Tam Thốn nhân Gian

Chương 831

Chương 831Chương 831
ĐẾ HOÀNG!
Trong lúc vị tu sĩ cấp Hành Tinh của tộc Vị ương này đang oán hận và điên cuồng thì Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn ngắm nhìn túi trữ vật và những thu hoạch của bản thân, chợt cảm thấy cuộc sống này sao mà tươi đẹp đến thế. Lần này hắn lời to rồi.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Tuy rằng tổn thất của hán cũng rất lớn, nhưng thu hoạch của hắn còn lớn hơn nữa. Thu hoạch của hắn phong phú đến nỗi không những bù đắp lại được những gì đã mất, mà còn nhiều hơn gấp vô số lần.
"Tiếp theo là phải kiểm kê lại thu hoạch, xem thử món nào mình dùng được thì để lại, món nào không dùng được thì bán đi."
Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn. Hắn
khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ về chuyện tu sửa pháp bảo.
Đầu tiên là phải sửa lại Đế Khải và pháp hạm, hai món bảo vật này đã hỏng đến 90%. Nếu là lúc khác, cho dù Vương Bảo Nhạc có lòng thì hắn cũng không có tài liệu để sửa, nhưng bây giờ thì khác. Lúc này hắn không hề thiếu Thạch Trúc, cho nên việc sửa chữa lại pháp hạm cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Hơn nữa trong túi trữ vật của Vương Bảo Nhạc còn có một số tài liệu có thể tăng tốc độ sửa chữa. Thế là bàng trình độ luyện khí của hắn, pháp hạm nhanh chóng được tu sửa lại. Như vậy thứ đặt trước mặt hắn bây giờ chỉ còn Đế Khải mà thôi.
Đây không phải lần đầu tiên Đế Khải bị hỏng, nên Vương Bảo Nhạc cũng quen việc dễ làm. Hắn biết linh khí chính là thứ tốt nhất để sửa chữa Đế Khải. Sau khi Vương Bảo Nhạc vét sạch kho của tộc Vị Ương thì trong túi trữ vật của hắn có rất nhiêu linh thạch cực phẩm.
Thế là Vương Bảo Nhạc lại tiêu xài không biết tiếc tiên là gì, sau khi từng khối linh thạch cực phẩm hóa thành tro bụi, Đế Khải trên người hắn nhanh chóng lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cuối cùng, bảy ngày sau, khi Đế Khải lại bao phủ toàn thân hắn lần nữa thì cũng đồng nghĩa với việc nó đã hoàn toàn khôi phục, pháp hạm bên kia cũng đã được tu sửa hoàn toàn.
Sau khi hai thứ ngốn tiền này được tu sửa lại, có thể nói chiến lực của Vương Bảo Nhạc đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Về phân tiêu hao, chẳng qua chỉ ngốn hết 30% thu hoạch của hắn mà thôi.
Thế là Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu ngứa ngáy trong lòng. Lúc ngắm nhìn Đế Khải và pháp hạm của mình, ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên kỳ lạ, một ý tưởng đã nung nấu trong lòng hắn bao lâu lại xuất hiện Lân nữa.
"Không biết có cách nào để dung hợp Đế Khải và pháp hạm lại không nhỉ..."
Vương Bảo Nhạc thở dồn. Hắn đã nung nấu ý tưởng này từ lâu, hắn biết rõ tác dụng của pháp hạm chính là dùng để dung hợp với tu sĩ Linh Tiên, khiến cho chiến lực của người đó táng mạnh.
Chẳng qua lúc trước dù Vương Bảo Nhạc có thử nghiệm thế nào đi nữa cũng làm không được, dù sao tu vi lúc đó của hắn chỉ mới là Thông Thân hậu kỳ mà thôi, vẫn kém xa cảnh giới Giả Tiên như bây giờ.
“Có hai cách để dung hợp Đế Khải và pháp hạm lại, thứ nhất là ta phải dùng cách gì đó để lừa gạt pháp hạm, đạt tới yêu cầu của nó, còn cách thứ hai thì... Ta phải điều chỉnh lại cấu tạo của pháp hạm, giảm tiêu chuẩn dung hợp của nó xuống.”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một phen. Hắn cảm cách thứ hai khó hơn cách thứ nhất rất nhiều. Tuy bản thân hắn hơi hiểu biết đối với pháp hạm, nhưng vẫn chưa tới mức có thể chế tạo, nếu như vẫn chưa chế tạo được pháp hạm thì cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện điêu chỉnh cẩu tạo của nó.
