Tam Thốn nhân Gian

Chương 774

Chương 774Chương 774
DI TÍCH THẦN BÍ
Trác Nhất Tiên không dám giấu giểm vị Long Nam Tử này chút nào. Tuy rằng hắn ta không biết được lai lịch của đối phương, nhưng thông qua quá trình giao dịch và thái độ của những nữ tu kia trước đó, hắn ta biết người này xem như vẫn có chút danh khí trong Chưởng Thiên Hình Tiên Tông này.
Hơn nữa, chuyện mà Vương Bảo Nhạc hỏi cũng không phải bí mật gì, sau khi bị bắt hắn ta cũng đã bị sưu hồn từ lâu. Cũng may tu vi của chủ nhân sưu hồn hắn trước kia khá bất phàm, cho nên tuy rằng tâm thần của hán ta cũng bị tổn thương, nhưng thần trí lại không bị ảnh hưởng gì, mà bí mật của hắn ta coi như cũng đã lộ ra hết rồi.
Cũng vì thế nên Trác Nhất Tiên không khỏi thở dài trong lòng, hắn ta kể hết mọi thứ bao gồm cả tên, lai lịch và gia tộc của hắn ta cho Vương Bảo Nhạc nghe. Ngoài ra, hắn còn kể cả quê hương hệ Mặt Trời và Liên bang ở Trái Đất, thậm chí còn kể cả cổ kiếm đồng xanh của Thương Mang Đạo Cung, những gì nên nói và không nên nói... hắn ta đều kể ra hết.
Vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc vẫn như thường, nhưng lòng hắn lại bắt đàu suy nghĩ. Lúc đó không chỉ có mỗi Trác Nhất Tiên mất tích, mà sau này Trác Nhất Phàm cũng mất tích theo. Nhưng từ trong lời kể của Trác Nhất Tiên, cứ như chỉ có mình hắn mất tích thôi vậy. Hơn nữa, vì không muốn lộ thân phận của mình, Vương Bảo Nhạc thường ngắt lời hán để hỏi tỉ mỉ vị trí của hệ Mặt Trời và sự kỳ lạ của cổ kiếm đồng xanh. Bên cạnh việc nghiệm chứng những gì mình nghĩ, mắt hắn cũng cố ý để lộ vẻ kinh hỉ và tham lam, sau khi Trác Nhất Tiên thấy được thì trong lòng càng thêm cay đắng.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc hắn lại cảm thấy thư thái, dù sao chủ nhân trước của hắn ta cũng đã biết những điều này, vả lại hắn ta cũng không thể lo lắng được gì khác nữa.
Còn Vương Bảo Nhạc thì cũng đang phân tích khả năng hệ Mặt Trời bị lộ. Mặc dù điều này có thể xảy ra, hơn nữa hệ Mặt Trời cách Thần Mục ván minh cũng không phải quá xa, nhưng tinh không lại quá lớn, sai một ly là đi một dặm, nếu muốn tìm được chính xác thì vẫn phải cân một quãng thời gian nhất định mới có thể thám dò được.
Điêu này cũng đã gõ một hồi chuông cảnh báo cho Vương Bảo Nhạc. Hắn biết rõ, nếu như hệ Mặt Trời và Liên bang bị lộ, vậy ván minh Thần Mục nhất định sẽ nhào vô xâu xé như hổ đói.
Trừ điều đó ra, Trác Nhất Tiên cũng kể rẩt tường tận việc bản thân hắn ta xuất hiện ở ván minh Thần Mục, hắn kể lại những chuyện hắn gặp phải trong cổ kiếm đồng
xanh trong Thương Mang Đạo Cung. Trong lần thăm dò một di tích dưới đáy biển thì hắn ta đột nhiên bị truyền tống đi, lúc hắn ta kịp phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã ở một nơi xa lạ rồi.
Nơi đó là một sa mạc màu đen nhìn không thấy điểm cuối, không có bất cứ một loài sinh vật nào, vô cùng hoang vu, còn hắn ta thì không biết đã đi bao lâu trong sa mạc đó. Thậm chí, hắn ta còn có cảm giác mơ hồ ràng thời gian nơi đó dường như hơi khác với thế giới bên ngoài.
Mãi cho đến một tháng trước, lúc hắn ta đang giãy giụa trong sa mạc màu đen này một cách tuyệt vọng thì đột nhiên thấy được một luồng sáng. Luồng sáng này bao phủ cả người hắn ta, lúc này truyền tống lại bắt dẫu, mà vị trí Lân này hắn ta được truýên tống tới... là trong một hang động.
Lúc hắn vừa mới bị truýên tống tới thì lập tức thấy được... Chủ nhân trước của hán -vị nữ tu có dáng người cao to của quân đoàn Băng Phượng kia.
Sau đó, hắn bị cô ta trực tiếp bắt về và sưu hồn, cuối cùng trở thành thú cưng rồi mang về quân đoàn Báng Phượng.
