Tam Thốn nhân Gian

Chương 250

Chương 250Chương 250
DIỆT KHẨU
11 ết Đan!”
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại.
Theo như cảm giác của Vương Bảo Nhạc, dù gốc đại thụ kia không phải gốc mà mình gặp phải ở bồn địa Coron hoặc trong cơ thể Hoàng Sam nhưng hắn lập tức đoán ra được chúng nó là đồng loại!
Điều này khiến cho tâm thần vốn đang kinh hãi của Vương Bảo Nhạc lại càng hoảng sợ hơn, càng không cần nhắc đến lão giả Kết Đan đang nói chuyện với gốc đại thụ nọ. Tu vi của lão giả kia khiến cho đầu óc của Vương Bảo Nhạc thiếu chút nữa đã nổ tung.
Dù sao thì trước khi đến đây hắn đã biết được rằng Kết Đan không được phép bước vào bí cảnh này nhưng hiện tại... trong ngũ
thế thiên tộc lại có tu sĩ Kết Đan xuất hiện trong bí cảnh Mặt Tráng!
Nơi này là mặt sau của Mặt Tráng, còn vị trí cụ thể thì Vương Bảo Nhạc không rõ lắm vì quanh đây chỉ toàn rừng cây, không hề có kiến trúc hay địa hình đặc thù nào. Nhất là sau khi bị phong ấn thì chức năng định vị của thẻ ngọc cũng đã bị làm nhiễu sóng, nhưng dựa vào kinh nghiệm truyền tống nhiều lần của Vương Bảo Nhạc thì lập tức đoán ra được nơi này hằn là vẫn chưa phải chỗ sâu nhất trong phần sau của Mặt Trăng.
Nhưng dù không phải đi nữa thì cũng không xê dịch gì mấy cho nên mới ít có bóng người lui tới. Nếu không phải vì bản thân Vương Bảo Nhạc hắn bị truyền tống đến đây thì tuyệt đối sẽ không đến được nơi này. Cho nên, nếu như không có sự góp mặt của đại thụ thì Vương Bảo Nhạc chắc chắn sẽ cho rằng đám ngũ thế thiên tộc kia gian lận nên tụ tập ở nơi này, nhưng vì có đại thụ cho nên tất cả mọi thứ lập tức trở nên rõ ràng.
“Ngũ thế thiên tộc cấu kết với đám đại thụ kia, mun đồ gây chuyện động trời ở bí cảnh Mặt Trăng!”
Vương Bảo Nhạc thấy tiếc đứt cả ruột. Hắn cảm thấy mình không nên chọn hướng này mà đi mới phải. Hẳn biết bản thân mình bây giờ giống hệt một nguồn sáng khổng lồ di động, dù có sức mạnh của phệ chủng giúp đỡ thu liễm nhưng cũng không phải kế sách vẹn toàn cho nên hắn không chút chần chừ, lập tức muốn rời khỏi nơi này. Hắn biết rõ, một khi bị kẻ khác phát hiện thì sống chết của mình sẽ khó mà nói trước.
Dù Vương Bảo Nhạc đã cẩn thận lùi lại trong âm thầm nhưng vẫn muộn một bước. Có lẽ tu sĩ Chân Tức nhất thời không cảm ứng ra được linh nguyên của Vương Bảo Nhạc nhưng vị lão giả Kết Đan và gốc đại thụ đứng kế bên hắn ta lại đột nhiên quay đàu lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đang đứng.
Nhất là đại thụ kia, đôi mắt trên thân cây của nó đột nhiên lóe sáng, trực tiếp nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi bị đại thụ nhìn thẳng vào thì Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc nổ mạnh tựa như có một cỗ ý thức đột nhiên xuất hiện chiếm lấy đầu óc của hắn như có vô số sinh linh đang gào thét muốn bóp nát ý thức của hắn để thay thể vào.
Từ lúc Vương Bảo Nhạc phát hiện ra bọn họ đến lúc bị người của ngũ thế thiên tộc phát hiện chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi.
Đứng trước nguy cơ, thần sắc của Vương Bảo Nhạc trở nên ngoan lệ, phệ chủng trong cơ thể ầm ầm bộc phát, cưỡng chế xua tan cỗ ý thức đang tràn vào muốn chiếm đầu óc của hắn, sau khi phun ra một búng máu thì dùng tốc độ nhanh nhất để lùi lại, chạy đi thật xa.
