Tam Thốn nhân Gian

Chương 785 THIỆN DUYÊN

Chương 785 THIỆN DUYÊNChương 785 THIỆN DUYÊN
Con ngươi của Vương Bảo Nhạc co rụt lại một chút cực khó nhận ra, sau đó hắn lập tức ngẩng đầu lớn tiếng hô “Vâng” giữa chiến trường bằng thần sắc cung kính, không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
“Bái kiến lão tổ! Chúc lão tổ nhất thần độc tôn, nhị long đằng phi, đứng trên tam giới, tứ phương triều bái, ngũ chỉ Hình Tiên! Mong lão tổ thoát thai khỏi lục đạo luân hồi, thất tinh trên cao kỳ hồn bất diệt, yêu ma bát hoang không động bản tâm, chúng sinh cửu thế kỳ thần chẳng loạn, thập bộ Chưởng Thiên đạp Hằng Tinh!”
Trước đây, Vương Bảo Nhạc đã hô câu tương tự giữa hội nghị thường kỳ của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Bây giờ câu ấy lại vang lên từ miệng hắn, quanh quẩn
vọng xa, truýên khắp bốn phương khiến cho tu sĩ hai phe địch ta tứ phía đều ngơ ngác nhìn nhau, suy nghĩ khó tả dấy lên trong lòng. Tóm lại, bao nhiêu ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc mang bẩy nhiêu tâm tình khác nhau.
Vương Bảo Nhạc không quan tâm kẻ khác thấy thế nào. Giờ đây thăn sắc hắn cung kính, ánh mắt hắn cuồng nhiệt, đến mức lão tổ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đang định thu hồi thần niệm cũng không nhịn được phải ho khẽ một tiếng, lên tiếng lần nữa.
“Được rồi, sau này không cần nói như vậy nữa.”
“Tuân pháp chỉ của lão tổ. Lão tổ thần công cái thế, đức cao vọng trọng, thân là người mạnh nhất ván minh Thần Mục ta mà vẫn khiêm tốn như thế, quả đúng là tẫm gương sáng cho tiểu bối chúng ta noi theo, dạy chúng ta nhiêu điêu hay lẽ phải. Long Nam Tử ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của lão tổ, xin thề sẽ cúc cung tận tụy vì
Chưởng Thiên Hình Tiên Tông!
Vương Bảo Nhạc kích động vỗ ngực, tiếp tục hô vang.
Dường như chẳng có cách nào để ứng phó với miệng lưỡi của Vương Bảo Nhạc, vị lão tổ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông kia trâm mặc một lát rồi lại ho khan, bấy giờ mới thu hồi thần niệm, Vương Bảo Nhạc thì cười ha hả nhìn đám tu sĩ đang ngó mình như ngó thần nhân, xoa xoa bàn tay rồi chắp tay bốn phía.
“Các vị đạo hữu, ai vì chủ nấy, đác tội với các vị rồi, mong các vị bỏ qua cho. Con người ta rộng rãi, xưa nay không thù dai, xởi lởi thật thà, thích nhất là kết bạn, hy vọng các vị đạo hữu rộng lòng, sau này sẽ thành bạn tốt.”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói xong, thăn sắc của đám người bốn phía đều sượng ngắt. Chuyện nổi tiếng nhất của Vương Bảo Nhạc trước đó chính là... có thù tất báo, chuyên môn nhắm vào quân đoàn Mặc Long của Tử Kim Tân Đạo Môn đấy!
Bây giờ tên điên này nói mình xởi lởi thật thà, mọi người đều nghĩ... có quỷ mới tin ngươi, mà không, có khi đến quỷ cũng không tin nổi.
Thấy chẳng ai phản hồi lại mấy câu chân thành của mình, Vương Bảo Nhạc tiếc hùi hụi, thế là hắn chắp tay một cái nữa rồi quay người bay thẳng đến nơi đóng quân của quân đoàn Báng Phượng.
Mãi đến khi Vương Bảo Nhạc rời khỏi chiến trường, tu sĩ hai phe địch ta mới thi nhau thở phào nhẹ nhõm, tiếng bàn tán cũng vang lên xôn xao.
“Nịnh bợ ngọt xơn xớt thế kia, tên Long Nam Tử đó mặt dày thật!”
“Đừng nói nữa, tuy tên đó vô sỉ nhưng bản lĩnh không thấp đâu, đừng nên đắc tội với hắn!”