Nghe lời kể của Trác Nhất Tiên xong, con mắt Vương Bảo Nhạc trợn to. Đầu tiên hắn cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng sau khi kiểm tra trạng thái và tư duy logic của Trác Nhất Tiên thì hắn cảm thấy khả năng tên này nói dối không lớn lắm, dù sao những chuyện này... chỉ cần sưu hồn là biết ngay.
Thế là Vương Bảo Nhạc không khỏi cảm thấy vô cùng hứng thú đối với mảnh sa mạc màu đen này, sau khi tra hỏi kĩ càng một phen, hắn phát hiện bản thân Trác Nhất Tiên cũng không biết sa mạc màu đen này là gì và ở đâu. Nhưng đến phút cuối tên này vẫn nói lên suy đoán của mình...
"Chủ nhân, ta cảm thấy... Mảnh sa mạc màu đen này không hẳn là tĩnh mịch hoàn toàn, mà nó lại giống như một thế giới biết di chuyển hơn... ”
"Thể giới biết di chuyển ư?"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn lại hỏi thêm vài câu. Lần này hắn chủ yếu hỏi về hang động mà Trác Nhất Tiên bị tóm, cuối cùng dựa theo lời kể của tên này, hắn biết được dường như hang động kia không phải ở trong văn minh Thần Mục, mà là ở trên một viên thiên thạch khổng lồ nằm ngoài ván minh.
Địa điểm cụ thể thì Trác Nhất Tiên lại không nói rõ được, dù sao tên này cũng không quen thuộc ván minh Thần Mục và những tinh vực gần đây. Nhưng Vương Bảo Nhạc thì khác, thể là hắn dứt khoát vẽ thẳng tinh đồ ra để Trác Nhất Tiên phân biệt. Cuối cùng, sau khi xác định được phương hướng đại khái, hắn bỗng nhiên muốn tìm cơ hội đi xem thử thể nào.
Sau khi tạm gác chuyện này sang một bên, Vương Bảo Nhạc cũng kểt thúc việc tra hỏi Trác Nhất Tiên, cuối cùng nhìn tên này vài cái, hắn bèn nói với giọng lạnh nhạt:
"Được rồi, nhiệm vụ sau này của ngươi chính là trông cửa cho bản tọa, ra ngoài đi."
Lúc đang nói, Vương Bảo Nhạc dứt khoát gỡ dây xích ra, không buộc Trác Nhất Tiên lại nữa. Dù sao nơi này cũng là quân đoàn Băng Phượng, chỉ cần Trác Nhất Tiên không ngốc thì hắn ta sẽ không chạy loạn khắp nơi.
Đối với sắp xếp của Vương Bảo Nhạc, Trác Nhất Tiên nhanh chóng nói dạ. Sau khi rời khỏi động phủ thì ngồi xổm xuống, trong lòng cũng thở phào một hơi. Hắn ta cảm thấy dường như vị chủ nhân này dễ nói chuyện hơn vị chủ nhân trước một chút, thể nhưng không hiểu tại sao, ngoài cảm giác thấp thỏm lo âu này ra thì hắn ta cứ cảm thấy hơi bài xích vị chủ nhân này...
Mắt nhìn Trác Nhất Tiên rời khỏi, vương Bảo bắt đâu Nhạc trầm ngâm. Hắn có thể nhìn ra Trác Nhất Tiên hoàn toàn không biết đển chuyện của Trác Nhất Phàm, thể
là sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn chỉ có thể thở dài một hơi.
Đồng thời, hắn lại nghĩ đến con lừa, hắn nhớ lúc còn ở Liên bang, Trác Nhất Tiên chắc là đã từng thấy con lừa, nhưng cũng không sao, dù sao bây giờ con lừa cũng đã cao lớn hơn hơn nhiều, dáng vẻ tuy cũng khá giống nhưng cũng hơi khác so với hồi đó. Ngoài ra, tuy rằng khác văn minh, nhưng loài giống loài vẫn sẽ có mà, cho nên chỉ dựa vào điêu này thôi vẫn không đủ làm cho thân phận của hắn bị lộ.
Thế nhưng cho dù là như vậy đi chăng nữa, Vương Bảo Nhạc vẫn truyền âm cho con lừa để nó chú ý một chút. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại quẳng chuyện này sang một bên, khoanh chân đả tọa để bình tĩnh lại. Hắn lấy Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đã luyện chế đến tầng ba ra, sau khi hít sâu một hơi thì hắn lập tức tiếp tục luyện chế.
Sau khi có đầy đủ nguyên liệu trong tay, lại có cả Thối Linh Diệp, hơn nữa Vương Bảo Nhạc cũng đã nghiên cứu tầng thứ tư này rất triệt để, cho nên chỉ cần một ngày là hắn đã có thể tháng cấp Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của mình lên tầng thứ tư một cách thuận lợi.
Giống như trước đó, những phù ván mới của tầng thứ tư đều bị Vương Bảo Nhạc chồng lên những phù ván cũ, cho nên nếu nhìn sơ thì phù ván của Hình Tiên Chấn Thiên Tráo Tử này chỉ có hơn một nghìn mà thôi, nhưng trên thực tế... số lượng phù ván của nó đã gần năm vạn rồi.
