Tam Thốn nhân Gian

Chương 339

Chương 339Chương 339
TA KHÔNG THẾ NÓI!
Khí cầu một đường bay thẳng về cán cứ quân đội của thành Thực Dân trong Sao Hỏa, vừa đến nơi thì mấy người Lâm Thiên Hạo lập tức được đưa đi dưỡng thương, mà mấy người Vực chủ cũng đã đứng chờ sẵn.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn thấy cả Lâm Hữu, rõ ràng ông chỉ vừa đến, bàng không nhất định cũng sẽ tự mình đến hang máu, khi thấy Lâm Thiên Hạo vẫn bình an thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy tóc bạc trên đàu ông đã nhiêu hơn hẳn so với lần trước Vương Bảo Nhạc gặp. Rõ ràng, sau khi nhận được thông báo của Vương Bảo Nhạc và Sao Hỏa, thoạt nhìn thì ông vẫn bình tĩnh nhưng bao lo lắng trong lòng thì khó mà hình dung nổi, bàng không, một nghị viên đứng đâu một thành như ông sẽ không tùy tiện rời khỏi thành Phiêu Miễu để đến Sao Hỏa này.
Lúc này, thở phào xong thì Lâm Hữu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, mặc dù không nói gì nhưng vẫn vỗ vai hắn, sau đó đưa Lâm Thiên Hạo về tự mình chữa trị.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc cũng nhẹ lòng hơn. Từ nhỏ hắn đã không thích nợ ai, mà Lân này Lâm Thiên Hạo gặp chuyện lại khiến Vương Bảo Nhạc nợ một chút nhân tình khó trả, nay mọi thứ đã êm xuôi, hắn cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng nghĩ đến những người đã chết trong động máu, có vài người vốn sẽ không chết nếu như... Vương Bảo Nhạc đi cứu họ trước chứ không phải Lâm Thiên Hạo.
Nhưng chuyện thế này vốn không có đúng sai, dù là ai thì cũng sẽ chọn như hắn thôi.
Đồng thời, những chuyện diễn ra trong động máu cũng khiến Vương Bảo Nhạc có ấn tượng sâu sắc. Hắn vừa cảm thấy nó rất tanh máu, vừa nghĩ nếu như tất cả thật sự liên quan tới Minh Pháp thì có thể nói nó đúng là tà công.
Nhưng từ chuyện trong động máu cũng có thể thấy phần nào uy lực của nó...
“Công pháp không chia chính tà, chỉ có dựa vào cách dùng của người tu luyện mà chia ra thôi!”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, cũng không vì chuyện này mà ngừng tu luyện Minh Pháp, nhưng hắn cũng biết, lời nhắc nhở của chị đẹp lẫn sức ảnh hưởng của chuyện lần này khiến hắn không thể để ai biết chuyện mình tu luyện Minh Pháp được.
Sau khi họ quay về, đại thụ và Trần Phong lập tức vào mật đàm với Vực chủ Sao Hỏa, những người khác thì hoặc là chữa thương, hoặc là nghỉ ngơi, Vương Bảo Nhạc cũng được tiễn ra khỏi căn cứ, quay về học viện.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Liên bang, nhưng 99% người trên Sao Hỏa đều không biết chuyện này nên nhịp sinh hoạt của mọi người đều bình thường.
Có điêu, mấy ngày sau, khí cầu quân đội bay ra ngoài lại nhiêu hơn, thậm chí người của Bộ Vực kỷ cũng vậy, trận pháp của Sao Hỏa cũng được mở ra toàn bộ.
Vương Bảo Nhạc thấy rõ mọi chuyện nhưng hẳn hiểu rõ với tước vị và tu vi của mình bây giờ vẫn chưa đủ tư cách tìm hiểu những chuyện này, nhưng không lâu sau Lâm Thiên Hạo đã quay về, giải đáp nghi hoặc của hắn.
“Bảo Nhạc, lần này xin cảm ơn ngươi!”
