Tam Thốn nhân Gian

Chương 759

Chương 759Chương 759
LÚC NÊN RA TAY THÌ PHẢI RA TAY
Thần niệm này không truyền riêng mà lan ra xung quanh, khiến tất cả mọi người đều nghe thấy.
Vương Bảo Nhạc vừa nghe xong câu này thì cũng biển sắc, sau đó lập tức nheo mắt lại. Nếu như đổi lại là người khác gặp phải chuyện này thì nhất định sẽ rất cáng thẳng, nhưng sau khi đảo mắt qua quân đoàn trưởng Mặc Long một cái xong thì trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng đã có vài suy đoán.
“Ắt hẳn bọn họ đang giở trò gì rồi, mặc dù cũng muốn dùng đồ để trao đổi, nhưng có vẻ như muốn giữ mặt mũi hơn thì phải? Bằng không cằn gì truyền loại thần niệm khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy
như thế chứ... Truyền âm riêng chẳng phải tốt hơn à?”
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, nhưng cân nhắc đến chuyện dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của mình. Tuy rằng quân đoàn trưởng Hắc Giáp có thể tấn chức Linh Tiên và có vị cao như thế, ắt hẳn không phải kẻ ngu dốt gì, nhưng trong tự truyện quan lớn có một câu được Vương Bảo Nhạc tôn lên làm chân lý.
“Không được lấy an nguy của bản thân ra để đánh cược sai Lâm của kẻ khác!”
Nghĩ tới đây, hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe sáng. Đồng thời, bản năng mách bảo hắn rằng có lẽ đây chính là cơ hội để mình tiếp xúc với quân đoàn cao cấp của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ở ván minh Thần Mục.
“Huống hồ gì việc này đã khiến ta tổn thất quá lớn, hiện tại vẫn khó mà phát tiết được bao buồn bực trong lòng... Cho nên, vẫn phải lấy lòng và thử thám dò xem sao!”
Đủ loại suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu Vương Bảo Nhạc, không đợi quân đoàn trưởng Hắc Giáp trả lời thì hắn đã lấy một thẻ ngọc ra, trực tiếp truyền thần niệm vào đó, sau đó giơ lên hét lớn.
“Hứa Phi Tử tiên bối, vãn bối Long Nam Tử xin cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối. Mong được đóng góp một trăm con cá Mặc Long cho quân đoàn Hắc Giáp, xin hứa trong vòng ba nám nhất định sẽ làm được!”
Hắn không nói cá nhân ai mà dùng quân đoàn làm đơn vị, đồng thời hai chữ đóng góp kia lại càng xảo diệu hơn. Nói đóng góp vừa làm người ta thấy dễ chịu, lại không có vẻ quá đường đột, thái độ tốt hơn quân đoàn trưởng Mặc Long rất nhiêu.
Chẳng những khiến cho tu sĩ quân đoàn Hắc Giáp nhìn hắn thêm vài Lân, ngay cả lão giả ngồi trên con hắc giáp trùng trong bong bóng bảy màu kia cũng phải ghé mắt nhìn hắn. ông ta cười như không cười, sau đó nhìn về phía quân đoàn trưởng Mặc
Long, trên mặt đầy vẻ chế giễu trắng trợn, ông ta vừa ngoáy tai vừa nói.
“Đường đường là Giả Tiên, lại là người đứng đầu quân đoàn Mặc Long mà làm việc còn thua một tu sĩ nhỏ nhoi dưới trướng tông ta. Nếu ngươi thật sự muốn lấy mạng của tiểu tử này thì cũng phải đưa lão phu một trăm con đấy, sao hả!”
Sắc mặt của quân đoàn trưởng Mặc Long lập tức trở nên vô cùng khó coi, bà ta trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái. Cá Mặc Long là một sinh vật rất đặc thù, sau khi nuôi lớn chẳng khác gì chiến hạm sinh vật. Đồng thời, cá Mặc Long nhỏ thì còn có thể làm tài liệu, có công hiệu rất lớn trong việc phụ trợ cho những chiến hạm sinh vật khác. Con đường thu hoạch nó lại bị Tử Kim Tân Đạo Môn lũng loạn, người ngoài muốn lấy được nó không hề đơn giản chút nào nên giá trị của một con cũng vô cùng xa xỉ.
Vật tư mang tầm chiến lược như thế, nếu chỉ là một hai con thì tông môn sẽ mắt
nhắm mắt mở cho qua. Nhưng số lượng một trám con như thế thì bà ta không thể đưa ra được, cho dù lấy ra được thì cũng xem như vi phạm môn quy của tông môn.
