Tam Thốn nhân Gian

Chương 400

Chương 400Chương 400
MỘT PHONG THƯ
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đắc ý, ba người Trần Mộc khó chịu và tức tối, Lý Uyển Nhi tức giận uy hiếp... Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng nhận được truyền âm từ đệ tử của mình, biết được chuyện xảy ra ở tân thành Sao Hỏa, bên nào cũng tức giận vô cùng.
Nhất là Ngũ Thế Thiên Tộc, một đống tài nguyên bị tạm giữ như thế khiến bọn họ cực kì xót của nên ai nấy cũng tức giận liên hệ với Tổng thống Liên bang.
Dường như Tổng thống Liên bang cũng rất xem trọng việc này, còn lập cả tổ điêu tra đặc biệt, bổ nhiệm Vực chủ Sao Hỏa thành tổ trưởng của tổ này, tiến hành điêu tra toàn diện.
Trông thanh thế thì có vẻ to tát, nhưng Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông thì lại càng tức giận hơn. Bọn họ không phải loại thanh niên choai choai không hiểu sự đời như Trân Mộc, trong ba thế lực này có không ít cáo già mưu trí và rành rẽ về quy tắc ngầm của Liên bang. Bọn họ hiểu rõ cái gọi là sẩm càng to thì mưa càng nhỏ, thường thì chuyện gì càng rùm beng như thế cũng là để cho ngày sau tiện thoái thác!
Thực tế cũng đúng như suy đoán của họ, Vực chủ Sao Hỏa thân là tổ trưởng tổ điêu tra đặc biệt này đã đưa ra thời hạn điêu tra là nửa tháng, cũng hứa trong vòng nửa tháng sẽ cho ra một kết quả hợp lý.
Thế là ba người Trần Mộc lại càng khó xử hơn, bởi vì bọn họ đã bị phong tỏa một thời gian, nội bất xuất, ngoại bất nhập, tất cả tài nguyên đều bị tạm giữ. Khí cầu chở tài nguyên của Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông thấy vậy thì cũng giữa đường quay về khiến cho ba người Trần Mộc và tu sĩ phe họ thiếu hụt đủ
đường, nếu kéo thêm nửa tháng thì e là chẳng khác gì rơi vào cảnh hết lương.
Dù sao thì phần lớn những người ở đây đều là Cổ Võ, Chân Tức và Trúc Cơ, không thể tích cốc được như Kết Đan nên đồ ăn thức uống vẫn là nhu yếu phẩm hàng ngày.
Tuy Sao Hỏa có hệ thống lọc nước của riêng mình nhưng cần năng lượng rất lớn để khởi động, sau khi bị phong bế thì năng lượng vốn đã không đủ khiến cho việc dùng nước cũng bị hạn chế cung ứng.
Hiện tại, tu sĩ trong ba tân khu này gần như đều là người của ba thế lực này bởi vì việc xây dựng vẫn chưa hoàn thành nên không có dân cư chuyển vào ở. Chính vì vậy, Vương Bảo Nhạc chằng hề mềm lòng khi đối phó với ba người Trần Mộc.
Chẳng mấy chốc, ba khu tự trị này đã không chịu nổi nữa, tiếng oán thán vang lên khắp nơi, ba người Trần Mộc cũng vô cùng lo lâng, nhưng Lý Uyển Nhi thật sự không thể làm được gì nên gia tộc và thế lực của họ lại mời nghị viên trưởng ra mặt
để hóa giải.
Đến cả Tổng thống Liên bang lẫn Vực chủ Sao Hỏa cũng phải nể mặt nghị viên trưởng, sau khi ông ra mặt thì nhận được một câu trả lời thế này từ chỗ Vực chủ Sao Hỏa.
“Vấn đề an toàn của tân thành Sao Hỏa do Vương Bảo Nhạc toàn quyền phụ trách, đến cả bản tọa cũng không thể nhúng tay vào!”
Kèm theo câu trả lời này là một phần tài liệu được đưa đến trước mặt nghị viên trưởng.
Phần tài liệu này đúng là quân lệnh trạng ghi chép tường tận v'ê tình huống tan rã của bức tường cùng với lời hứa ba năm do Vương Bảo Nhạc trình lên lúc trước. Sau khi xem phần tài liệu này xong, nghị viên trưởng cũng phải im lặng, hồi lâu sau, trong mắt mới lóe lên một cái. Rõ ràng, thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc lần này đã khiến ông chính thức suy xét nghiêm túc về con người hắn.
Trần Mộc đấu không lại hắn!
Sau khi gửi phần tài liệu này cùng với câu trả lời của Vực chủ Sao Hỏa và nhận xét của mình về chuyện này cho Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông xong thì nghị viên trưởng lập tức rút lui, không tham gia vào chuyện này nữa.
