Tam Thốn nhân Gian

Chương 370

Chương 370Chương 370
XÂY DỰNG TÂN KHU!
ÍÍT a hiểu rồi, nếu phân tích như I thế thì Kim Đa Minh cũng giống vậy. Ta chỉ cân làm bằng hữu với hắn là vậy, dù sao thì ta và hắn cũng không có mâu thuẫn gì!”
Vương Bảo Nhạc lập tức nói ngay. Giọng của hắn vọng ra từ nhẫn truyền âm, Lâm Hữu nghe xong thì bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười.
“Đúng vậy! Ngươi phải biết ràng cục diện của Tập đoàn Tam Nguyệt rất lúng túng. Một là trong đó có quá nhiêu nhánh, người có tư cách cạnh tranh trong tương lai không chỉ có mình Kim Đa Minh, cho nên, ngày sau nhất định sẽ xuất hiện cục diện vô cùng cáng thẳng.”
“Dù Kim đạo hữu trong tập đoàn Tam Nguyệt tán thành Kim Đa Minh, nhưng nám đó hắn bị thương trong cuộc chiến hung thú, có thể nói... đời này chẳng có cơ hội đột phá Kết Đan, bước vào Nguyên Anh nữa. Vậy thì lựa chọn duy nhất của Tập đoàn Tam Nguyệt hiện nay chính là chỉ có thể dính chặt với Liên bang.”
“Một cục thịt béo ngào ngạt như thế, thay vì để cho những thế lực khác xâu xé thì thà cho Liên bang còn hơn. Dãu sao thì Liên bang cũng sẽ để ý đến hình tượng của bản thân mà không làm gì quá đáng, không thì ngươi cho rằng vì sao Tập đoàn Tam Nguyệt phải tốn nhiêu tiên của như thế để giúp ngươi xây dựng tân khu Sao Hỏa? Một mặt là để ngươi nhớ chỗ tốt của họ, mặt khác chính là lấy lòng Sao Hỏa và Liên bang!”
“Kim đạo hữu là người làm ăn, không giống với chúng ta...”
Lời của Lâm Hữu ẩn chứa sự hiểu biết lẫn phân tích của bản thân ông đối với các thế lực trong Liên bang. Giá trị của những lời này khó mà nói rõ được. Trong khắp Liên bang này, chỉ người có địa vị và cùng cấp bậc như ông là có tư cách sở hữu hiểu biết và phân tích này.
Cho nên, lần nói chuyện này xem như dốc hết suy nghĩ thật lòng với nhau, không hề che giấu, hoàn toàn là đứng ở lập trường của Vương Bảo Nhạc để nghĩ cho tương lai của hắn.
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng, nhớ đến câu nói... lấy Kim Đa Minh đại biểu cho Tập đoàn Tam Nguyệt trong ước định của mình với hắn. Nay nhớ lại mới thấy lời này có ý nghĩa sâu xa cỡ nào.
“Nhưng cũng đừng xem thường Tập đoàn Tam Nguyệt. Tuy vị Kim đạo hữu kia đã không có khả năng đột phá nhưng những nhánh khác dưới trướng hán mà có người đột phá thì cách cục* sẽ thay đổi hằn. Vị Kim đạo hữu này lại là kẻ khác người và đầy sáng kiến mới lạ, đã hợp sức sáng tạo ra một thứ gọi là bom phản linh với Liên bang. Dựa theo lý luận, một khi thành công thì có uy lực cực kỳ khổng lồ, Nguyên Anh chẳng là gì cả... Mặc dù các thế lực khác cũng tìm hiểu về việc này nhưng chẳng có tin tức gì nhiều, thậm chí nghe đồn là bom phản linh này đã chế tạo thành công rồi...”
(*) Cách cục: Cách nhìn và kết cấu cục diện chính trị.
“Những chuyện này ngươi biết thế là được rồi, chỉ cần nhớ kỹ, thân phận của Kim Đa Minh khiến cho hắn phải không màng đến quan trường, thứ hắn cần cũng không phải bằng hữu, mà là... minh hữu!”
Lâm Hữu nói lời thấm thìa, sau đó lại nghe tiếng thở dồn của Vương Bảo Nhạc vang lên trong nhẫn truyền âm. ông đặt tách trà xuống, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức mà Vương Bảo Nhạc không thể nhìn thấy, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
“Bảo Nhạc, có phải ngươi cảm thấy vũng nước Liên bang này rất sâu hay không?”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn nhẫn truyền âm một cái, im lặng một lúc rồi gật đầu.
