Tam Thốn nhân Gian

Chương 466

Chương 466Chương 466
ĐẠO HỮU, NÊN LÊN ĐƯỜNG RỒI
Trên làn da màu xanh của nắm đấm này tràn ngập phù văn mang đến cảm giác âm u như tới từ hoàng tuýên chốn địa ngục cho người khác. Lúc này, nó ầm ầm bay tới như nghiền nát hư vô để giáng xuống thể gian này, giống như toàn bộ đất trời đều không thể chống đỡ nổi. Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại nắm đấm đáng sợ đó cùng với tu sĩ mặt ngựa đang hoảng hốt tột cùng, thậm chí sợ đển mức sắc mặt trở nên tái nhợt mà thôi!
Gương mặt của tu sĩ mặt ngựa trở nên vặn vẹo, hai tay bấm niệm pháp quyết rồi vung lên, một miếng ngọc bội bắn ra từ đỉnh đẫu của hắn ta. Miếng ngọc bội này giống như linh thể hư ảo, phát ra ánh sáng chói mắt.
Ngay sau khi xuất hiện đã rơi vào trước mặt tu sĩ mặt ngựa, nhanh chóng biến thành một tấm bia ngọc lớn chừng trám trượng. Nó phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ, ngăn cản nắm đấm.
Tu sĩ mặt ngựa dẫu gì cũng là Nguyên Anh, trong lúc đối mặt với tuyệt cảnh thì vẫn có thể cố gắng phản kháng. Chỉ trong nháy mắt, nắm đấm bao phủ của trời xanh này lập tức đánh lên tấm bia ngọc nọ.
Tuy tấm bia ngọc này rất lớn nhưng đứng trước nắm đấm kia thì nó thậm chí còn nhỏ hơn cả một cây kim, yếu ớt đến mức còn chưa kịp nứt ra thì đã nổ tung, hóa thành tro bụi!
Vương Bảo Nhạc ở bên trong Minh Khí này thì có thể vận dụng sức mạnh của nó. Dù hiện tại Minh Khí đã bị hư hỏng hơn chín phần, nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng là thần binh thượng phẩm!!
Uy lực của thần binh thượng phẩm, dù chỉ một chút thôi cũng đủ để đè bẹp tu sĩ Nguyên Anh!
Dựa theo lý luận, nếu như thân thể Vương Bảo Nhạc cũng đủ khổng lồ, có thể trực tiếp đưa Minh Khí này đi thì dù ở bên ngoài hắn cũng có thể phát huy sức mạnh cỡ này, chẳng qua là không thể nào làm được. Trừ khi Minh Khí khôi phục đến mức độ nhất định, có thể tự do điêu chỉnh kích thước, bằng không đã định sẵn chỉ khi nào ở bên trong Minh Khí này thì Vương Bảo Nhạc mới có thể kích phát sức mạnh hủy diệt của nó.
Trong tiếng nổ mạnh, tấm bia ngọc nổ tung, tu sĩ mặt ngựa này hét thảm một tiếng. Nếu có thể quay ngược thời gian thì tu sĩ mặt ngựa này nhất định sẽ không tới Sao Hỏa, Minh Khí trong Sao Hỏa này mang tới uy thế vô thượng mà hắn không thể nào chống cự lại được.
“Tiên bối bớt giận... Ta... Ta chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ...”
Tiếng van xin của tu sĩ mặt ngựa này cũng trở nên run rẩy. Trong lúc van xin thì hắn vẫn nhanh chóng lùi lại, còn bấm niệm
pháp quyết để một mảnh vải màu hồng khổng lồ bay ra. Nó bay vờn quanh xung quanh hắn, thoạt nhìn có vẻ không hợp với hắn lắm, nhưng nay tu sĩ mặt ngựa cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải lấy pháp bảo có khả năng phòng hộ mạnh nhất mà hắn thật sự không muốn dùng tới này ra.
Dải lụa xoay vòng, từng cỗ sức mạnh bài xích tỏa ra, giống như bài xích toàn bộ sức mạnh, khí tức và những thứ tới gần. Cùng lúc đó, tu sĩ mặt ngựa vẫn thấy thấp thỏm không yên, hắn cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu, tạo thành một con dơi màu đỏ ở trước mặt. Con dơi này vừa xuất hiện đã kêu lớn một tiếng, hai cánh mở rộng, kích thước nhanh chóng phóng lớn lên chừng mười trượng, đôi cánh cũng hóa lớn rồi bao lấy tu sĩ mặt ngựa ở bên trong.