Cũng vì đối kháng và xua đuổi cỗ ý niệm trong đầu cho nên lớp che giấu linh nguyên của hắn đã biến mất khiến thân thể của hắn trở nên bắt mắt như ngọn đuốc trong đêm đen vậy!
“Một con sâu nhỏ mà thôi, Chu Phi. Ngươi dẫn người đuổi theo giết chết hắn đi!”
Lão giả Kết Đan của ngũ thế thiên tộc lạnh lùng nhìn qua, không thèm để tâm nhiêu, hắn ta còn chuyện quan trọng hơn nữa phải làm. Sau khi thản nhiên dặn dò xong thì lập tức có hơn hai mươi người của ngũ thế thiên tộc lập tức lao đi, đuổi theo Vương Bảo Nhạc!
Một trong số đó là một tên trung niên, hắn ta chính là Chu Phi. Tu vi của hắn đã vượt xa Chân Tức, cũng chính là Trúc Cơ. Sau khi cúi đầu một cái với lão giả kia thì hắn lập tức dắt người đuổi theo, mất hút trong khu rừng.
Trong khu rừng lúc này, Vương Bảo Nhạc tim đập thình thịch, vừa nhanh chóng chạy trốn vừa tranh thủ vỗ vào túi trữ vật của
mình, lấy ra năm con rối đã được hắn giữ lại và tiến hành luyện chế thêm.
Năm con rối này có một đặc điểm là có bộ dạng của Vương Bảo Nhạc, giống hắn như khuôn đúc, ngay cả quần áo trên người cũng giống, Vương Bảo Nhạc vừa lẩy ra thì chúng lập tức giao thoa với bản tôn của hắn khiến cho bóng dáng đè chồng lên nhau, thoạt nhìn có vẻ vô cùng hỗn loạn. Sau đó, cả mấy con rối lẫn bản tôn của Vương Bảo Nhạc hắn lập tức chia ra mà chạy.
Vì để cho giống thật mà Vương Bảo Nhạc còn không tiếc chia mảnh vỡ có thể dùng để Trúc Cơ kia ra, đặt lên người của đám khôi lỗi nọ, lấp kín sơ hở cuối cùng. Như thế sẽ khiến cho Vương Bảo Nhạc giống như có năm phân thân, trong lúc nhanh chóng tháo chạy thế này lại khiến cho người khác khó mà nhận ra bản tôn của hắn ngay lập tức.
Chiêu này dùng trong rừng lại vô cùng hữu hiệu. Khi Chu Phi và hơn hai mươi tu sĩ của ngũ thế thiên tộc đuổi theo, nhìn thấy
sáu thân ảnh chia ra bỏ chạy thì lập tức nhíu mày thật chặt.
“Gian xảo lắm!”
Chu Phi nheo mắt lại, giơ tay phải lên, miệng gầm một tiếng, sau lưng hắn ta lập tức xuất hiện ba đạo thân ảnh!!
Ba đạo thân ảnh này giống như tiền thế chi thân của hắn, khí tức phát ra từ mỗi đạo đều hơn hằn Chân Tức đại viên mãn, mặc dù không phải Trúc Cơ, nhưng cũng không kém là bao. Lúc này, chúng lập tức tách ra đuổi theo ba hướng, còn bản thể của hắn thì chạy về hướng thứ tư, trước khi đi thì giọng nói của hắn lại đột nhiên vang vọng khắp khu rừng.
“Tách ra đuổi theo! Một khi tìm được thì lập tức phát tín hiệu!”
Đám tu sĩ khác đều xôn xao đáp lại, sau đó lập tức tách ra, nhanh chóng đuổi theo hai hướng còn lại.
cảm giác được tiếng đuổi theo ở sau lưng, trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ lo lắng.
Khu rừng tựa như thế giới ảo này của phần sau Mặt Tráng nhìn như vô cùng đẹp đẽ nhưng lại có rất nhiêu sát khí. Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì nơi này vô cùng nguy hiểm, hoàn cảnh đầy nguy cơ và mối nguy bị ngũ thế thiên tộc đuổi giết. Tất cả khiến cho hắn căng thẳng tột cùng, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
“Phải tìm ra mê tung vụ thật nhanh mới được.”