Mặc dù Lâm Thiên Hạo có vẻ suy yếu nhưng tinh thần vẫn rất tốt, ánh mắt dành cho Vương Bảo Nhạc lúc này cũng không chỉ đơn thuần là cấp trên và thuộc hạ như lúc trước nữa, mà có thêm một phần thân thiết và biết ơn.
Hắn đã nghe nói chuyện Vương Bảo Nhạc cứu mạng của mình. Trong tình huống nguy cấp như lúc đó, nếu như Vương Bảo Nhạc đi cứu người khác thì e là hắn đã trở thành một cỗ thi thể trong phòng nghiên cứu của Sao Hỏa rồi.
“Huynh đệ trong nhà cả, cần gì phải nói vậy. Ngươi đã đi thay ta, Vương Bảo Nhạc ta nhất định phải cứu ngươi về cho bằng được!”
Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm trang vỗ vai Lâm Thiên Hạo.
Lâm Thiên Hạo cảm động, hít sâu một hơi, cũng chẳng nói nhiêu nữa. Cha hắn đã dạy dỗ từ lâu khiến hẳn hiểu rõ, những chuyện thế này thì cảm ơn suông nhiêu cách mấy cũng vậy, quan trọng nhất là nhớ ở trong lòng.
“Đúng rồi, cha ta bảo ta nói cho ngươi biết. Chuyện Tân này có liên quan tới thần binh của Sao Hỏa, mà nơi có thần binh do vài khó khăn không thể nói rõ nên kế hoạch khai thác đã bị hủy bỏ, nhưng sau chuyện lần này, họ đã hạ quyết định sẽ triển khai lại kế hoạch thần binh Sao Hỏa rồi!”
“Có điều kế hoạch lần này khác với khai thác lúc trước... Hình như có liên quan đến việc tranh giành và tham dự của các thế lực Liên bang. Cha ta nói qua một thời gian nữa chắc hẳn ngươi sẽ nghe phong thanh, nếu cần thì cha ta có thể giúp!”
:Hả?;
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, lời Lâm Thiên Hạo nói khiến hắn không hiểu lắm. Hắn biết là có thần binh Sao Hỏa nhưng đáng lẽ nó không liên quan gì đến mình mới phải, nếu đã vậy thì cần giúp cái gì chứ?
Vương Bảo Nhạc lại hỏi thêm vài câu nhưng chính Lâm Thiên Hạo cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói là cha hắn bảo hắn chuyển lời mà thôi nên Vương Bảo Nhạc tạm gác chuyện này qua một bên. Nửa tháng sau, Lâm Thiên Hạo lại quay về làm việc, có hắn xử lý chuyện trong học viện khiến Vương Bảo Nhạc cũng nhẹ nhàng hơn hẳn nên có nhiêu thời gian để tu luyện và thôi diễn bản thiết kế pháo đài hơn.
Vương Bảo Nhạc vẫn đang phân tích và hoàn thiện bản thiết kế này, công việc cũng gần xong xuôi, đồng thời việc nghiên cứu con rối xây dựng cũng tiến vào hồi kết nên thời gian tiếp theo, trọng điểm làm việc của hắn chính là con rối xây dựng. Vô số con rối được luyện chế ra, Vương Bảo Nhạc liên tục kiểm tra xem chỗ nào không ổn và hoàn thiện nó, đồng thời lại tháo dỡ và chế tạo lại.
Lại thêm nửa tháng.
Suốt một tháng này, Vương Bảo Nhạc đều chuyên tâm vào việc tu luyện và chế tạo. Hắn cũng nhiêu Lân để ý thấy con lừa kia rất kỳ lạ, sáng sớm nó thường xuyên hí hửng chạy ra ngoài, đến đêm lại hân hoan quay v'ê.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc rất tò mò nhưng cũng không để ý lắm. Dù sao thì cũng không ai tìm đến đòi hắn bồi thường hay nộp phạt, mà trong học viện lại không mất mát thứ gì nên hắn không để ý lắm, chỉ dựa vào cảm ứng nên biết con lừa này đã đi rất nhiêu nơi, bao gồm cả căn cứ quân đội ở khu ba mươi sáu.
“Chẳng lẽ nó đi tìm con lừa trắng để trả thù à?”