“Chết tiệt, ta mà cũng như hắn thì có khi bây giờ đã trở thành một quân đoàn trưởng rồi ấy chứ...”
Không chỉ những tu sĩ bình thường thẩy cõi lòng đắng ngắt, mà ngay cả những quân đoàn trưởng không phải lần đầu nghe mấy câu này cũng vẫn chấn động từ tận đáy lòng. Thực tế thì Vương Bảo Nhạc đã nói những câu tương tự trong đại hội trước đó rồi, nhưng lúc ấy hắn chỉ có tiếng tám, chưa ai được thấy tận mắt, thành ra chẳng mang lại nhiêu uy hiếp lắm.
Nhưng bây giờ khác rồi, thực lực mà Vương Bảo Nhạc thể hiện trong trận chiến này khiển bọn họ không thể không coi trọng, đã thế hắn còn nịnh nọt quá trơn tru, nếu cứ duy trì như thế thì không khó tưởng tượng sau này địa vị của hắn sẽ cao hơn nhiêu.
Thậm chí đến Xích Long Đạo Nhân cũng nhăn mày. Tuy ông ta ngứa mắt Vương Bảo Nhạc, nhưng không thể không nói, cuộc đối thoại của đối phương với lão tổ ban nãy khiến cơn giận với hắn đang nhen lên trong lòng ông ta vơi đi không ít.
Bất kỳ ai dám coi thường một tên nhãi Thông Thần có thể đối thoại với lão tổ như thế đều có nguy cơ nhận lấy một chút phiền toái không cần thiết. Cho nên, Xích Long Đạo Nhân chỉ im lặng, đôi mắt hơi lóe lên, nhìn Vương Bảo Nhạc đang muốn tiến vào quân đoàn Băng Phượng, bỗng tươi cười hô to một tiếng:
“Long Nam Tử đạo hữu, có muốn gia nhập quân đoàn Xích Long của ta không?”
Lăng Ư Tiên Tử bên cạnh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, hừ một tiếng.
Vương Bảo Nhạc nghe xong câu này bèn dừng lại, quay đầu nhìn Xích Long Đạo Nhân, tươi cười chắp tay cúi đầu, song lúc ngẩng lên thì lại ăn nói cực kì nghiêm túc:
“Quân trưởng Láng u có ơn tri ngộ với Long Nam Tử, xin Xích Long tiên bối thứ lỗi. Trừ khi là lệnh không thể trái, nếu không Long Nam Tử ta sống là người của Băng Phượng, chết là ma của Băng Phượng, chỉ có như vậy mới đáp đền được ân đức mà thôi!”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc lại chắp tay lãn nữa, xong xuôi mới quay người bước vào nơi Băng Phượng đóng quân.
Xích Long Đạo Nhân lộ vẻ tiếc nuối, sau đó lại hô vang:
“Long Nam Tử đạo hữu không cần lập tức đưa ra câu trả lời đâu. Chức phó đoàn trưởng của quân đoàn Xích Long mãi mãi chờ đạo hữu!”
Nói đoạn, Xích Long Đạo Nhân quay người, bóng người nhoáng lên một cái, đưa quân đoàn dưới trướng rời đi.
Hắn đi, các quân đoàn đến hiệp trợ quân đoàn thứ mười một cũng lần lượt rút lui. Cùng lúc đó, trong cõi lòng Láng u Tiên Tử đang đứng đó cũng ngổn ngang suy nghĩ. Cô miễn cưỡng nén xuống, nói khách sáo vài câu với quân đoàn thứ tám, thứ chín đến giúp đỡ, tiễn họ đi rồi trở về nơi đóng quân của quân đoàn Băng Phượng.
Chuyện đầu tiên khi về chính là gọi nữ tu mặt trứng ngỗng đến hỏi tình hình.
Khi biết kết cục của Linh Đào Thượng Nhân và biểu hiện của Hình Tiên Chấn Thiên Tráo trong tay Vương Bảo Nhạc, Lăng u Tiên Tử kinh ngạc ngớ người ra, trong đâu loạn cào cào.
Cô vốn cho rằng thể nào Vương Bảo Nhạc cũng phải mất mấy năm mới luyện Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đến tâng ba, tầng bốn, cho nên trước đó chẳng hề coi trọng hay để ý, thậm chí còn hơi bất mãn khi lão tổ sắp xếp cho Vương Bảo Nhạc đến đây, cứ nghĩ hắn chỉ làm vướng chân. Bất luận thế nào, cô cũng không tưởng tượng được đối phương lại có trình độ luyện khí cao cường trước nay chưa từng có.
