Tam Thốn nhân Gian

Chương 739

Chương 739Chương 739
CƯỚP!
Mặc dù khí thế khi Vương Bảo Nhạc đột phá tu vi không mênh mông kinh thiên gì, nhưng vẫn tạo thành không ít dao động trong không gian cấm khu của Thánh Đào Môn. Từng làn sóng dao động lan ra xung quanh, cũng khiến cho tất cả mọi người đang vùi đầu sửa chữa chiến hạm phải giật mình.
Nhất là Thái thượng Trưởng lão và sáu vị trưởng lão Nguyên Anh khác, sau khi cảm nhận được khí tức đột phá này, ai nấy đều giật mình không thôi. Thái thượng Trưởng lão cũng là người dẫu tiên kịp lấy lại tinh thần, lập tức na di, khi xuất hiện lại đã ở giữa không trung của khu vực nhóm bảy. Ông ta cúi đàu nhìn xuống, không để ý tới những đệ tử khác của nhóm bảy đang lao ra với vẻ mặt đầy khiếp sợ khi phát hiện khí tức này, thần thức quét qua một lượt,
lập tức chú ý tới căn phòng chỗ Vương Bảo Nhạc.
Sau khi nhìn kĩ, Thái thượng Trưởng lão mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
“Long Nam Tử? Hắn đột phá?”
Trong thần thức của Thái thượng Trưởng lão, ông thấy rõ tu vi của Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi trong một căn phòng của nhóm thứ bảy đang bộc phát. Khí tức Nguyên Anh không ngừng ngưng tụ, thậm chí dường như ông ta còn phát hiện kim đan của Vương Bảo Nhạc đang nứt ra, có thân thể Nguyên Anh đang nhanh chóng thành hình và sắp sửa chào đời.
Cùng lúc đó, sáu vị trưởng lão Nguyên Anh của Thánh Đào Môn cũng Lân lượt chạy tới. Cả đám đều giật mình sau khi phát hiện người đang đột phá chính là Long Nam Tử.
Tư chất của Long Nam Tử thật sự rất tầm thường, tuy trước kia nhận được cơ duyên,
nhưng cơ duyên này chỉ thúc đẩy hắn ta đến Kết Đan cảnh, tuy vẫn có thể đột phá bước vào Nguyên Anh, nhưng cơ hội rất mong manh.
Mặc dù tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi, nhưng kết hợp với tình hình gần đây thì đúng là có khả năng do tạo nghệ luyện khí của đối phương tăng cao, đã gián tiếp thúc đẩy tu vi táng lên.
Nhất là bọn họ đã từng tiến hành nghiệm chứng nhiêu lần về chuyện tạo nghệ luyện khí của Long Nam Tử tăng cao, cuối cùng tất cả kết quả đều chứng tỏ Long Nam Tử này không có vấn đề gì cả. Dù là linh hồn, huyết nhục hay khí tức đều đày đủ, cũng không có khả năng bị đoạt xác hoặc thay thế gì cả.
Vậy nên mặc dù rẩt bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ lại hưng phấn hẳn lên. Nếu như Thánh Đào Môn lại có thêm một Nguyên Anh thì tổng thế lực cũng sẽ táng mạnh. Nhất là tất cả đều biết tạo nghệ của Vương Bảo Nhạc ở phương diện luyện khí
hiện tại, người như thể lại còn đột phá tu vi, còn là đệ tử lâu nám, sẽ giúp ích rất nhiêu cho tông môn trong vấn đ'ê sửa chữa chiến hạm.
Nghĩ tới đây, hai mắt của Thái thượng Trưởng lão lóe sáng, lập tức hạ lệnh phong tỏa xung quanh và cách ly tất cả đệ tử trong nhóm bảy ngoại trừ Vương Bảo Nhạc. Đồng thời, ông còn tự mình tọa trấn, hộ pháp cho Vương Bảo Nhạc cùng với sáu vị trưởng lão khác.
Việc này cũng được các đệ tử nhóm bảy bị cách ly truyền ra ngoài. Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong không gian cấm địa đều lăn lượt biết được căn nguyên của khí tức đột phá vừa rồi.
Tiếng ồn ào bàn tán lập tức nổ ra giữa tất cả các thành viên có mặt trong không gian cấm địa. Trong đó có người hâm mộ, kẻ thì ghen tỵ, đủ lời cảm khái xen lẫn cay đắng.
Đại diện cho những người cảm thấy cay đắng chính là Lý Trần.
“Thần Mục đui rồi à? Thứ gì cũng có thể đột phá như thế!”