Đồng thời còn có thêm mấy chục món pháp bảo đủ loại bị tu sĩ mặt ngựa này ném ra. Đứng trước nguy cơ sống chết thế này, hắn đương nhiên phải liêu mạng, chẳng qua những lời van xin tha thứ vẫn không hề đứt đoạn.
Nhưng tất cả chỉ vô dụng, gần như ngay khi tu sĩ mặt ngựa này lùi lại thì nắm đấm khổng lồ vừa phá nát tấm bia ngọc đã 'âm 'âm nện xuống!
Đám pháp bảo do hắn ném ra lập tức bị hủy, con dơi màu đỏ kia thậm chí còn không kịp kêu lên tiếng nào thì thân thể lẫn đôi cánh đều hóa thành máu tươi rồi tiêu tán như bị xóa đi. Dù dải lụa bao bọc bên ngoài thân thể của tu sĩ mặt ngựa tràn ngập sức mạnh bài xích nhưng vẫn giống như cô gái yếu đuối gặp phải một tráng hán to hơn mình gấp mấy lần...
Trong khí thế áp đảo, dải lụa kia trực tiếp cuốn lên người tu sĩ mặt ngựa, một cỗ sức mạnh như đè bẹp tất cả lập tức bộc phát, nhìn từ xa giống hệt như bầu trời tấn công mặt đất, căn bản không hề thấy bóng dáng của tu sĩ mặt ngựa. Tất cả mọi dấu vết tồn tại của hắn đều hóa thành tro bụi...
Hồi lâu sau, khi nắm đấm khổng lồ kia từ từ nhấc lên rồi biến mất, huyết nhục hóa thành vong hồn đổ xuống đất tạo thành biển, xương trắng rã ra chất đống thành đảo.
Lúc này, tầng thứ nhất của thế giới dưới lòng đất mới khôi phục lại như cũ... chỉ có túi trữ vật thì dải lụa kia như bị dẫn dắt, bay thẳng lên một khoảng trống trải của hồn hải, sau đó bị một bàn tay đột nhiên đón lấy. Tiếp theo, lại có một thân ảnh mặc áo đen từ từ xuất hiện, trước mặt thân ảnh đó có đặt một chiếc mái chèo, lúc này đang khoanh chân ngồi trên thuyền, lặng lẽ thu hồi túi trữ vật vào, sau đó cúi đâu xuống, để mặc chiếc thuyền từ từ đi lướt đi trên hồn hải này.
Theo thân ảnh của Vương Bảo Nhạc rời đi, lúc này vị thủ lĩnh của các ngoài hành tinh, cũng tức là người có con rết trên mặt đang đanh mặt nhìn quanh thế giới đày những thành trì ở tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Khác với hai người kia, tuy rằng chỗ của thủ lĩnh này là tầng thứ ba nhưng lại bị phong ấn trong một khu vực không đến trám trượng. Bên mép của khu vực này có màn sáng mờ màu xám bao phủ, dù đại hán này có ra tay kiểu gì thì cũng không cách nào đánh vỡ được màn sáng đó, cứ thế bị nhốt ở nơi này!
Thật ra, sau khi bị cái đàu quỷ đó nuốt chửng rồi xuất hiện ở nơi này, với kinh nghiệm dày dặn hơn hẳn hai tên thủ hạ của mình, tu sĩ trên mặt có con rết này gần như lập tức đoán ra đây không phải do lỡ khởi động cấm chế nào đó, mà là có người muốn đánh bại từng tên nên mới điều khiển uy năng của Minh Khí. Vậy nên, hắn biết hai thủ hạ của mình e là lành ít dữ nhiêu rồi.
Đối thủ thần bí này dám chủ động tấn công như thế, nhất định là cũng nắm chác vài phần trong tay rồi.
“Là khí linh... hay là tên béo chết tiệt kia đây!!”
