắn biết rõ, nếu như Thanh Liên trong cơ thể đúng là thứ mình đã đoán thì... nó đã không cùng cấp bậc với đỉnh nhỏ kia nữa rồi.
"Sao nó lại xuất hiện trong người mình thế nhỉ?"
Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động. Đây không phải mất mà lại được, đây là sau khi mất đi thì lại nhận được tạo hóa khác quý giá hơn, cảm giác này rất khó diễn tả.
Tim đập thình thịch, sau khi xem xét thân thể và nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại nhìn về phía mặt nạ màu đen, dường như đã tìm được đáp án cho mình.
"Là chị đã cứu em à?"
Vương Bảo Nhạc khẽ nói, cầm mặt nạ màu đen lên nhưng không hề được đáp lại gì. Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới đứng dậy, đặt mặt nạ màu đen ở trước mặt rồi trang trọng cúi đầu!
"Chị đẹp, ơn cứu mạng này Vương Bảo Nhạc cả đời cũng không quên!"
Ngay khi Vương Bảo Nhạc cúi đầu, mặt nạ màu đen lóe lên một cái xem như đáp lại, sau khi thấy vậy thì Vương Bảo Nhạc mới cẩn thận thu hồi. Bấy giờ hắn mới ngẩng đầu lên, cảm giác được Thanh Liên đã dã dung hợp cùng phệ chủng nơi đan điên đang phát ra linh khí và sinh cơ khổng lồ không gì sánh được, nhận thức được dao động khí tức Trúc Cơ của mình còn khủng bố hơn cả lúc trước.
Một cỗ sát khí mãnh liệt bỗng chốc ầm ầm bộc phát trong cơ thể Vương Bảo Nhạc, hắn nheo mắt lại, trong mắt lóe lên hàn quang rét run người.
"Tinh Hà Lạc Nhật Tông, Ngũ Thế Thiên Tộc... Nếu như Vương Bảo Nhạc ta đã không chết thì mối thù giữa chúng ta cũng đến lúc phải thanh toán rồi!"
Tiếng thì thâm mang theo lạnh lẽo vô ngăn vang vọng khắp động này, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng thử thôi phát Thanh Liên nơi đan điền, muốn nhìn xem sau khi mình dùng Thanh Liên này để Trúc Cơ thì sẽ thay đổi ra sao.
Nhưng khi suy nghĩ của hắn dung nhập vào Thanh Liên, muốn thử thôi phát nó thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển và nổ mạnh, một cỗ khí tức khủng bố cường hãn đến cực hạn khiến cho Vương Bảo Nhạc cũng phải thấy sợ hãi đột nhiên truýên đến từ sâu bên dưới lòng đất.
Khí tức này quá mạnh mẽ, chỉ tràn ra không nháy mắt thôi cũng đủ khiến thiên địa biến sắc, làm cho những tồn tại có mặt trong bí cảnh này đều giật mình run sợ. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn có cảm giác như thể chủ nhân của khí tức này đang say ngủ mà khí tức bộc phát này là dấu hiệu chứng tỏ hắn sắp tỉnh lại.
'Dạ Tiên vương?!
Vương Bảo Nhạc lập tức thu hồi ý chí vừa dung nhập vào Thanh Liên theo bản năng, ngay khi hắn vừa thu hồi thì khí tức này cũng biến mất, dấu hiệu sắp tỉnh trước đó cũng tan biến, Dạ Tiên vương lại tiếp tục ngủ say.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc lấy làm nghi hoặc. Hắn đoán được thứ duy nhất có thể phát ra được khí tức như thế trên bí cảnh Mặt Trăng này chỉ có cái xác chết khổng lồ đang say ngủ kia mà thôi. Mặc dù không thử tiếp nhưng hắn cảm giác được gốc Thanh Liên trong cơ thể mình có một liên lạc thẫn bí nào đó với xác cổ nọ.