Đồng thời, cũng đúng như suy đoán của Vương Bảo Nhạc, mặc dù bà ta rất muốn lấy mạng của Vương Bảo Nhạc, nhưng sau khi đối phương lẩn vào biên giới của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông thì bà ta cũng đã dằn chuyện này qua một bên. Nếu muốn hả dạ nhất thời mà xông vào lãnh địa của đối phương thì lại không nên, chỉ cân suy nghĩ một lát thì sẽ cảm thấy không đáng chút nào.
Nhưng nếu không giết đối phương thì lại khó tránh khỏi mất mặt, sau khi trở về cũng khó mà khiến người ta phục mình nên bà ta mới mở miệng giao dịch. Theo suy nghĩ của bà ta, nếu quân đoàn Hắc Giáp đồng ý thì tốt, không đồng ý thì bà ta cũng có lý do thuyết phục là không phải bà ta không giết được mà là có Hắc Giáp che chở. Theo bà ta thấy, tên Long Nam Tử này
không thể ở trong lãnh địa của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cả đời được, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ đi ra ngoài mà thôi.
Nhưng tất cả những tính toán của bà ta đều bị phá hỏng khi Vương Bảo Nhạc nói ra câu trong vòng một nám sẽ đóng góp một trám con cá Mặc Long. Thực tế, những lời này của Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì tăng giá trị sở hữu lên, trừ khi âm thầm giết chết hắn, bằng không tất cả những hành vi giết hại công khai đều là cho quân đoàn Hắc Giáp một cái cớ để đòi bồi thường.
“Chết tiệt!”
Đây là Lân đầu tiên quân đoàn trưởng Mặc Long cảm nhận được sức mạnh của ngôn từ, chỉ dùng một câu nói là có thể thay đổi tình hình. Lúc này, sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi, chỉ có thể cắn ráng xoay người rời đi, chờ ngày sau lại tìm cơ hội khác.
Tên đệ tử đứng bên cạnh bà ta, cũng chính là thanh niên suýt chút nữa đã bị Vương Bảo Nhạc giết chết lại không thông minh và nhanh nhạy bàng sư tôn của mình, càng không thể sánh với Vương Bảo Nhạc. Trong lúc nhất thời hắn ta vẫn chưa nhìn ra được vấn đề ở đây, nhưng hiểu là khả năng báo thù ngay lập tức đã không còn nữa, nên trước khi đi hắn ta lại lườm Vương Bảo Nhạc đứng bên trong biên giới ánh sáng một cái, còn gàn giọng đe nạt với giọng điệu âm độc.
“Đồ tạp chủng, ta không tin ngươi có thể trốn mãi không ra ngoài. Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt được ngươi, lột da róc xương ngươi, lấy mỡ ngươi thắng dầu thắp đèn trời. Sau đó, nhét linh hồn của ngươi vào cơ thể nữ nô làm lô đỉnh, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!!”
Nói xong, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi mới xoay người, định theo sư tôn của mình rời khỏi đây.
Lời nói của hắn ta vô cùng độc ác, truyền vào tai của tu sĩ quân đoàn Hắc Giáp khiến không ít người phải giật mình nhìn sang. Thậm chí, còn có một số người quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc như đang tự động bổ não chi tiết vậy...
Vương Bảo Nhạc cũng giật mình một chút, từ khi hắn tu hành đến nay đã bị người ta mắng nhiêu Lân rồi, mấy lời mắng như lột da róc xương, hèn hạ vô sỉ các thứ hắn đều nghe đến nhờn cả tai. Nhưng đây là Tân đầu tiên hắn nghe đến chuyện có thể rút linh hồn của đàn ông ra nhét vào trong cơ thể nữ nô. Sau khi lấy lại tinh thần, Vương Bảo Nhạc cũng nhịn không được mà run rẩy, kèm theo đó là nổi hết cả gai ốc và tức giận.
“Tên khốn này, đầu óc kiểu gì mà có thể nghĩ ra mấy chuyện kinh tởm hơn cả ta thế này? Tên này tuyệt đối không thể giữ lại được!”
Vương Bảo Nhạc lại nảy sinh sát niệm, nhất là nghĩ tới mình là kẻ vô tội nhất trong tai vạn l'ân này, đối phương cướp tài nguyên thì thôi đi, còn định cướp luôn cả chiến hạm của mình. Bản thân mình chỉ phản kháng có một chút, đánh thằng trẻ xong thì mụ già lại đến, thế mà còn dám hống hách buông lời độc ác thế này với mình.