Vừa nghĩ đến chuyện chẳng những Kết Đan của ngũ thế thiên tộc có thể tiến vào bí cảnh, thậm chí còn cấu kết với đại thụ là Vương Bảo Nhạc lại thấy da đầu tê rần. Hắn không biết đến khi nào thì cứu viện của Liên bang mới tới đây. Cho dù có đến đi nữa thì họ cũng sẽ không đến tận nơi này ngay do không hề biết gì về tình huống ở đây.
Dù thế nào đi chăng nữa thì con đường trốn thoát duy nhất của hắn lúc này cũng chỉ có mê tung vụ mà thôi!!
May mà Vương Bảo Nhạc cũng chẳng xa lạ gì với việc trốn chạy trong rừng, dù nơi này khá kỳ lạ nhưng bóng dáng của Vương Bảo Nhạc lại luồn lách thoăn thoắt vô cùng linh hoạt. Vương Bảo Nhạc phất tay một cái, bên ngoài thân thể của hắn xuất hiện mười con muỗi, chín con bình thường và một con màu xám!
Sau khi mười con muỗi này xuất hiện thì lập tức tản ra, bao quanh trong phạm vi hơn mười trượng để cung cấp tầm nhìn toàn diện khiến hẳn quan sát khắp khu vực xung quanh rõ như lòng bàn tay. Cộng thêm kinh nghiệm trốn chạy trong rừng của riêng Vương Bảo Nhạc đã khiến cho hắn tăng nhanh tốc độ hơn hẳn khi nãy.
Nhưng rõ ràng ngũ thế thiên tộc đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, dù kẻ đuổi theo Vương Bảo Nhạc không phải Chu Phi và tiền thế chi thân của hắn nhưng hơn mười mấy tên tu sĩ Chân Tức đại viên mãn kia đều lấy ra
một nén nhang đốt lên khiến cho xung quanh bọn chúng bị bao bọc bởi khói mù, lại có thể mặc kệ những nguy hiểm trong khu rừng này mà tăng tốc đuổi theo. Chẳng bao lâu sau, kẻ có tốc độ nhanh nhất đã đuổi theo sau Vương Bảo Nhạc, chỉ cách hắn chưa tới một trám trượng.
Vương Bảo Nhạc đang dùng tầm mắt của đám muỗi để quan sát xung quanh. Ngay khi thấy rõ bóng dáng của kẻ đuổi theo thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại. Cảm giác được sát khí tỏa ra từ trên người đối phương, trong mắt hắn cũng bừng sát khí. Hắn vốn không muốn ra tay vì sợ để lộ sơ hở khiến cho bọn chúng biết rõ hắn chính là người thật nhưng nếu không ra tay cũng không được. Các con rối không thể kéo thời gian được lâu, cuối cùng bọn chúng cũng sẽ biết mình chính là chân thân mà thôi.
“Kéo được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
Vương Bảo Nhạc cố dằn cơn xúc động định ra tay, tiếp tục cắm đầu bỏ chạy, nhưng chỉ một lát sau thì hắn đã biến sắc vì hắn cảm
nhận được ấn ký lưu lại trên người của mấy con rối kia đã biến mất từng cái một. Mới chốc lát mà chỉ còn sót lại một con rối.
“Không thể chờ được nữa!”
Sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc lại càng đậm hơn. Hắn không hề chần chừ nữa, thân thể lập tức quay lại lao thẳng đến chỗ kẻ đang đuổi theo, đồng thời mười con muỗi bay xung quanh hắn cũng lập tức bay đến chỗ kẻ đó.
Kẻ đuổi theo hắn là một thanh niên trẻ tuổi. Hai mắt của hắn ta lóe hàn quang, đang nhanh chóng phóng tới. Hắn ta cũng nghe thấy tiếng vo ve vang lên bên tai nhưng không để ý gì nhiều, chỉ cho rằng đây là sinh vật trong khu rừng này. Hắn rất tự tin với màn khói quanh người mình, nó có thể xua tan mọi loài động vật ở đây.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện thì tiếng muỗi vo ve bên tai hắn lại vang lớn hơn. Không đợi hắn kịp phản ứng thì trên người bỗng nhiên nhói đau, hắn ta trợn to hai mắt, đang định mở miệng hét thì trước
"filepos0006035058">

Bạn cần đăng nhập để bình luận