Tam Thốn nhân Gian

Chương 511

Chương 511Chương 511
LỜI TO!
Tạ Hải Dương nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, sau khi tính toán xong xuôi thì lại nhìn sang Vương Bảo Nhạc, đột nhiên mỉm cười.
“Cũng được, ai bảo chúng ta là bạn lâu năm chứ, thế thì xem như thành giao nhé?”
Tạ Hải Dương nói, đoạn vươn tay phải ra với Vương Bảo Nhạc.
“Thành giao!”
Vương Bảo Nhạc cười lớn, cũng giơ tay phải ra bắt tay với Tạ Hải Dương, sau đó hai người đều mỉm cười đ'ây án ý. Sau khi rảnh rỗi hàn huyên một lúc, Vương Bảo Nhạc cũng không hỏi câu nào về lai lịch của Tạ Hải Dương, bản thân Tạ Hải Dương cũng không hề nhắc tới, cả hai khá ăn ý ở mặt này.
Mãi cho đến khi chuyển điểm chiến công vào thẻ ngọc tông môn của Vương Bảo Nhạc xong thì Tạ Hải Dương mới mỉm cười đứng dậy, ôm quyền với Vương Bảo Nhạc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tạ Hải Dương, mái tóc bôi keo bóng loáng kia như phát ra ánh sáng kỳ dị nào đó, hệt như lai lịch của hắn vậy, thẫn bí khó lường.
“Nhưng ta có thể cảm giác được Tạ Hải Dương này không có ác ý gì, hay nói đúng hơn là có vẻ như tên này hoàn toàn không có suy nghĩ tốt xấu với bất kỳ người nào. Tất cả cũng giống như hắn đã nói vậy, hắn chỉ là... một người làm ăn thôi.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại trầm ngâm một lúc, cảm thấy như vậy cũng tốt, nhất là khi mình hoàn toàn không có ai dẫn dắt hay tai mắt ở Thương Mang Đạo Cung này, chỉ cần đưa cái giá đủ lớn thì Tạ Hải Dương này có thể làm được mọi thứ. Điểm này cũng khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy thuận tiện hơn nhiêu.
Vậy nên, sau khi tiễn Tạ Hải Dương rời đi và quay về động phủ, Vương Bảo Nhạc bắt đầu tính toán chiến công, hai mắt sáng rực lên, mấy ngày tiếp theo hán lại bắt đàu gia tăng mua sắm và luyện chế.
Nhờ được Tạ Hải Dương chiết khấu, trong mấy ngày ngắn ngủi thì Vương Bảo Nhạc đã sở hữu tổng cộng ba mươi lăm chiếc linh chu.
Quy mô ba mươi lăm chiếc linh chu khiến cho Thanh Hỏa đảo như biến thành một bến tàu, tu sĩ Trúc Cơ tới đây thuê linh chu mỗi ngày xếp hàng không dứt. Trong thời gian ngắn, việc làm ăn của Vương Bảo Nhạc đã phất lên thấy rõ, cũng truyền khắp cả tông môn khiến cho ngày càng có nhiêu tu sĩ Trúc Cơ tới thuê hơn.
Dù sao thì giá cho thuê linh chu của Vương Bảo Nhạc cũng không cao, một khi thuê và có được thu hoạch thì thường đều gấp mấy chục lãn tiên vốn nên số lượng ba mươi lăm chiếc linh chu này vẫn cung không đủ cầu.
Sau khi tu sĩ Kết Đan khác dùng thử xong thì phát hiện, ở trong tay của tu sĩ Kết Đan thì tác dụng của nó còn lớn hơn, có thể giúp họ tới được độ sâu mà trước kia không cách nào lặn tới ở dưới biển lửa, nên làn sóng thuê linh chu lại rộ lên.
Mà tiên lời của Vương Bảo Nhạc cũng lên đến mức mỗi ngày nhận được hơn bốn trám chiến công. Do việc kinh doanh phát triển mạnh, sau khi chia cho Vân Phiêu Tử xong thì hắn cũng có hơn ba trăm điểm, ở Thương Mang Đạo Cung thì đây đã là đáng sợ lắm rồi.
Phải biết rằng, đối với đệ tử Thương Mang Đạo Cung mà nói, khi nào may mắn lắm thì hơn nửa tháng mới kiếm được hơn ba trăm chiến công, nhưng nếu xui xẻo thì e là cả tháng trời cũng không kiếm được cỡ đó, trong khi đây chỉ là tiền lời một ngày của Vương Bảo Nhạc mà thôi!