Ông biết rõ, có phần tài liệu và quân lệnh trạng này ở đây, chỉ cần bức tường thần binh vẫn luôn duy trì tốc độ tan rã đó, trừ phi là Vương Bảo Nhạc tự mình tìm đường chết, bằng không thì cơ bản chẳng ai có thể làm gì được hắn.
Sau khi nhận được câu trả lời của nghị viên trưởng, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông lập tức trầm ngâm, nhưng lăn này Tinh Hà Lạc Nhật Tông lại phản ứng nhanh nhất, gần như lập tức liên hệ với Ôn Hòe, bảo hắn nhất định phải giữ khoảng cách với Trần Mộc, đồng thời phải qua lại với Vương Bảo Nhạc. Tinh Hà Lạc Nhật Tông hiểu rõ, lần này xem như có
mâu thuẫn với Vương Bảo Nhạc nên trong lúc Tông chủ bị phạt bế quan, vài vị trưởng lão quản lý trong tông môn bàn bạc với nhau, quyết định tăng thêm hai phần tài nguyên cho tân thành Sao Hỏa. Đồng thời, còn tán thành phương án quân sự hóa thống nhất quản lý tài nguyên của Vương Bảo Nhạc.
Khu tự trị của ôn Hòe lại không dùng hết nhiêu tài nguyên như thế, chỗ tài nguyên dư ra khỏi nói cũng biết là để làm gì. Từ việc này có thể nhìn ra sự quyết đoán của Tinh Hà Lạc Nhật Tông nên sau khi nhận được thông báo của tông môn, ôn Hòe đành truyền âm cho Vương Bảo Nhạc để nói rõ tất cả. Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng phải thoáng kinh ngạc.
“Tinh Hà Lạc Nhật Tông này khá đấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong lòng rất hài lòng trước cách làm việc của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể kiếm chác thêm chút nữa từ chuyện này nên ho khan một tiếng rồi bỏ nhỏ.
“ôn Hòe à, lượng công việc trong tân khu rất nhiêu, ngươi hãy còn nhỏ, đang trong giai đoạn phát triển thân thể, ta sợ một mình ngươi không đủ sức gánh vác.”
Vương Bảo Nhạc lại bóng gió gợi ý một phen.
Ôn Hòe bên kia im lặng, hắn không hề ngốc, đương nhiên nghe hiểu ý của Vương Bảo Nhạc. Nếu đổi lại là trước kia thì có thể hắn sẽ rất mâu thuẫn, nhưng nay ngay cả tông môn cũng phải chào thua, hắn cảm thấy mình có hèn một chút cũng chẳng mất mặt nên cười khổ mở miệng.
“Đa tạ Thành chủ thấu hiểu, thuộc hạ đúng là lo không xuể nên mong Thành chủ hãy phái một trợ thủ đến đây lo liệu giúp ta...”
Thấy Ôn Hòe biết điêu như thế, Vương Bảo Nhạc cũng mừng rỡ không thôi, sau khi nói thêm vài câu với ôn Hòe, hắn ra vẻ thuận miệng nhắc tới Liễu Đạo Bân. ôn Hòe cũng lập tức hiểu ra, chủ động đề nghị muốn để Liễu Đạo Bân đến đây giữ chức Phó Khu trưởng, thậm chí tất cả vấn đề thủ tục liên
quan cứ để hắn lo liệu.
Sau khi kết thúc truýên âm, Vương Bảo Nhạc mới đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài, vỗ bụng vài cái, trong lòng vô cùng vui vẻ. Hắn cảm giác được mình ngày càng thành thạo khi vận dụng quyền lợi Thành chủ, sau đó lại truýên âm cho Liễu Đạo Bân dặn dò một phen. Liễu Đạo Bân kích động tột độ đến giọng nói cũng run rẩy.
“Thành chủ cứ yên tâm, Liễu Đạo Bân ta nhất định sẽ theo dõi tân khu sát sao, nếu như có sai phạm thì nguyện lấy đâu tạ tội, nhất định không phụ lòng bồi dưỡng của Thành chủ!”
Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với thái độ của Liễu Đạo Bân nên lại dặn dò thêm vài câu, cuối cùng mới kết thúc cuộc trò truyện trong sự xúc động nghẹn ngào của Liễu Đạo Bân.
Hiệu suất làm việc của ôn Hòe cũng cực kì nhanh, chỉ trong vòng một ngày đã làm xong hết mọi việc. Liễu Đạo Bân thuận lợi
thăng chức, trở thành Phó Khu trưởng ở chỗ Ôn Hòe, mặc dù nhất thời khó mà tăng tước vị lên nhưng chức vị thì không thành vấn đề.