Sắc mặt của hắn sa sẫm xuống, thoạt nhìn có vẻ rất tỉnh táo, nhưng thật ra những lo lắng đã bốc lên ngùn ngụt trong lòng hắn như phát hỏa. cảm giác nguy cơ sống chết cũng phát ra từ từng tế bào trong người hắn, nói cho hắn biết là phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“Phải tách ba người bọn ta ra, chứng tỏ tồn tại đứng đằng sau không nắm chắc trám phần trăm khi phải đồng thời đối phó với cả ba người... Phân tích như thế thì chiến lực của người này chỉ có hạn. Nếu là tên béo kia thì chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ Minh Khí này, hoặc cũng có thể là... hoặc là Minh Khí này đã bị hỏng nặng, hoặc là tu vi của hắn không đủ để duy trì nó!!”
Tu sĩ trên mặt có con rết nheo mắt lại, vừa phân tích vừa chờ đợi. Chừng một nén nhang sau vẫn không thấy ai đến chỗ mình thì hắn đã xác định được hai tên thủ hạ của mình đúng là lành ít dữ nhiêu.
“Muốn đối phó với ta sau cùng à...”
Trong mắt của tu sĩ trên mặt có con rết lóe lên vẻ hung tàn. Hắn hiểu rõ, sợ hãi cũng vô dụng mà thôi, đồng thời, hắn có thể dùng tu vi Nguyên Anh để trở thành kẻ cướp vũ trụ cũng liên quan tới sự quyết đoán lẫn hung hãn của mình.
“Vậy thì ta cứ đợi là được!”
Tu sĩ trên mặt có con rết nhếch môi cười lạnh, dẳn lo lắng trong lòng xuống, sau đó quan sát xung quanh Tân nữa, tản linh thức ra để kiểm tra bốn phía. Sau khi xác định bố trí của bản thân xong thì hắn mới yên lòng phần nào.
Thật ra, kể từ sau khi tới đây, phát hiện không thể phá hủy phòng hộ thì hắn đã quyết đoán bắt đầu bố trí tầng tầng. Dù là trận pháp mà hắn mang theo hay một số đan dược, pháp bảo đều bị hắn bố trí thành bẫy trong khu vực trăm trượng quanh mình.
Sau khi kiểm tra lại các bố trí và an lòng phần nào thì hắn đột nhiên biến sác, giống như nghe được tiếng lẩm bẩm vọng vào từ phía xa, sau đó dần trở nên rõ ràng hơn.
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điều đời này đã tạo...”
Tiếng lẩm bẩm quỷ dị nghe như ca dao này vang lên khiến tim của tu sĩ trên mặt có con rết đập mạnh liên hồi. Thậm chí, ngay cả linh hồn cũng lay lắt không yên, trước mắt dẫn trở nên mơ hồ. Hắn hoảng sợ cắn
vào chót lưỡi, cơn đau đớn ập tới khiến hắn giật mình tỉnh táo lại, thở hồng hộc ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, hai mắt co rụt lại. Từ hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn thì có thể thấy rõ, sau khi bài ca dao vang lên thì bầu trời đen kịt bên ngoài màn phòng hộ này đột nhiên xuất hiện một con sông dài!!
Nước sông hòa làm một với màn đêm nhưng vẫn có thể thấy rõ, thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong dòng sông có vô số vong hồn, giống hệt như hồn hải ở tầng thứ nhất đã chảy vào nơi này, biến thành hồn hà vậy!
Nếu chỉ có hồn hà thì cũng không đến mức khiến tu sĩ trên mặt có con rết này kinh hoảng đến thế, chẳng qua lúc này lại có một chiếc thuyền màu đen đang xuôi theo hồn hà để tới đây!
Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi trên thuyền cũng đứng dậy, sau khi giơ tay phải lên thì mái chèo trước mặt cũng rơi vào tay hắn.
“Quả nhiên là ngươi đang giả thần giả quỷ!”
Trong mắt của tu sĩ trên mặt có con rết lóe hung quang, hắn nhìn ra Vương Bảo Nhạc nên quát to!
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, vung mái chèo trong tay lên, miệng phát ra thanh âm hư ảo như sư tôn trong Minh Mộng.
“Đạo hữu, nên lên đường rồi!”
"filepos0010300901">

Bạn cần đăng nhập để bình luận