Tam Thốn nhân Gian

Chương 547

Chương 547Chương 547
QUẢ KHÔ THẦN BÍ
Tận mắt nhìn thấy Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng lăn lượt Kết Đan, đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì xem như thấy được phàn nào hạch tâm công pháp của họ.
Cho nên, khi tu sĩ từ Trúc Cơ đột phá đến Kết Đan thì sẽ tìm nơi yên tĩnh để bế quan, ngoại trừ để không bị người khác làm phiên thì cũng để giữ bí mật.
Nhưng dù là Khổng Đạo hay Triệu Nhã Mộng thì đều cực kì tin tưởng Vương Bảo Nhạc. Vương Bảo Nhạc cũng khó tránh khỏi so sánh cả hai người bọn họ, nhưng càng so thì hắn lại càng cảm thấy Khổng Đạo này tuyệt đối không phải tầm thường.
“Không trải qua truyền thừa ở Vạn Pháp Chi Nhãn nhưng khí thế do con mắt hư ảo kia mang đến khi đột phá lại không thua kém Triệu Nhã Mộng trước kia là bao... Khổng Đạo này đúng là không phải dạng vừa!”
Vương Bảo Nhạc vỗ vai Khổng Đạo vài cái.
“Khá lắm! Cố gắng lên nhé, từ nay về sau Nam Thần Hội của chúng ta lại có thêm một viên đại tướng!”
Vương Bảo Nhạc cười lớn, Khổng Đạo cũng hưng phấn thấy rõ. Dù sao thì Kết Đan và Trúc Cơ là hai cảnh giới khác hằn nhau, nhất là làm tu sĩ cùng lứa với Vương Bảo Nhạc, áp lực trong lòng hắn không hề nhỏ chút nào. Tốc độ tu luyện của Vương Bảo Nhạc quá nhanh, mãi đến khi đã Kết Đan thì Khổng Đạo mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Sau khi nói lời cảm ơn Vương Bảo Nhạc, mát thấy nơi này sắp sửa bị biển lửa bao phủ, hai người cũng không ở lại quá lâu. cả hai lại lấy linh chu ra nhanh chóng rời khỏi. Sau khi bọn họ rời đi, theo biển lửa ập vào, cái hang này cuối cùng cũng bị biển lửa bao phủ, thậm chí ngay cả chiến trường cổ ở bên ngoài cũng bị sụp xuống phần nào.
Chặng đường quay về vô cùng thuận lợi, không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Chẳng mẩy chốc cả hai đã bay ra khỏi biển lửa, quay về Thanh Hỏa đảo.
Sau khi quay về động phủ của mình, thấy Khổng Đạo đã bình tĩnh lại từ cơn kích động, Vương Bảo Nhạc lại lấy tất cả thu hoạch lần này ra.
Thu hoạch lần này không hề nhỏ, tuy bên trong có rất nhiều thứ linh tinh nhưng đều có giá trị nhất định. Trong số này có ba món bắt mắt nhất, một là cái lò đan khổng lồ, hai là cái hộp ngọc kia, cuối cùng là bức tượng con dơi nọ.
Bởi vì động phủ vừa mở ra sau bao nhiêu năm nên những thứ này vẫn còn được giữ nguyên, sau khi quan sát thì cả hai phát hiện bên trong lò đan còn có đan dược.
Có điêu, do tạm thời không biết cụ thể là đan dược gì nên không dám mở lò tùy tiện. Mặc dù Vương Bảo Nhạc không rành lắm nhưng vẫn biết một vài thường thức, hiểu rõ thân là bước cuối cùng của luyện đan, những đan dược khác nhau thì sẽ có cách mở lò khác nhau nên sau khi cả hai bàn bạc thì quyết định Khổng Đạo sẽ tạm thời giữ lò đan này, chờ hắn nghĩ cách tìm người phân tích và mở lò.
Sau đó thì là hộp ngọc, tuy hộp ngọc này đã bị phong ấn nhưng trình độ phong ấn không mạnh lắm, tác dụng lớn nhất của nó là ngán chặn khí tức mà thôi. Sau khi được Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo xử lý thì chẳng mấy chốc đã mở được nó ra, để lộ... một quả trái cây khô héo ở bên trong.
Quả trái cây kia khô đét lại, to chừng quả trứng gà. Thoạt nhìn, quả khô này vô cùng bình thường không có gì bắt mắt, nhưng khi hộp ngọc mở ra thì lại có từng đợt hương thơm kỳ lạ lan tỏa. Vương Bảo Nhạc chỉ mới ngửi hương thơm này một hơi thì sắc mặt lập tức biến đổi, cảm thấy tinh thần của mình lâng lâng, vô cùng sảng khoái. Thậm chí, ngay cả linh thức cũng sinh động hơn bình thường rất nhiêu.