Dù sao mỗi khi tăng thêm một tầng, số lượng phù ván mới sẽ là bội số phù văn cũ, nếu nhiêu thì có thể nhiêu gấp nám Lân. Cứ như vậy, trong lúc sức mạnh thật sự của pháp bảo này không lộ ra trước mắt người đời thì lực phản chấn của nó đã đạt đến 20% rồi.
Tiếp theo sẽ là thăng cấp lên tầng thứ năm, tuy rằng nó là làn ranh giữa pháp bảo Thông Thần và pháp bảo Linh Tiên với độ khó cực lớn, và nó cũng thật sự làm khó Vương Bảo Nhạc hết mấy ngày, nhưng dựa vào trình độ luyện khí của mình, cuối cùng Vương Bảo Nhạc vẫn giải quyết được nó một cách thuận lợi, thành công thăng cấp Hình Tiên Chấn Thiên Tráo lên tầng thứ nám, sau đó đột phá đến tầng thứ sáu.
30% lực phản chấn, cũng có thể nói, khi hắn chịu một đòn của đối thủ, lúc bản thân hắn phản kích lại sẽ được cộng thêm 30% sức mạnh của đối phương. Có thể nói, loại uy lực này đã rất kinh người rồi, nếu sử dụng tốt thì lúc đấu pháp sẽ có thể biến từ ngang tay thành chiếm ưu thế luôn ấy chứ.
Thế nhưng, sau khi Hình Tiên Tráo thăng lên tầng thứ sáu thì lại xuất hiện một vấn đề khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đàu, đó chính là số lượng phù ván lập tức tăng mạnh đến mức hơn hai mươi vạn.
Kể từ đó, nếu nhìn từ bề ngoài thì sẽ thấy số lượng phù văn gốc bị chồng một lượng lớn phù ván mới lên lại có vẻ quá ít, độ dày cũng bắt đầu trở nên rõ rệt, điêu này không hợp với mong muốn của Vương Bảo Nhạc. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành tăng số lượng phù ván gốc lên khiến cho số lượng phù ván gốc của cái lồng này từ con số một nghìn trở nên nhiêu gấp mấy Tân, như vậy, mỗi phù ván gốc sẽ ít phù ván mới chồng lên hơn, lúc này mới xem như giải quyết được vấn đề.
"Bây giờ nhìn lại, Hình Tiên Tráo này của ta trông có vẻ giống với tàng thứ hai hơn... Tuy rằng khó đâm sau lưng người khác hơn, nhưng thế này cũng tạm được rồi."
Vương Bảo Nhạc thở dài đầy tiếc nuối, sau đó lại tiếp tục luyện chế pháp bảo này đến tầng thứ bảy, nhưng số lượng Thối Linh Diệp mà tầng này cần lại làm cho hắn phải líu lưỡi.
"Không biết có thể dùng binh sa để thay thế hay không..."
Vương Bảo Nhạc có chút do dự, số lượng Thối Linh Diệp nhiêu như vậy, với quýên hạn của hắn thật sự khó mà mua được, cho dù là chia lượt mua đi nữa thì số lượng cũng sẽ ít đi nhiêu. Dù sao quyền hạn khác nhau thì tổng lượng mua sắm cũng sẽ có hạn chế khác nhau.
Nhưng cuối cùng Vương Bảo Nhạc vẫn lựa chọn không dùng binh sa. Hắn quyết định nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì vẫn không nên dùng đến thứ quái quỷ kia thì tốt hơn. Dù sao trong túi trữ vật của hắn bây giờ vẫn còn vài món Pháp Binh quái gở, cho dù là sợi dây thừng sau khi ném ra sẽ biến mất tung tích, hay là đại ấn sau khi đối thủ bị trọng thương mới chịu nện xuống kia đều khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn lo rằng, sau khi Hình Tiên Tráo này của mình được binh sa cải tạo trở nên biển dị thì sẽ xuất hiện những hiện tượng, ví như sau khi thả ra sẽ không bảo vệ mình mà đi bảo vệ đối thủ hay đại loại vậy.
"Hết cách rồi, xem ra chỉ có thể tìm em gái lạnh lùng kia thôi. Thế nhưng pháp bảo này chưa tới tầng tám thì ta thật sự không dám lấy ra... ”
Vương Bảo Nhạc nghĩ đến thái độ trước đó của đối phương, lần này dứt khoát không đến tận cửa bái kiến nữa, mà là lấy thẻ ngọc ra rồi dè dặt truyền âm cho Láng Ư Tiên Tử.
"Quân trưởng, ta là Long Nam Tử đây... Chẳng qua là... Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của ta có chút đột phá, không biết cô có thể thăng cấp quýên hạn của ta lên một bậc nữa hay không?"
"Đột phá ư?"
Trong đại điện, Lăng Ư Tiên Tử đang nghe thủ hạ báo cáo tình hình chuẩn bị táng hạng quân đoàn, khi cô nghe được truýên âm của Vương Bảo Nhạc thì ngớ người ra.
"filepos0016581737">

Bạn cần đăng nhập để bình luận