Tam Thốn nhân Gian

Chương 649

Chương 649Chương 649
CHIẾN Y
Không có khí tức của thân binh, chỉ là một ngón tay gãy, nhưng lại có một sức mạnh khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy nghẹt thở tỏa ra từ trong ngón tay này. Dường như ngón tay gãy này chỉ cần chạm nhẹ một cái, bản thể của hắn sẽ tan thành mây khói.
Điều này khiến hắn vừa lo lắng vừa đau khổ. Sau một lúc ngồi khoanh chân suy nghĩ, trong mắt hắn ánh lên sự u ám, lại tiếp tục mở lỗ hổng ra một lần nữa, phóng xuất lôi phân thân vào trong đó.
Lần này, phân thân của hắn vừa mới bước vào trong con nhộng hình trụ đã lao như tên bắn, không phải lao xuống phía dưới giống như lúc trước mà đổi hướng lao về phía trước, cố gắng hểt sức xuyên thằng tới khu vực trung tâm trong chất lỏng màu tím này. Hơn nữa, động tĩnh rất lớn khiến
cho chất lỏng màu tím trong hình trụ cũng bắt đầu lấy hắn làm trung tâm, tràn ra bốn phía.
Động tĩnh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của tồn tại khủng khiếp bên trong con nhộng hình trụ, chẳng mấy chốc đã có hơn mười tia sáng màu vàng kim lao tới từ trong hình trụ này.
“Phản ứng không gay gắt như mình tưởng tượng...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Trong khi hắn suy nghĩ, những tia sáng màu vàng kim đang tiến tới kia sau khi cố định được phân thân của Vương Bảo Nhạc, ngay lập tới gần và xuyên thấu qua. Trước khi phân thân chết, Vương Bảo Nhạc nhờ lôi phân thân đã nhìn rõ được mười tia sáng màu vàng kim kia đều là chân cụt tay đứt.
Không có ngoại lệ, tất cả đều có màu vàng kim!
Rõ ràng chúng không đến từ cùng một cơ thể. Sau khi phá hủy phân thân của Vương Bảo Nhạc, những tia sáng màu vàng kim này đang định phân tán, nhưng Vương Bảo Nhạc đã sớm có sự chuẩn bị, không chút do dự tiếp tục phóng xuất phân thân của mình chui vào trong hình trụ.
“Thử lại để xem thử tốc độ phản ứng của những vật thể màu vàng kim này thế nào!”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm, tiếp tục ngưng thẫn.
Lôi phân thân của hắn vừa chui vào trong con nhộng hình trụ liên bộc phát tốc độ, vẫn không đổi hướng, cố gắng hết sức gây ra chấn động và động tĩnh lớn hơn, lao thẳng tới vị trí trung tâm. Rất nhanh... phân thân này đã tan vỡ.
“Những tay chân bị gãy màu vàng kim này không có linh trí, chỉ có những đòn tấn công theo bản năng... Mặc dù bản thân cường đại nhưng vẫn có thể bị lợi dụng.”
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, không dừng lại, vẫn tiếp tục tiến hành.
Cứ như vậy, một lẫn, hai lăn, ba lần, bảy lần, tám lần và chín lần... Thậm chí, với tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng phải nuốt không ít đan dược mới có thể chống đỡ việc hao tổn tu vi và liên tục phóng xuất ra hàng chục phân thân, để những phân thân này liên tục xông vào vị trí trung tâm như thể đang đi hiến tế.
Giống như hắn biến phân thân của mình thành mồi câu cá, liên tục tung vào cùng một nơi và dần tạo ra hiệu ứng hội tụ ở đó.
Như thể được dẫn dắt, có nhiêu vật thể màu vàng kim từ xung quanh hình trụ tràn vào trung tâm hơn. Mãi một hồi lâu, sau khi lại có một phân thân khác bị phá vỡ ở khu vực trung tâm, Vương Bảo Nhạc trong tình trạng sắc mặt tái nhợt, cơ thể như kiệt sức, lại tiếp tục ngưng kết ra lôi phân thân, sau đó nhanh chóng rút ra một thanh phi kiếm và đánh vào trong cơ thể của lôi phân thân. Làn này, khi lôi phân thân bước vào
trong con nhộng hình trụ, nó không lao như tên bắn về phía trung tâm như lúc trước nữa mà đổi hướng lao nhanh xuống phía dưới.
Tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua điểm sâu nhất mà phân thân của hắn đã từng lao xuống. Đồng thời, vì phân lớn các vật thể màu vàng kim đều đã được tập trung ở khu vực trung tâm, cũng khiến cho phân thân lần này của Vương Bảo Nhạc lao thẳng tới điểm sâu nhất một cách thuận lợi hơn.
Khi những tay chân màu vàng kim bị gãy này nhận ra, phân thân của Vương Bảo Nhạc ở trong hình trụ này đã xuyên qua mặt đất của tầng thứ hai và tiến đến một khu vực chưa biết.
Xuyên qua màng ngăn của hình trụ, Vương Bảo Nhạc mơ hồ nhìn thấy phía ngoài có những tia sáng lấp lánh. Không kịp suy nghĩ nhiêu, những tay chân màu vàng kim bị gãy trong chất lỏng màu tím lao tới phía sau hắn. Khi sắp sửa bị hủy diệt, lôi phân
thân của Vương Bảo Nhạc đột nhiên há to miệng, ngay lập tức có một thanh phi kiếm màu đỏ bay ra khỏi cơ thể của nó.
Chính là thanh kiếm sắc bén nhất trong phi kiểm ba màu có thể sánh với Pháp Binh cấp chín của Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi thanh kiểm xuất hiện, nhờ sự táng cường của lôi phân thân, lập tức có một tia sét hình cung hiện lên trên thân kiếm. Dưới sự bộc phát đồng thời của tốc độ và sức mạnh, nó lao thẳng tới màng ngăn của con nhộng hình trụ, đâm vào trong đó. Cho dù màng ngán này rất vững chắc, khả năng phục hồi rất mạnh nhưng vẫn bị đâm ra một lỗ hổng nhỏ.
Lỗ hổng này không tới một tấc. Đối với con nhộng hình trụ khổng lồ này, dùng bé nhỏ không đáng kề để miêu tả cũng hơi quá. Đổi lại là những thứ khác, hoặc là con rối, căn bản không thể chui qua một cái lỗ hổng nhỏ như vậy. Nhưng lôi phân thân được tạo thành từ sấm sét, lúc này theo phi kiểm xuyên thấu ra một lỗ hổng nhỏ, phân
thân của Vương Bảo Nhạc không chút do dự biến thành một tia sét, ngay lập tức chui vào bên trong thông qua lỗ hổng kia.
Chỉ là thanh phi kiếm màu đỏ rất khó để chui ra. Sau khi lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc lao ra khỏi con nhộng hình trụ, theo lỗ hổng đang khép lại trong nháy mắt, thanh phi kiếm đã bị mắc kẹt bên trong con nhộng hình trụ.
Mặc dù đau lòng vì bị mẩt kiếm, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Lúc này, lôi phân thân của hắn sau khi chui ra khỏi con nhộng hình trụ lập tức nhìn xung quanh.
Khi đưa mắt nhìn, cho dù là phân thân hay bản thể của hắn, cơ thể đều rung động và kinh ngạc.
Không gian dưới tầng thế giới thứ hai này có lẽ không thể dùng thế giới để miêu tả nữa, vì nơi này không lớn đến thế mà giống như một cái hang động khổng lồ hơn.
Trên đỉnh của hang động, con nhộng hình trụ khổng lồ cuối cùng cũng đã lộ ra điểm tận cùng của nó, không chạm mặt đất, mà lơ lửng trong không trung. Khi đưa mắt nhìn, trông giống như con nhộng khổng lồ này được gắn trên mặt đất của thế giới tầng thứ hai.
Trên con nhộng này có vô số xúc tu, có dài có ngắn, giống như sợi lông, chậm rãi lắc lư. Điều khiển Vương Bảo Nhạc cảm thấy kỳ lạ là ở phần đầu của mỗi xúc tu lại mọc ra một cái đâu.
Có nữ có nam, có già có trẻ, như thể đầu của họ sau khi bị chặt được ghép vào những xúc tu này vậy. Điêu này vừa khiến Vương Bảo Nhạc thấy giật mình vừa khiến khí tức của hắn bị ngưng tụ. Sau khi kiểm tra kĩ càng, hắn phát hiện những cái đầu này đều đang nhắm mắt, mặc cho các xúc tu lắc lư cũng không thức tỉnh. Thậm chí, còn một số xúc tu rủ xuống và rơi xuống phía dưới con nhộng, cũng chính là một hồ nước tồn tại trên mặt đất của hang động này.