Trong đầu Vương Bảo Nhạc lập tức nghĩ đến cái này nhưng vẫn không nghĩ nhiều mà tiếp tục tu luyện kiêm chế tạo con rối.
Lại hơn mười ngày sau, khi Vương Bảo Nhạc đã luyện chế được hơn mười bộ con rối xây dựng thì đột nhiên nhận được thông báo của Bộ Vực kỷ.
Người của Bộ Vực kỷ tới mời Vương Bảo Nhạc qua nói chuyện!
Nếu đổi lại là trước khi bị nhốt trong mật thất với Lý Uyển Nhi, Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ rất bực bội với kiểu gọi này nhưng sau chuyện kia, Vương Bảo Nhạc không khỏi sinh ra tâm tư khác khi nhận được truyền âm của Bộ Vực kỷ.
“Lại đến đây tìm mình à? Chẳng lẽ Lý Uyển Nhi nhớ mình ư?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, sau đó ho khan một tiếng, cân nhắc một phen thì đi theo người của Bộ Vực kỷ.
Nhưng vừa đến nơi, chưa kịp thấy Lý Uyển Nhi thì Vương Bảo Nhạc đã bị đưa thẳng vào một căn phòng, cửa phòng lập tức đóng chặt, xung quanh còn mở cả trận pháp, một cỗ uy áp đột nhiên giáng xuống khiến Vương Bảo Nhạc sầm mặt, lạnh lùng nhìn cánh cửa vừa bị đóng chặt kia.
“Bộ vực kỷ, các ngươi làm vậy là có ý gì đây?”
“Có ý gì à? Vương Bảo Nhạc, chuyện do ngươi bày ra mà ngươi còn không biết có ý gì ư?”
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa cất lời thì giọng của Trác Nhất Tiên đã vang lên trong phòng, bức tường bên cạnh có một cái cửa nhỏ mở ra, hắn chắp tay sau lưng, cười lạnh dẫn theo bảy tám tu sĩ khác đi vào.
“Tiếc là hắn lại ngoan ngoãn chạy đến thế này Ta còn nghĩ nếu hắn dám từ chối hoặc kéo dài thời gian thì ta có thể dựa theo quy trình mà phái người tới bắt hắn đi, lúc đó thì vui hơn bây giờ nhiều.”
Sau khi bước vào, Trác Nhất Tiên lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc, lòng thầm cảm khái nhưng nghĩ đến chuyện đây là lần đầu tiên mình bắt giữ có chứng cứ xác thật thì hắn lại thấy đắc ý, thầm nghĩ lần này nhất định phải làm cho Vương Bảo Nhạc biết mùi, không lột da bẻ xương ngươi thì ông đây không phải tên Trác Nhất Tiên.
Thấy Trác Nhất Tiên bước tới, Vương Bảo Nhạc nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo nên ngồi xuống ghế, đầu óc vận chuyển tối đa, thầm nghĩ chẳng lẽ là chuyện mình tu luyện Minh Pháp ư?”
“Nhưng đáng lẽ không ai biết chuyện này mới đúng chứ!”
Vương Bảo Nhạc ra vẻ bình tĩnh lạnh lùng, lòng thì thầm phân tích tình hình, giọng nói đanh thép, cao cao tại thượng của Trác Nhất Tiên lại vang lên.
“Vương Bảo Nhạc, trong đêm sương đỏ bộc phát vào mấy tháng trước, quân đội tìm ngươi nhưng không thấy. Rốt cuộc, hôm đó ngươi đã đi đâu, làm gì, với ai?”
Vương Bảo Nhạc đang sợ chuyện Minh Pháp bị lộ nghe vậy thì kinh ngạc nhìn vẻ mặt ngạo nghễ của Trác Nhất Tiên, sau đó hắn lộ ra vẻ cổ quái, nhưng chẳng rối rắm lo sợ chuyện Minh Pháp bị lộ nữa, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng thả lỏng hơn, nhưng vẫn cố ý ra vẻ tái mặt, căng thẳng đáp.
“Ta không thể nói!”
"filepos0007812545">

Bạn cần đăng nhập để bình luận