Vương Bảo Nhạc im lặng, hắn không dám chắc nếu như tiếp tục thôi phát Thanh Liên, đánh thức xác cổ thì sẽ có ảnh hưởng gì, cũng không dám chắc sau khi tỉnh dậy thì đối phương có nghe theo sự sai bảo của mình hay không, nhưng thứ không xác định này khiến cho hắn bỏ suy nghĩ đánh thức xác cổ qua một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lối ra, sau khi nhảy lên đó thì lập tức nhìn thấy vô số thân ảnh của Nguyệt Linh và Dạ Tiên trong màn sương mỏng kia.
Đám Nguyệt Linh và Dạ Tiên kia nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xong thì lập tức cúi đầu như quỳ bái...
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc sửng sốt, ánh mắt lóe lên, thử điêu khiển chúng một phen, nhưng sau khi thử thì hắn phát hiện, dù đám Nguyệt Linh và Dạ Tiên này quỳ bái mình nhưng mình lại không thể nào khống chế chúng nó làm việc được.
Vương Bảo Nhạc im lặng nhìn màn sương xung quanh, cảm giác được tuy chúng không phải mê tung vụ nhưng hình như cũng không khác gì mấy. Thậm chí, bên trong thi thoảng lại có vài tia mê tung vụ nho nhỏ xuất hiện.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn một phía xa xa, ước chừng đó là nơi mình tiến vào, hàn quang trong mắt hắn cũng sắp không áp chế nổi nữa.
Cuộc đời hắn không giết chóc gì nhiêu nhưng dù là như thế thì kinh nghiệm trên bí cảnh Mặt Tráng ĩân này cũng khiến Vương Bảo Nhạc cả đời khó quên, cảm giác vô lực, ấm ức và cận kề cái chết đó khiến cho Vương Bảo Nhạc sinh ra một cơn phẫn nộ, một cỗ sát ý muốn bùng nổ, nếu không bộc phát được thì hắn sẽ phát điên lên mất.
Theo như hắn đoán, Thanh Liên này khẳng định không phải phàm vật, nhưng dù Thanh Liên có nghịch thiên đến mấy thì hiện tại mình cũng chỉ là Trúc Cơ, cần thời gian để phát triển thêm, đấu với Kết Đan thì sợ là còn chưa đủ sức, dù sao thì cảnh giới lên càng cao thì chênh lệch cũng lớn hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng không vì có được Thanh Liên mà cuồng vọng mất hết lý trí, vậy nên hắn im lặng suy nghĩ, dõi mắt nhìn đám sương mù xung quanh, ánh mắt lóe lên.
"Lúc trước mình cũng nghiên cứu mê tung châu gần xong rồi, chỉ còn thiếu vài bước cuối cùng chưa thử, nếu như thành công... vậy thì trong bí cảnh Mặt Trăng này, không ai có thể ngăn cản mình báo thù được nữa!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, dằn thù hận xuống, đi vào trong màn sương, tay phải lật lại lấy ra hơn mười hạt châu, bắt đầu nghiên cứu tiếp mê tung vụ.
Tu vi Trúc Cơ không chỉ giúp chiến lực của Vương Bảo Nhạc tăng vọt mà cũng ảnh hưởng lớn đến tinh thần của hắn. Điêu này khiến cho tạo nghệ Hồi Ván và Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc cũng xuôi chèo mát mái hơn trước, nhất là nơi này có không ít mê tung vụ. Hơn nữa, Vương Bảo Nhạc cũng phát hiện, sau khi trong cơ thể mình có Thanh Liên xong thì mê tung vụ đã không ảnh hưởng đến hắn nữa, vậy nên tốc độ nghiên cứu của Vương Bảo Nhạc cũng táng mạnh. Mãi cho đến vài ngày sau, khi hắn thành công luyện chế ra được mê tung châu, bước ra khỏi cấm khu này thì cơn lốc sát khi trên người của hắn cũng phát ra ngập trời!
"Ta đã trở lại!"
"filepos0006446731">

Bạn cần đăng nhập để bình luận