Sau khi hài lòng thỏa mãn, Vương Bảo Nhạc cũng dặn dò Lâm Thiên Hạo mở cửa cho khu tự trị của ôn Hòe, không phong tỏa nữa, để người trong đó có thể tự do ra vào, đồng thời cũng có vô số tài nguyên được chuyển vào đó.
Đến lúc này thì ôn Hòe rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm hạ quyết tâm, ngày sau ai muốn làm gì thì làm, trừ khi vào lúc nguy cấp liên quan đến sống chết, bằng không Ôn Hòe hắn nhất định sẽ không đấu với Vương Bảo Nhạc nữa.
Hành động trở mặt của ôn Hòe cũng khiến Trần Mộc tức giận, nhưng bản thân hắn ta lại không thể làm gì. Sau khi thấy rõ mọi chuyện, cũng nhận được thông báo của tông môn, mặc dù Phương Tinh không hề cam tâm nhưng lại không thể không cúi đầu, chọn cách tương tự với ôn Hòe.
Như vậy, ba khu tự trị đã bị Vương Bảo Nhạc thành công hóa giải hai cái, đến nay chỉ còn lại một mình Trần Mộc cắn răng chịu đựng, nhưng thời gian trôi qua càng dai thì uy lực của việc phong tỏa này lại càng thể hiện rõ hơn. Khu tự trị của Trân Mộc đã sắp đến lúc hết đạn cạn lương, không còn chút tài nguyên nào, đồng thời, việc xây dựng cũng dừng lại. cảm giác đè nén như ở trong ngục giam do bức tường kia mang đến khiến cho tu sĩ Ngũ Thế Thiên Tộc trong khu tự trị của Trần Mộc bức bối vô cùng.
Cuối cùng, Ngũ Thế Thiên Tộc cũng phải thỏa hiệp, mặc dù Trần Mộc không cam lòng nhưng chỉ có thể cúi đầu chào thua... đệ đơn lên Sao Hỏa, nội dung là khu tự trị sau này mong được tân thành Sao Hỏa trực tiếp quản lý khiến cho đợt đấu pháp của hai bên kéo dài nửa tháng xem như chấm dứt sau khi ba người Trân Mộc lần lượt cúi đầu.
Trong nửa tháng này, các tu sĩ ở tân thành đều chú ý tới chiêu hướng phát triển của việc này, nay thấy kết quả cuối cùng thì tất cả đều hiểu rõ địa vị của Vương Bảo Nhạc vẫn vô cùng vững chắc, khó mà lay chuyển.
Đến cả Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông cũng phải nhượng bộ trong việc này, bấy nhiêu cũng đủ để nhìn ra rất nhiêu vấn đề.
Chuyện này cũng thu hút sự chú ý của các thế lực khác trong Liên bang, thông qua chuyện lần này, những thế lực đó cũng đánh giá Vương Bảo Nhạc cao hơn nhiêu.
Quan trọng hơn chính là... từ đầu chí cuối, Vương Bảo Nhạc đều không nhờ vả tới bốn đạo viện, chỉ có một mình giải quyết toàn bộ vấn đề!
Đồng thời, trong một khu vực non xanh nước biếc không hề có trên bất kỳ bản đồ nào của Liên bang, nơi đây có thể xem như khu tuyệt mật của liên bang, thậm chí linh thức của tu sĩ cũng không cách nào dò la ra
được.
Nơi này lại có một tòa lầu các, ánh chiều tà bao phủ vạn vật, trên tầng cao nhất của lầu các, một người đàn ông trung niên mặc trường sam cổ xưa đang ngồi đó, nhờ ráng chiều để xem một phong thư trong tay.
Người đàn ông này có dung mạo bình thường, nhưng nếu có người khác ở đây thì nhất định sẽ có ảo giác đối phương đã hòa làm một với đất trời, như thể nhìn thấy ông là thấy được pháp tắc thiên địa vậy!
Kỷ Linh Nguyên bắt đầu đến nay, gần như tất cả đều dùng ngọc giản, những người dùng thơ từ như ông đúng là vô cùng hiếm có. Xem thư xong, hồi lâu sau ông mới đặt xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa rồi mỉm cười.
“Đề cử hắn trở thành hạt giống hậu tuyển ư? Cũng được, khảo sát một phen xem sao.”
Nói đoạn, người đàn ông trung niên nọ lại đặt lên tầng chót trên cái giá bên cạnh.
Cái giá này có ba tầng, bên trên có ba phong thư màu đỏ, tầng hai có bảy tám phong thư màu lam, tầng cuối cùng thì chứa những phong giống hệt như thứ ông vừa xem, tổng cộng có mười bảy phong!
 
"filepos0008975018">

Bạn cần đăng nhập để bình luận