Điêu này khiến tinh thần của Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội. Phải biết rằng, thứ mà hắn khao khát nhất hiện nay chính là cách có thể tăng cường linh thức. Dường như quả trái cây đó có đặc tính này nên Vương Bảo Nhạc lập tức nói ngay.
“Khổng Đạo, ta cần quả trái cây kia!”
Khổng Đạo cũng biết thứ này có giá trị cực cao nhưng nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì lập tức đẩy hộp ngọc về phía hắn không chút do dự, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái. Thậm chí, hắn còn không để ý đến bức tượng dơi kia, chỉ nói thẳng.
“Ngươi lấy luôn bức tượng này đi, không thì lỡ như ngày nào đó nó sống lại thì ta cũng chẳng xử lý được.”
Vương Bảo Nhạc cũng không vờ vịt đưa đẩy làm gì, gật đầu xong thì đưa bảy phần mười những thứ có giá trị khác cho Khổng Đạo.
Khổng Đạo thấy vậy thì chỉ mỉm cười, cũng không khách khí với hắn. Cứ thế, cả hai người chia đồ vô cùng mỹ mãn, đồng thời tu vi cũng tăng lên không ít. Khổng Đạo đột phá bước vào Kết Đan, Kết Đan trung kỳ của Vương Bảo Nhạc cũng tiến thêm một bước dài. Cả hai đều vô cùng vui sướng, sau đó lại nhắc tới tám, chín tu sĩ Thương Mang Đạo Cung mang sát khí mà mình vừa gặp phải trong hang động.
“Mặc dù lúc nãy ta đang đột phá nhưng khi phát hiện nguy cơ thì cũng miễn cưỡng nhìn lướt qua, thấy được Lý Bân...”
Khổng Đạo nghiêm mặt, tràm giọng nói.
“Bảo Nhạc, ngươi phải để ý đấy. Ta cũng biết ít nhiêu về tên Lý Bân này. Kẻ này tâm ngoan thủ lạt, cũng có chút thế lực trong hàng đệ tử của Thương Mang Đạo Cung, bình thường không ai dám dây vào. Thậm chí, ta nghe đồn cũng có rất nhiều đồng môn chết trong tay hắn ta. Chẳng qua sư tôn của hắn ta là Nguyên Anh, bản thân cũng là Kết Đan hậu kỳ nên mới được bỏ qua, vẫn tiêu dao đến nay.”
“Lần này, hắn đã để ý chúng ta, với tính tình tham lam, có thù ắt trả của tên này thì nhất định sẽ kiếm cơ hội gây khó dễ đấy!”
Khổng Đạo nói đến đây, trong mắt có tia sáng lạnh lóe qua. Mặc dù tu vi của hắn chỉ vừa mới Kểt Đan nhưng sát khí lại rất nặng, nay nói đến đây thì lại nheo mắt nói nhỏ.
“Ta đề nghị chúng ta tìm cơ hội nào đó, kéo người của mình đi xử lý tên Lý Bân này cho xong chuyện!”
Nghe Khổng Đạo nói vậy thì Vương Bảo Nhạc cũng mỉm cười. Hắn cũng đang có ý ấy, chẳng qua việc này cần phải tìm cách thật kín kẽ. Giết người thì dễ thôi, cái khó là phải giải quyết chuyện sau đó.
“Nểu là ở khu vực chuôi kiếm thì khả năng bị người khác phát hiện sẽ rất cao, không đến đường cùng thì đừng nên động thủ ở đây. Ngươi xem thử, sắp tới tên Lý Bân này có đi tới khu vực thân kiếm hay không, chỉ cần hắn đi vào đó thì để hắn không thể về được!”
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc rồi dặn dò Khổng Đạo, sau khi xong xuôi thì Khổng Đạo mới rời đi.
Dõi mắt nhìn thân ảnh của Khổng Đạo biến mất, lúc này Vương Bảo Nhạc mới quay về động phủ.
Hắn lập tức cầm lấy hộp ngọc kia lên mở ra xem, sau đó lấy quả trái cây khô héo ở bên trong ra ngửi một hơi, cảm giác tinh thần sảng khoái kia lại xuất hiện lần nữa. Thậm chí, lần này hắn cảm nhận thật kỹ thì xác định, nếu như mình có thể hấp thu khí tức của thứ này trong thời gian dài thì linh thức nhất định sẽ táng mạnh.
“Tiên quả có thể tăng linh thức...”
Vương Bảo Nhạc liếm môi, muốn án quả trái cây này, nhưng nhìn nó đã khô quắt queo lại như thế thì hắn lại chần chừ.
“Không thể án bậy được, lỡ như bị đau bụng thì...”