Lý Trần tức giận nhìn chiến hạm giữa không trung, trong lòng thầm nguýên rủa Vương Bảo Nhạc đột phá thất bại. Nhưng rõ ràng lời nguyền rủa của hắn không hề có tác dụng gì. Ba ngày sau... Vương Bảo Nhạc kết thúc việc tu luyện, ngay khi hắn đi ra khỏi phòng thì Thái thượng Trưởng lão đã lập tức tuyên bố, Vương Bảo Nhạc tấn chức trưởng lão, đứng hàng thứ bảy.
Sau khi Vương Bảo Nhạc tấn chức, thái độ của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn dành cho hắn cũng không uy nghiêm như đối với các đệ tử bình thường nữa mà đa phẫn là hòa ái thân thiện. Sáu vị trưởng lão khác phần lớn cũng như vậy.
Thân là người đã đi từ tầng chót đến chức quan lớn có địa vị cực cao ở Liên bang như Vương Bảo Nhạc đương nhiên rất rành mấy đạo lý đối nhân xử thế, giao tế và qua lại thế này. Vậy nên, sau khi hắn tỏ thái độ đáp lại thì việc chung đụng với mấy người
Thái thượng Trưởng lão lại rất hòa hợp và vui vẻ.
Vài ngày sau đó, sau khi trải qua một loạt nghi thức và bổ nhiệm, quýên hạn tương ứng mà Vương Bảo Nhạc mong chờ cuối cùng cũng mở ra. Ngoại trừ tư cách được xem và tu luyện bí điển tông môn ra, hắn cũng lấy được thân phận có thể vào khu vực hạch tâm.
Thế là những ngày tiếp theo, trọng điểm của Vương Bảo Nhạc đều dồn hết vào khu vực hạch tâm của chiến hạm. Hắn liên tục nghiên cứu bí điển luyện khí của Thánh Đào Môn, đồng thời cũng thử sửa chữa pháp khí ở khu vực hạch tâm.
Tất cả những việc này giúp cho tạo nghệ luyện khí của Vương Bảo Nhạc lại tăng vọt. Trong lúc nghiệm chứng và tìm hiểu thực tiễn thì hiểu biết tổng thể của hắn về chiến hạm cũng nhanh chóng tăng cao.
Ngoài ra, những lúc rảnh rỗi, Vương Bảo Nhạc cũng thử cấu tứ lại thiết kế của chiến
hạm mà mình muốn chế tạo ở trong đầu. Bản thiết kế này chẳng những phải án khớp mà còn phải phù hợp với quy tắc của pháp khí tổ hợp, vô cùng phức tạp, với trình độ luyện khí của Vương Bảo Nhạc bây giờ thì cũng phải tốn tới mấy tháng mới có thể dần phác họa đầy đủ.
Nhưng sau khi thiết kế đã xong thì lại có vấn đề mới, ấy chính là... tài nguyên.
Thánh Đào Môn chỉ mới sửa chữa chiến hạm của mình thôi mà thiếu chút nữa đã bán hơn phân nửa tài liệu kiến trúc của tông môn, mà nay Vương Bảo Nhạc lại không có gì hết, muốn chế tạo một chiếc chiến hạm cần rất nhiều tài nguyên, dùng con sổ trên trời để hình dung cũng không đủ.
“Phải nghĩ cách mới được...”
Vương Bảo Nhạc thử cảm thụ bản thiết kế trong đầu một phen, sau khi tính sơ số lượng tài nguyên cần thiết thì hắn lập tức cảm thấy áp lực nặng nề.
“Aiz, nếu như đẹp trai có thể đổi được tài liệu thì ta đương nhiên sẽ không có gì phải lo nữa... Làm sao bây giờ? Có nên lợi dụng thân phận hiện nay để lén cắt xén một chút tài nguyên không nhỉ?”
Đối mặt với nhu cầu kinh khủng như thế, Vương Bảo Nhạc đành thở dài, vắt óc nghĩ cách.
Trong mấy tháng này, thân phận trưởng lão của Vương Bảo Nhạc đã được mấy người Thái thượng Trưởng lão chính thức chấp nhận, Vương Bảo Nhạc cảm nhận được sự cảnh giác trong lòng đối phương đã giảm bớt.
Kể từ khi biết được tập tính cướp đoạt của nền văn minh Thăn Mục thì Vương Bảo Nhạc đã hiểu rõ vẻ hiên lành thường trực của đám người Thái thượng Trưởng lão trước đó chỉ là ngụy trang mà thôi. Trong số tu sĩ của nền ván minh Thần Mục, cán bản chẳng có kẻ nào tốt lành gì, chỉ cần muốn tu luyện và tiến xa hơn trên con đường này thì không thề tránh khỏi việc ra
ngoài cướp đoạt, đương nhiên cũng sẽ không màng tới chuyện giết chóc.