Bây giờ nhìn lại, Vương Bảo Nhạc đâu phải là một thứ vướng chân, trên cơ bản hắn chính là một pháo đài di động, hơn nữa còn là một tòa pháo đài cấp mạnh mẽ.
Với tạo nghệ luyện khí của Vương Bảo Nhạc, bất kỳ quân đoàn nào có được hắn thì địa vị cũng sẽ táng cao. Nghĩ đến đây, Lăng u Tiên Tử thở dồn dập, mắt sáng rực lên, định triệu Vương Bảo Nhạc vào, nhưng sau khi nghĩ ngợi một lát, cô bèn dứt khoát bảo người khác xử lý tiếp công việc còn lại, bản thân tự đến động phủ của Vương Bảo Nhạc.
Lăng u Tiên Tử mau chóng đến nơi. Thấy cô đến, Vương Bảo Nhạc không hề bất ngờ, lập tức cung kính mời cô vào trong.
Đây là Lân đầu tiên Láng Ư Tiên Tử vào động phủ của Vương Bảo Nhạc. Cô quan sát một lượt, nhìn thấy cả Tiểu Ngũ và con lừa, song chỉ nhìn liếc rồi thôi, không chú ý quá nhiêu. Cuối cùng, cô nhìn Vương Bảo Nhạc, tràm mặc một lát mới nói một cách nghiêm túc:
“Long Nam Tử đạo hữu, trước đó ta xử lý việc của quân đoàn bận quá, lại có không ít hiểu lâm với ngươi nên mới hơi sơ sót, tiếp
đón không được chu đáo lắm, hy vọng ngươi bỏ qua cho.”
Nghe vậy, Vương Bảo Nhạc lấy làm kinh ngạc. Hắn có thể đoán được đối phương sẽ đến, nhưng không ngờ vị Linh Tiên xinh đẹp lạnh lùng này lại nói chuyện thẳng thắn và thành thật đến thế. Chuyện này làm Vương Bảo Nhạc có hảo cảm với cô từ tận đáy lòng.
“Quân trưởng khách khí quá, có thể ở lại quân đoàn Báng Phượng chính là vinh hạnh của Long Nam Tử ta... Cô cũng biết bên ngoài đang truy nã ta mà.” Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lát rồi cũng quyết định thẳng thắn, bèn cười khổ mà rằng.
Có điêu, sau khi Vương Bảo Nhạc nói xong, Lăng Ư Tiên Tử lại im lặng, tựa hồ không biết phải tiếp lời thế nào. Vương Bảo Nhạc trợn tròn mắt đứng một bên, suy nghĩ xem có nên tìm chủ đề hay không, cuối cùng quyết định im như thóc xem tình hình cái đã.
Cứ thế, hai người im lặng hồi lâu, Lăng Ư Tiên Tử ngước nhìn Vương Bảo Nhạc, lên tiếng bằng giọng nói trầm thấp:
“Long Nam Tử đạo hữu, có thể cho ta xem Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của ngươi một chút không?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ ngợi rồi lấy Hình Tiên Chấn Thiên Tráo ra. Sau khi hắn lấy ra, trên người tỏa ánh hào quang sáng chói từ tầng tầng lớp lớp Hình Tiên Chấn Thiên Tráo. Hình Tiên Chấn Thiên Tráo được lẩy hểt ra thì toàn bộ động phủ đều sáng ngời, cuối cùng nó hội tụ trong tay Vương Bảo Nhạc thành một cụm sáng lớn.
Vương Bảo Nhạc giao cụm sáng cho Láng Ư Tiên Tử, người sau xem xét cẩn thận, vẻ mặt hơi hơi dao động, trong lòng lại càng chấn kinh hơn. Mãi một hồi lâu sau, Lãng Ư Tiên Tử mới thu ánh mắt lại, nhìn Vương Bảo Nhạc mà nói:
“Long Nam Tử đạo hữu, với năng lực của ngươi, e rằng sẽ không ở lại quân đoàn Băng Phượng quá lâu. Ta muốn kết một đoạn thiện duyên với ngươi, rõ ràng lão tổ cũng đã để mắt đến vật này, vậy ngươi... muốn cái gì? Ta có thể giúp ngươi để đền đáp sự lãnh đạm trước kia và trả ơn trợ giúp hôm nay.”
"filepos0016818593">

Bạn cần đăng nhập để bình luận