"Vậy thì chỉ còn cách thứ nhất rồi.'
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại.
"Không có cách gì có thể giúp ta trở thành Linh Tiên trong thời gian ngắn, cho nên mục tiêu của ta bây giờ chính là Đế Khải. Nếu lấy Đế Khải làm môi giới, như vậy ta sẽ đạt tới tiêu chuẩn có thể dung hợp với pháp hạm."
"Vậy thì ta nên tìm cách hay tài liệu gì để tăng cường cho Đế Khải đây..."
Trong lúc suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc mở túi trữ vật ra, mò mẫm tài liệu trong đó để tìm linh cảm.
Đa số những thứ trong kho của tộc Vị Ương Vương Bảo Nhạc đều có thể nhận ra, thế là sau quá trình loại trừ thì chỉ còn lại những viên linh thạch cực phẩm kia. Lúc này ánh mắt của hắn chợt lóe lên, lấy một viên ra, thử bổ sung thêm linh khí cho Đế Khải. Nhưng suy cho cùng dung lượng của Đế Khải vẫn có giới hạn, tuy ràng linh thạch
cực phẩm rất quý giá, nhưng xét về mặt đẳng cấp thì vẫn không đủ.
Cuối cùng, trong lúc Vương Bảo Nhạc đang cảm thấy phiên não, vừa định đến các cửa hàng lớn nhỏ trong chợ để xem thử, không thì đến hỏi Tạ Hải Dương xem thế nào thì hai mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại, nhìn chằm chàm vào hơn một vạn khối tinh thể màu đỏ lớn bằng ngón tay trong túi trữ vật của mình!
’’Hồng tinh...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tay phải giơ lên, lấy một viên hồng tinh ra đặt ở trước mặt, sau đó hán tỏa thần thức ra để xâm nhập vào trong. Đột nhiên, bên trong hồng tinh tràn ra một loại sức mạnh bài xích mãnh liệt, thần thức của Vương Bảo Nhạc bị ngăn cản ở bên ngoài.
Khi thấy cảnh này, hai mắt của Vương Bảo Nhạc không khỏi sáng lên. Sau một hồi suy nghĩ hắn dứt khoát đặt viên hồng tinh đó lên trên Đế Khải, dốc sức kích hoạt Đế Khải
hấp thu hồng tinh. Nhưng hiệu quả lại rất thấp, không có tác dụng gì. Cứ như thể viên hồng tinh này có sinh mệnh vậy, bên trong nó có một ý chí ương ngạnh đang ngán cản việc bản thân bị hấp thu.
"Rốt cuộc đống hồng tinh này là gì đây?"
Vương Bảo Nhạc càng thêm tò mò, hắn nheo mắt lại, trong miệng lầm bầm một câu “Nhạc phụ đừng tỉnh đừng trách ta”, sau đó thầm mặc niệm đạo kinh. Sau vài hơi thở, luồng ý chí đến từ nơi sâu trong vũ trụ đột nhiên giáng xuống khu chợ này.
Trong nháy mắt, tâm thần của mọi người trong chợ đều bị chấn động mạnh. Ngay cả Tạ Hải Dương đang ngồi uống trà cũng phải phun hết nước ra, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn trời. Còn Vương Bảo Nhạc bên này, ý chí trong viên hồng tinh đang đặt trên Đế Khải lập tức không còn phản kháng gì nữa. Một lát sau, sức mạnh trong hồng tinh hóa thành một làn sương mù màu đỏ, sau đó bị hút vào trong Đế Khải.
Sau khi làn sương mù màu đỏ này bị hấp thu, nó lập tức ảnh hưởng lớn đến linh khí bên trong Đế Khải, đẳng cấp giữa cả hai chênh lệch quá xa, nếu như ví linh khí là rắn, vậy thì sương mù màu đỏ này chính là rồng!
Trong nháy mắt, toàn bộ linh khí bắt đầu co rút lại, cuối cùng dưới sự chèn ép của sương mù màu đỏ, không ngờ chúng lại bị đá ra khỏi Đế Khải. Lúc này toàn bộ Đế Khải đã tràn ngập sương mù màu đỏ. Không ngờ nó lại tỏa ra một luồng khí tức vượt xa lúc trước, khí tức này mạnh đến mức Vương Bảo Nhạc cũng phải hãi hùng khiếp vía.