Mặc dù sau khi trải qua tất cả kiểm tra đối chiếu thì thân phận của mình đều bình thường, nhưng dù sao cũng thay đổi quá lớn so với trước kia nên gàn đây Vương Bảo Nhạc đã nhiêu Tân phát giác có người âm thâm theo dõi mình. Chằng qua hắn không muốn vạch trần tâm tư của Thánh Đào Môn nên đám người Thái thượng Trưởng lão đương nhiên không thể phát hiện ra điều gì.
Cho nên, nếu Vương Bảo Nhạc muốn, với thân phận của hắn thì việc âm thầm cắt xén một chút tài nguyên vẫn không thành vấn đề. Nhưng Thánh Đào Môn này thật sự quá nghèo, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ xong thì cảm thấy, trừ khi mình cướp hết cả Thánh Đào Môn lẫn chiếc chiến hạm này, bằng không thì vẫn không đủ.
“Làm người không thể hẹp hòi như thế được, muốn làm thì phải làm cho lớn, không thể ra tay với mấy con tôm tép trong
mương thế này được.
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái, đôi mát nheo lại, đáy mắt lóe sáng.
“Nền văn minh Thần Mục này lớn như vậy, các tông môn có tiên cũng nhiêu...”
Vương Bảo Nhạc liếm môi, trong đầu suy nghĩ một phen. Sau khi có quyết định thì mấy ngày tiếp theo, Vương Bảo Nhạc tránh đi sự giám sát thỉnh thoảng sẽ xuất hiện kia, bát đầu làm trống túi trữ vật của mình, đồng thời cũng âm thầm mua thêm một ít.
Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, trong một đêm không tráng, không sao, thân thể Vương Bảo Nhạc nhoáng một cái, chỉ nháy mắt đã biển mất mà không có bất kỳ ai trong Thánh Đào Môn này phát hiện ra. Khi xuất hiện lại thì đã bất ngờ đứng giữa khoảng không bên ngoài Thánh Đào Môn.
“Tuy tông môn ở vòng thứ năm này rất nhiêu, nhưng phàn lớn tài nguyên đều
giấu kín cả rồi. Dù ta có lẻn vào thì cũng khó tránh khỏi việc phải sưu hồn biến ảo để tìm kiếm, chằng những phải tìm kiếm vất vả, lấy được bao nhiêu còn phải xem vận may, hiệu suất không cao, tốn thời gian mà lại phiền phức...”
“Cách tốt nhất chính là những tông môn này tự mình chuyển hết những tài liệu đó để lại một đống, như vậy thì mình có thể lấy đi dễ dàng hơn.”
“Cho nên... nếu đã cướp thì mục tiêu tốt nhất chính là... Tất cả chiến hạm tông môn thắng lợi quay về sau khi ra ngoài cướp bóc xong xuôi. Chẳng những có thể đảm bảo thu hoạch mà còn có thể thuận tay cướp được chiến hạm về tháo dỡ ra xem thử!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, cảm giác có thể làm càn không thèm sợ gì hết khi đang ở nền ván minh khác khiến hắn hưng phấn thấy rõ. Lúc này, hắn lại bay thẳng lên trời xanh.
Trong chủ tinh của văn minh Thần Mục có rất nhiêu tông môn, cho nên số lượng chiến hạm dĩ nhiên cũng không hề ít. Trong số đó, có chiến hạm thì có thể đi xa, có cái thì chỉ có thể bay trong tinh hệ. Số lượng chiến hạm ra vào ở chủ tinh Thần Mục không thể xem là dày đặc, nhưng vẫn có rất nhiêu.
Khi Vương Bảo Nhạc lao ra khỏi tầng khí quyền của nền ván minh Thần Mục, dõi mắt nhìn cảnh tượng xung quanh. Sau khi đảo qua từng chiếc chiến hạm kia, Vương Bảo Nhạc xoa cằm, bộ dạng nhanh chóng biến đổi, từ bộ dạng của Long Nam Tử biến thành... Trác Nhất Tiên.
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một tiếng, tay phải vung lên, lập tức đánh thức con lừa đang ngủ say trong túi trữ vật dậy.
“Con trai à, tới lúc kiểm tra ngươi rồi đấy, hãy dựa vào kinh nghiệm án hàng của ngươi rồi nói cho cha biết, ngươi cảm thấy tư nguyên trên chiếc chiến hạm nào là lớn nhất?”
"filepos0015834107">

Bạn cần đăng nhập để bình luận