Hồ nước có màu vàng kim. Nước hồ màu vàng kim yên ả không một gợn sóng, giống như một chiếc gương, duy chỉ có ở giữa hồ, ngay phía dưới con nhộng, có một thân ảnh đang ngồi khoanh chân.
Nói chính xác, đây là một cơ thể của tu sĩ tộc Vị Ương, cũng có ba đầu sáu tay, nó cũng mang lại cảm giác cường tráng, đồng thời còn có một luồng uy áp mạnh mẽ hơn đang tỏa ra trong cơ thể này, bao phủ lẩy bốn phía.
Hơn nữa, còn có linh lực dồi dào ẩn chứa bên trong cơ thể này, tựa như biển vậy. Duy chỉ có trên ẩn đường của cơ thề này có một vểt nứt. Có thể thấy rằng, vểt nứt dường như dưới sự bồi dưỡng của hồ nước này, đang không ngừng lành lại, nhưng cũng liên tục bị rách, và rất khó để chữa lành được thật sự.
Sau khi nhìn thấy tất cả những điêu này, đồng tử của lôi phân thân Vương Bảo Nhạc co lại, không dám động đậy, cho đến khi đã đứng dậy được một lâu nhưng không thấy
có biển hóa gì, Vương Bảo Nhạc mới dè dặt nhìn chằm chằm vào cơ thể ở trong hồ.
Theo sự quan sát, chân mày của Vương Bảo Nhạc dần nhíu lại. Sau khi thử bước ra vài bước, hắn nhìn về phía xa.
“Không có sức sống, không có tử khí, nhìn như cơ thể máu thịt, nhưng chẳng biết tại sao nó lại mang cho mình cảm giác... giống như một món pháp bảo.”
Vương Bảo Nhạc không thể nói rõ được cảm nhận của mình vào lúc này, càng nhìn hắn càng cảm thấy cơ thể này giống như một bộ quần áo...
Hoặc nói là... chiến giáp!
“Đồng thời cũng giống... linh thạch? Vật chứa linh khí?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong sự trầm ngâm muốn đi vào bên trong hồ nước màu vàng kim này để kiểm tra nó từ khoảng cách gần. Đồng thời, hắn cũng chuẩn bị sẵn sàng ngay khi thấy không ổn, sẽ lập tức phá hủy thân thể, cắt đứt kết nối với bản thể.
Mà ngay khi Vương Bảo Nhạc nhoáng một cái định lao đi, đột nhiên... ở phía trên hắn, đàu của một lão giả nối liên với đỉnh của một trong rất nhiêu xúc tu kia chợt mở mắt ra.
Vị lão giả này tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, lúc này, khi ông ta mở mắt lộ ra sự mù mờ, một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng ông ta.
“Cứu ta... Cứu ta...”
Ngay khi giọng nói này phát ra, da đầu của Vương Bảo Nhạc như sắp nổ tung, chợt cấp tốc lùi lại. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, tâm thần của hắn lại chấn động. Lão giả cất tiếng rõ ràng đã chết rồi, trong mắt chỉ có sự mịt mờ, nhưng lời ông ta nói ra lại vang vọng một cách rõ ràng. Thậm chí, hình như còn có một sức mạnh kỳ lạ có thể xuyên qua hang động này, xuyên thủng chiến hạm và vang vọng trong khắp thế giới ở phía ngoài.
Bởi vì Vương Bảo Nhạc quen thuộc với giọng nói này, đó chính là tiếng cầu cứu đã từng theo gió vang vọng trong đạo cung, cũng chính là... phụ thân mà Phùng Thu Nhiên muốn tìm, sư bá của Diệt Liệt Tử, cường giả trước đây của Thương Mang Đạo Cung.
“Với sức mạnh của mình thì khó mà phá cục... Nhất định phải mau chóng nói chuyện ở nơi này cho mấy người Phùng Thu Nhiên trưởng lão biết!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, không từ bỏ việc khám phá cơ thể của tộc Vị Ương, dự định sẽ để bản thể đồng bộ rời đi tìm đám người Phùng Thu Nhiên.
Nhưng ngay lúc Vương Bảo Nhạc định hành động thì... giọng nói của chị đẹp im bặt suốt dọc đường đi đột nhiên vang lên trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Đây là thứ điêu khiển chiến hạm này... chiến y!”
"filepos0013985367">

Bạn cần đăng nhập để bình luận