Hắn có cảm giác như... thấy được lão tổ Hành Tinh từ xa vậy!
Trong lúc hít thở dồn dập, Vương Bảo Nhạc cũng không kịp nghĩ nhiêu, nhanh chóng lẩy ra một số hồng tinh đặt lên Đế Khải. Chỉ trong nháy mắt, những viên hồng tinh này đã bị Đế Khải hẩp thu sạch sẽ. Cho đến khi hấp thu được hai mươi viên, sức mạnh của
đạo kinh cũng bắt đầu tiêu tan. Dường như Đế Khải cũng đã đến giới hạn, sắp chịu không nổi mà nổ tung, bên ngoài của nó bắt đầu nổi lên từng sợi tơ máu!
Đến lúc này, ánh mắt Vương Bảo Nhạc tràn ngập mong chờ. Hắn không chút do dự kích hoạt Đế Khải, vận chuyển toàn lực, trên người bùng nổ một luồng khí thế kinh người. Nói đúng hơn thì... Khí thế này thật ra là do Đế Khải tỏa ra, giống như Hành Tinh, nhưng lại không phải Hành Tinh, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì khí tức này đã đủ để dung hợp với pháp hạm rồi.
Thế là trong nháy mắt khi Đế Khải kích hoạt, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, miệng khẽ quát một tiếng.
"Pháp hạm, dung hợp!”
Lúc lời của Vương Bảo Nhạc vang lên, pháp hạm đã được tu sửa lại trong túi trữ vật của hắn lập tức chấn động. Từ khi pháp hạm này bị phương pháp luyện khí của
Vương Bảo Nhạc ký sinh, nó đã từ một con chuồn chuồn to lớn hóa thành châu chấu. Lúc này nó mở to miệng, thân hạm lập tức trở thành từng sợi tơ màu đen gào thét bay ra từ trong túi trữ vật. Chớp mát đã xông v'ê phía Vương Bảo Nhạc.
Giống như nó đã chờ ngày này đã lâu, từng sợi tơ đen trực tiếp bao phủ cả người Vương Bảo Nhạc lại, sau đó dung nhập vào trong Đế Khải của hắn, một lát sau... Khi một luồng khí tức Linh Tiên bộc phát, toàn bộ khách sạn đều bắt dẫu lắc lư, mọi tu sĩ trong đây đều bị chấn động. Cho dù khách sạn có trận pháp bảo vệ đi nữa thì luồng khí tức này vẫn lan ra tới mỗi ngóc ngách ở nơi này.
Trong khi mọi người trong khách sạn đang rung động, lúc này ngoài của Vương Bảo Nhạc đã thay đổi hắn!
Tóc và áo giáp của hắn trở thành màu đen, trước ngực là đầu của một con châu chấu, sau lưng là hình xăm của một con hắc
long, thậm chí gương mặt của hắn cũng bị bao phủ bởi một mặt nạ màu đen không chút cảm xúc. Sau lưng hắn còn có một bộ áo choàng được tạo ra bởi từng sợi tơ như tóc dài...
Hắn như chiến thần giáng trần, như tử thần giáng lâm!
Khí tức Linh Tiên không ngừng tỏa ra, tuy chỉ là Linh Tiên sơ kỳ. Nhưng nếu như lúc này có tu sĩ Linh Tiên đến, sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi sát khí và sự bá đạo mà Vương Bảo Nhạc tỏa ra bây giờ, chém giết một tên Linh Tiên sơ kỳ là chuyện vô cùng dễ dàng!
"Từ giờ trở đi, bộ giáp này không còn gọi là Đế Khải nữa, mà gọi là... Đế Hoàng!”
Vương Bảo Nhạc thoáng cảm nhận uy áp kinh người trong bộ giáp, trong lòng hắn xúc động không thôi. Đến lúc này, tuy rằng hắn vẫn chưa phải Linh Tiên, nhưng cuối
cùng hắn cũng đã có... Chiến lực của Linh Tiên!
Chẳng qua nó vẫn chưa thật sự hoàn mỹ, Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận rõ ràng, trạng thái này của mình chỉ có thể duy trì nửa canh giờ mà thôi, sau đó sức mạnh của hồng tinh sẽ tiêu tan, cần hắn bổ sung lần nữa mới được.
"Nhưng cũng đủ rồi!"
"filepos0017748818">

Bạn cần đăng nhập để bình luận