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ, định bụng quay về Thương Mang Đạo Cung tìm xem có tư liệu gì về quả trái cây này hay không, Vương Bảo Nhạc cũng thử hỏi chị đẹp nhưng sau khi hỏi lại không nghe đối phương trả lời. Hắn đã biết thừa cái tình của chị đẹp nhà mình rồi, phàm là gặp phải chuyện cô không biết thì nhất định sẽ giả bộ như đang ngủ.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc thở dài một hơi, lúc này mới ngồi xuống tu luyện để củng cố tu vi táng tiến nhờ hấp thu lượng lớn linh khí trước đó. Đến sáng hôm sau hắn mới bước ra khỏi động phủ, bay thẳng đến Thương Mang Đạo Cung để tra tài liệu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã hơn một tháng. Đối với bách tử Liên bang mà nói thì bọn họ đã tới Thương Mang Đạo Cung này tròn một nám.
Dựa theo ước định của Liên bang và Phùng Thu Nhiên thì nhóm bách tử Liên bang thứ hai sẽ chuẩn bị tới, nhưng Vương Bảo Nhạc lại phát hiện dường như trong Thương Mang Đạo Cung lại không có bất kỳ động tĩnh gì, điêu này khiển cho Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ.
Ngoài ra, trong một tháng này, hắn đã tốn một ít chiến công để tra tìm rất nhiều tư liệu, muốn tìm tin tức về trái cây nọ. Nhưng tìm tới tìm lui lại có hơn sáu loại trái cây với đặc điểm tương tự, mỗi loại đều có hiệu quả phi phàm. Bản thân sáu loại trái cây này cũng rất giống nhau nên trong thời gian ngắn Vương Bảo Nhạc cũng khó mà nhận rõ là loại nào.
Tuy là như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới việc hắn dùng quả trái cây khô này để tu luyện. Trong một tháng này, mỗi lân tu hành hắn đều đặt trái cây ở trước mặt khiến cho linh thức duy trì trạng thái sinh động, rõ ràng cũng tăng trưởng một ít.
Tác dụng của nó được thể hiện rõ ràng nhất trong việc luyện chế Pháp Binh. Mặc dù Vương Bảo Nhạc vẫn không thể nào luyện chế ra Pháp Binh cấp tám thật sự nhưng trong mười lần thì cũng có một lần luyện chế ra được Pháp Binh cấp tám đột phá hạn chế dùng một Tân, có thể dùng được hai Tân.
Quan trọng nhất là hắn cảm nhận được phương hướng của mình là chính xác, chỉ cần linh thức có thể liên tục táng cường thì hắn nhất định có thể luyện chế ra Pháp Binh cấp tám thật sự.
“Một khi ta có thể luyện chế ra Pháp Binh cấp tám, dựa vào tạo nghệ của ta, lại thêm dùng lượng lớn chiến công để đổi thì ta nắm chắc có thể luyện chế vỏ kiếm bản mệnh của mình lên đến trình độ cấp bảy!”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong. Đến nay, vỏ kiếm bản mệnh của hắn vẫn rất khó luyện chế, một mặt là do tài liệu, mặt khác thì do pháp bảo bản mệnh khác với pháp bảo bình thường, độ khó cao hơn rất nhiêu, Vương Bảo Nhạc lại có cảm giác, một khi luyện chế thất bại thì sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ cho bản thân.
Trước cấp bảy thì còn dễ, nhưng cấp sáu đột phá cấp bảy lại là bước mấu chốt trong việc biến linh bảo thành Pháp Binh nên Vương Bảo Nhạc mới phải thận trọng tới vậy.
“Còn cả trường mâu nữa, chờ đến khi ta có thể luyện chế ra Pháp Binh cấp tám chính thức thì cũng có thể sửa nó lại. Mặc dù không thể sửa lại hoàn mỹ nhưng vẫn có thể phát huy sức mạnh đáng kể.”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên.
Trong thời gian này, hắn vẫn tu luyện Lôi Tiên Biến và truyền thừa Đế Khải, trong đó Lôi Tiên Biến tiến triển rất thuận lợi khiến cho lôi phân thân mà hắn ngưng tụ ra lại càng rõ ràng hơn.
Nhưng truyền thừa Đế Khải mãi mà vẫn không có tiến triển gì, cảm giác thiếu mất phần chỉ dẫn nào đó lại càng mãnh liệt hơn. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc cảm giác mình chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.
“Hoặc nên nói thứ còn thiếu là một loại cảm ngộ... Cũng không đúng, thứ còn thiếu rốt cuộc là gì đây... Hay là một loại biểu thị nào đó?”
"filepos0011887446">

Bạn cần đăng nhập để bình luận