Đến bản thân Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình không thôi, hắn cảm thấy mình không giống kiếm tiên mà giống đi ăn cướp hơn.
“Nhưng ta vẫn nghèo muốn chết...”
Vương Bảo Nhạc kích động xong thì lại nhìn điểm chiến công của mình rồi cảm thán. Thoạt nhìn thì có vẻ như hắn giàu có lắm, nhưng việc kinh doanh này cần phải liên tục đổ vốn vào nên lúc này trên người hắn chỉ để dành được hơn hai ngàn chiến công mà thôi.
Trừ khi hắn không đổ vốn vào nữa, bằng không mức tiên lời đó vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy xoắn xuýt, nên lại vùi đầu tính toán một phen. Nếu như mình không đổ vốn vào thì một tháng sau sẽ có chừng một vạn điểm chiến công.
Sẽ không nhiêu hơn hay ít hơn, trừ khi việc kinh doanh có vấn đề, bằng không thì đây là khoảng thu nhập cố định. Sau khi cân nhắc xong, hắn vẫn quyết định phải rót vốn vào.
“Tạ Hải Dương nói mối làm ăn này tối đa chỉ làm được chừng hai tới ba tháng nữa. Mặc dù hắn có phán đoán riêng của bản thân nhưng ta cảm thấy mình đừng tin hoàn toàn thì hơn. Chỉ cần có thể làm thêm một tháng nữa là ta đã thỏa mãn lắm rồi, một tháng sau cứ thêm một ngày thì lại kiếm được một ngày!”
“Mà mỗi một chiếc linh chu phải cho thuê một tháng mới lấy lại vốn, nói cách khác, trong thời gian này, nếu mình làm ra thêm nhiêu linh chu hơn nữa, dù thoạt nhìn có vẻ tiên lời không nhiêu lắm, nhưng linh chu vẫn trong tay mình, sau này quy ra tiên mặt để bán đi cũng chẳng lỗ đi đâu được!”
“Cũng chỉ có cách này mới giúp ta kiếm được nhiêu tiền nhất trong thời gian ngắn này.”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc không chần chừ thêm nữa, đổ hết chiến công mình kiếm được để tiếp tục mua tài liệu về luyện chế thêm linh chu.
Theo lý mà nói, Vân Phiêu Tử là cổ đông hùn vốn đầu tiên vào mối làm ăn này của Vương Bảo Nhạc, chiếm đến 15%, còn Tạ Hải Dương thì nhập cổ phần sau này, nhưng hắn không chia tiên lời trong lúc kinh doanh. Vậy nên, từ mức độ nào đó mà nói thì cổ phần của Vân Phiêu Tử không bị chia nhỏ ra.
Nhưng bây giờ Vương Bảo Nhạc quyết định đổ tiền của mình vào đầu tư thì lại khác. Theo lý mà nói, nếu Vân Phiêu Tử muốn giữ nguyên 15% doanh thu của mình thì cũng phải đău tư tương đương vào mới được.
Tuy vậy, sau khi cân nhắc xong, Vương Bảo Nhạc chỉ nói rõ toàn bộ tình huống với Vân Phiêu Tử, nhưng không yêu cầu hắn tiếp tục đàu tư vào nữa mà gánh hết một mình. Doanh thu của Vân Phiêu Tử vẫn là 15%, dù quy mô làm án mở rộng do Vương Bảo Nhạc rót vốn vào thì Vân Phiêu Tử vẫn có thể nhận được doanh thu tăng thêm như thường.
Sau khi tính sơ thì Vân Phiêu Tử cũng phải giật mình vì sự hào phóng của Vương Bảo Nhạc. Tìm hiểu tình huống rõ ràng xong, Vân Phiêu Tử lại tự mình tới Thanh Hỏa đảo một chuyến để bái phỏng Vương Bảo Nhạc.
Vừa mới gặp nhau thì hắn đã ôm quyền cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc, đồng thời còn lấy mấy thanh Pháp Binh mà Vương Bảo Nhạc thế chấp ở chỗ hắn ra để trả lại không chút do dự.
“Bảo Nhạc huynh đệ, người bạn như ngươi ta quen là cái chắc rồi. Nếu ngươi đã hào phóng như thế thì Vân Phiêu Tử ta cũng không thể nhỏ mọn được!”