“Đúng là quá đáng!”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng tức giận. Hắn vốn cảm thấy tức giận muốn tìm nơi để trút, nay lại không nuốt nổi cục tức này, thế nên đầu óc cũng đặc quánh lại. Nay vừa bị kích thích một chút thì không khống chế nổi sát niệm của mình nữa. Ngay khi quân đoàn trưởng Mặc Long cất bước rời đi, tên đệ tử sau lưng bà ta cũng đi theo, trong khi tất cả tu sĩ của quân đoàn Hắc Giáp và cả lão giả trong bong bóng bảy màu đều cho rằng việc này đã chấm dứt thì... Vương Bảo Nhạc đột nhiên hành động.
Ngay khi cơn giận bùng nổ khắp toàn thân, Vương Bảo Nhạc đứng trong ánh sáng đột nhiên lao ra với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn đột phá cực hạn trước đó của hắn. Trong điêu kiện tiên quyết là tất cả mọi người đều không dám tin và không thể ngờ Vương Bảo Nhạc lại dám ra tay trong tình huống này, hắn lại phóng như bay tới, lướt qua lằn sáng, lao thẳng tới chỗ tên đệ tử của quân đoàn trưởng Mặc Long.
Từ xa nhìn lại, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc còn nhanh hơn cả tia chớp. Ngay khi hắn sắp sửa tới gần thì người phản ứng đầu tiên không phải tên thanh niên kia mà là sư tôn của hắn ta. Vị quân đoàn trưởng Mặc Long này biến sắc, quay phát đầu lại vung tay lên, tạo thành một thủ ấn khổng Lô ầm ầm đánh tới chỗ Vương Bảo Nhạc, muốn đánh hắn lùi lại.
Đối mặt với một kích của quân đoàn trưởng Mặc Long này, trong mát Vương Bảo Nhạc đầy vẻ điên cuồng. Hắn giơ tay phải lên toàn lực tung ra một kích, trực
tiếp đánh về phía bàn tay nọ. Ngay khi hai bên va chạm, toàn thân của Vương Bảo Nhạc chấn động mãnh liệt, máu tươi phun ra xối xả, bàn tay phải va chạm cùng thủ ấn kia cũng nổ tung, Vương Bảo Nhạc cũng bị lực trùng kích đến từ cánh tay bị nổ và thủ ấn kia đánh cho bay ngược lại.
Nhưng hành động giết chóc của Vương Bảo Nhạc cũng không hề dừng lại, trong cánh tay bị nổ tung có một ngón tay thoắt cái đã bùng cháy. Ngọn lửa màu đen trên đó lại xuyên qua tầng phong tỏa của thủ ấn, dùng tốc độ nhanh hơn để bắn xuyên qua mi tâm của tên thanh niên vẫn đang tái mặt và mừng thầm vì sống sót sau tai nạn nọ.
Thân thể của tên thanh niên kia run lên, mi tâm xuất hiện một lỗ thủng. Đồng thời, thân thể của hắn cũng bị lực xuyên thấu của ngón tay kia kéo giật ngược ra vài bước. Trong mắt của hắn đầy vẻ ngơ ngác, muốn quay đầu lại nhìn về phía sư tôn của mình, nhưng còn chưa quay được thì đầu của hắn đã nổ tung, thần hình câu diệt.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong mắt những người khác thì hành động của Vương Bảo Nhạc đúng là điên cuồng, căn bản chẳng ai đoán được hắn sẽ làm thế, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân hắn có thể thành công.
“Khôn Nhi!”
Quân đoàn trưởng Mặc Long trơ mắt nhìn mọi thứ xảy ra, trên mặt đầy vẻ ngơ ngác không dám tin. Bà ta hét lớn một tiếng, quắc mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Lúc này, Vương Bảo Nhạc đã mượn lực từ đòn tấn công của thủ ấn kia để rút lui, lao thẳng tới biên giới ánh sáng.
Lồng ngực của hắn lõm vào, tay phải đã mất, mặt mày tái nhợt, khí tức cũng hỗn loạn. Nhưng trong mắt đầy vẻ hưng phấn và kiêu ngạo, khiến cho tất cả tu sĩ xung quanh nhìn thấy đều giật mình ồ lên.
‘Đủ gan dạ!”
‘Tên Long Nam Tử này không đơn giản!
“Trong tình huống như thế mà vẫn dám ra tay, lại thêm lời hứa một trăm con cá Mặc Long của hắn lúc trước, đây là trải đường sẵn đấy à? Tâm trí của kẻ này đúng là không hề tầm thường!”
"filepos0016244354">

Bạn cần đăng nhập để bình luận