Dù không nhìn thấy động tác gật đầu của Vương Bảo Nhạc nhưng Lâm Hữu vẫn mường tượng ra được nên lại hạ giọng xuống.
“Dù hồ nước có trong đến mấy đi nữa nhưng khi rơi vào đó ngươi cũng sẽ cảm thấy nó rất sâu, rất lớn, không thể nhìn thấu, như thể bên trong ẩn chứa vô sõ bí mật...”
“Nhưng khi ngươi rời khỏi hồ nước, đứng bên ven hồ cúi đầu nhìn xuống thì sẽ phát hiện hồ nước này trong veo, có thể nhìn thấy cả đáy.”
“Tại sao lại như thế? Đáp án chính là vì ngươi ở trong hồ nên không thể thấy được gì. Đây không phải nói để ngươi rời khỏi hồ nước, chỉ là một ngày nọ, ngươi không đứng ở ven hồ nữa mà ở trên trời cao cúi xuống nhìn. Khi đó, ngươi sẽ phát hiện, hồ nước này chẳng những trong suốt thấy đáy mà nó cũng chỉ lớn cỡ một bàn tay mà thôi...”
“Khi đứng cao hơn thì ngươi sẽ nhìn được xa hơn. Ngươi có thể thấy được biển rộng mênh mông ở cạnh hồ, nếu như ngẩng đầu thì cũng có thể phát hiện được vũ trụ bao la hơn cả nơi ngươi đang đứng!”
“Có vài lời ta không tiện nói... Bảo Nhạc à, nhân loại chúng ta... chỉ là hạt muối trong biển rộng mà thôi.”
Dường như Lâm Hữu còn muốn nói thêm gì nhưng vì vài nguyên nhân nào đó nên đành im lặng, chỉ có một tiếng thở dài như không thể tự làm chủ vận mệnh biến thành thứ chấm hết cho cuộc nói chuyện lần này.
Sau khi truyền âm kết thúc, tiếng thở dài này vẫn còn vang vọng bên tai và trong đầu Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn dần lặng đi, cũng cẩn thận ngẫm nghĩ một phen.
“Hạt muối trong biển rộng...”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hồi lâu sau hắn mới nhắm mắt lại. Hắn không phải kẻ theo đuổi những thứ cao xa. Hắn biết rõ chuyện ngày sau thì cứ để sau này hãy tính, nay thứ đặt ra trước mát hắn chỉ có tân khu Sao Hỏa mà thôi.
Trong lúc suy nghĩ và chuẩn bị, thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đã tới ngày xuất phát.
Trước khi xuất phát, chuyện về ứng cử viên Phó Khu trưởng của tân khu Sao Hỏa cũng đã được Vương Bảo Nhạc trình lên, thuận lợi được Vực chủ Sao Hỏa cho thông qua, theo thứ tự là Lý Di, Khổng Đạo, Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo.
Bốn người bọn họ, ngoại trừ Lâm Thiên Hạo sẽ lên đường cùng Vương Bảo Nhạc ra, ba người còn lại đều lần lượt đến sau. sở dĩ như vậy là do họ cần thời gian để chuẩn bị tài nguyên mà phe mình đã hứa. Yêu cầu của Vương Bảo Nhạc đặt ra cho ba vị Phó Khu trưởng này chính là bọn họ phải mang theo tài nguyên đến nhậm chức.
Thế cho nên, dù Lý Di và Khổng Đạo ấm ức khó chịu cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nhìn, còn Kim Đa Minh chẳng có ý kiến gì với việc này. Dù sao thì hắn cũng chằng để ý chuyện có đi hay không hoặc đi lúc nào. Huống hồ gì, ban đầu, tân khu này chỉ là một khu đất hoang, đến đó chỉ tổ buồn chán.
Thực tế, trong quá trình cạnh tranh ứng cử viên Phó Khu trưởng lần này, Lý Di và Khổng Đạo thì không có ai khó dễ gì, nhưng bên Kim Đa Minh thì thiếu chút nữa đã thất bại. Dù Tập đoàn Tam Nguyệt chịu đưa ra nám phần tài nguyên những vẫn rất chông chênh.
Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Ngũ Thế Thiên Tộc nhăm nhe chức Phó Khu trưởng này rất gay gắt, cuối cùng Tinh Hà Lạc Nhật Tông vì từng có mâu thuẫn với Vương Bảo Nhạc nên bị Vực chủ Sao Hỏa từ chối. Còn Ngũ Thế Thiên Tộc, dù là điêu kiện hay thứ khác đều cực kỳ phù hợp, nhất là họ còn trả giá cao hơn cả Tập đoàn Tam Nguyệt.
Nhưng cuối cùng... vẫn thất bại.
Chuyện này Vương Bảo Nhạc cũng nghe nói qua, hình như là ngay lúc quan trọng, nghị viên trưởng của hội nghị viên đã lên tiếng nên Trác gia của Ngũ Thế Thiên Tộc đành bó tay chào thua. Đồng thời, Trác Nhất Tiên cũng bị điều đi khỏi Sao Hỏa, xem như bị đá hẳn ra khỏi chiếc bánh ngọt tân khu Sao Hỏa này.
Người ngoài nhìn vào thì còn tưởng là do các thế lực khác tranh giành với nhau nhưng Vương Bảo Nhạc nghĩ kĩ thì thấy một trong những nguyên nhân chính là do Trác Nhất Tiên tự tìm đường chết, đi điều tra chuyện của mình và Lý Uyển Nhi vào đêm đó.
“Đành chịu thôi, tự hắn đi tìm đường chết, cố sống cố chết đi thăm dò...”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thấy mừng thầm nhưng chẳng để ý lắm.
Cứ thế, đến ngày xuất phát, Vương Bảo Nhạc và Lâm Thiên Hạo lên đường nhậm chức trong sự đưa tiễn của Vực chủ và cao tầng Sao Hỏa. Tổng cộng năm trám chiếc khí cầu khổng lồ từ từ bay lên trời, rời khỏi phi trường trong thành Thực Dân Sao Hỏa.
Trong nám trăm chiếc khí cầu này, có ba trăm chiếc chở 100 nghìn nhân viên phụ trách xây dựng tân khu, trực tiếp nghe lệnh Vương Bảo Nhạc. Hai trăm chiếc còn lại thì chở tài nguyên của Liên bang và Sao Hỏa đã tài trợ.
Tiếng 'âm 'âm vang vọng khắp nơi, Vương Bảo Nhạc đứng trên chiếc khí cầu đầu tiên, Lâm Thiên Hạo đứng bên cạnh hắn. Hai người cúi đầu nhìn xuống thành Thực Dân bên dưới, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía tân khu ở phía xa, trong lòng sinh ra cảm giác hùng tâm tráng chí đầy kích động.
“Thiên Hạo, thông báo xuống dưới, xuất phát với tốc độ cao nhất!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc ra lệnh một tiếng, Lâm Thiên Hạo hít sâu một hơi, lập tức lĩnh mệnh. Chẳng mấy chốc, nám trăm chiếc khí cầu này đã 'âm 'âm tăng tốc.
Nhìn từ phía xa giống như năm trăm trăm chiếc cầu vồng xẹt qua không trung, bay thẳng đến khu vực thần binh...
Mẩy canh giờ sau, khi năm trăm chiếc khí cầu này đã tới khu vực thần binh, đống bừa bộn trước kia đã biến mất, chỉ có con lừa đứng ở đó, vừa lười nhác lại đắc ý thấy rõ. Tu vi của nó cũng đột phá cực nhanh sau mấy ngày thanh lý toàn bộ hiện trường, trở thành Chân Tức đại viên mãn.
Chẳng ai để ý đến nó, sau khi khí cầu đáp xuống, Vương Bảo Nhạc lập tức ra lệnh, ngoại trừ bộ phận hạch tâm, những bản vẽ xây dựng khung cơ bản của Bất Diệt Thành đã được phát xuống, 100 nghìn nhân viên kia lập tức khởi công xây dựng.
Trong lúc xây dựng, Vương Bảo Nhạc lại dùng cả con rối của mình, mỗi con rối đều tuân theo ý muốn của Vương Bảo Nhạc, tham gia với tư cách người xây dựng chính, cùng góp sức xây nên... Bất Diệt Thành!
"filepos0008385931">

Bạn cần đăng nhập để bình luận