Vân Phiêu Tử cười lớn, càng nhìn Vương Bảo Nhạc thì càng thấy hợp ý.
Vương Bảo Nhạc cũng nhiệt tình cười lớn, trong lòng cũng khá bất ngờ vì việc Vân béo này chủ động trả lại Pháp Binh nên hắn cũng thấy có thể thâm giao với người này, cả hai lại cười nói vui vẻ với nhau. Vân Phiêu Tử còn lấy vài hũ rượu ngon ra uống với nhau vài chén rồi mới rời đi.
Hắn đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn Thanh Hỏa đảo bên dưới, trong lòng lại thổn thức.
“Vị Bảo Nhạc huynh đệ này của ta không đơn giản chút nào! Phần lợi ích đó không hề nhỏ, nhưng nói làm là làm, tình nguyện chịu thiệt... Người thế này, không đơn giản!”
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng cảm khái về lẫn bái phỏng của Vân Phiêu Tử. Cách làm của đối phương khiến hắn cảm thấy vô cùng hài lòng, không khỏi nhớ tới một câu trong tự truyện quan lớn.
“Hợp ý là điểm bắt đầu để người trưởng thành, làm quen và kết bạn, còn lợi ích lại là chất xúc tác để người trưởng thành kết bạn!”
Cứ thế, sau khi tiễn Vân Phiêu Tử đi xong, Vương Bảo Nhạc lại dồn hết phần tiên lời của mình vào việc kinh doanh, liên tục mua sắm nguyên liệu và không ngừng luyện chế, gần như tiên lời mỗi ngày hắn đều dùng như thế. Năm ngày sau, rốt cuộc số lượng linh chu của hắn đã đạt tới con số năm mươi sáu chiếc.
Tiên lời kiếm được mỗi ngày, sau khi trừ phần trăm đi thì cũng gần sáu trăm chiến công.
Sau đó, hân lại chế tác thêm bốn chiếc linh chu, gom đủ số sáu mươi chiếc linh chu thì Vương Bảo Nhạc mới dừng lại. Trải qua cân nhắc kỹ càng thì hắn không tiếp tục luyện chế nữa mà gom hết sáu trám chiến công mỗi ngày lại để dành.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc tích lũy chiến công thì thời gian dần trôi qua, nửa tháng sau hắn đã để dành được hơn tám ngàn chiến công. Theo tính toán của hắn thì việc kinh doanh phát triển cũng tròn một tháng.
“Tạm thời không vội truyền tống công pháp về, chuyển từng bản thì không có nghĩa lý gì, đợi kiếm thêm chút chiến công nữa thì mình sẽ gửi một ĩân cả chục bản v'ê cho mấy người Đoan Mộc Tước giật mình luôn... Tiếp theo, cứ kinh doanh thêm một ngày thì mình lại kiếm được thêm một ngày!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng.
Hắn thường xuyên liên hệ với Tạ Hải Dương để chú ý tới động tĩnh của tông môn. Đồng thời, sau một tháng im hơi lặng tiếng thì nay Lý Di lại rêu rao tuyên bố một thông tin trong nhóm Chat bách tử Liên bang.
“Các vị đạo hữu, không biết các ngươi đã tích lũy được bao nhiêu chiến công rồi. Hiện tại, ta đã tích lũy được hai ngàn điểm, nay ta muốn truyền tống một quyển công pháp về, cống hiến sức mình cho nền văn minh tu hành của Liên bang ta!”
Lý Di vừa nói xong thì bách tử Liên bang trong nhóm đều ồ lên, chỉ trong nháy mắt đã có vô số truyền âm và tin nhắn được gửi lên.
“Truyền tống công pháp về ư?”
“Nhanh tới vậy sao! Lý Di, rốt cuộc cô đã dùng cách gì mà kiếm được đến hai ngàn chiến công thế?”
“Bất ngờ thật đấy! Ta còn tưởng Vương Bảo Nhạc sẽ là người đầu tiên truyền tống về chứ, không ngờ lại là Lý Di!”
Trong lúc mọi người đều khiếp sợ, Lý Di trên đảo chính của Thương Mang Đạo Cung lại đang đắc ý và thầm lấy làm kiêu ngạo mà bỏ ra một ngàn chiến công để mở truyền tống trận, truyền tống Thương Mang công của mình về Liên bang.
"filepos0011182349">

Bạn cần đăng nhập để bình luận